“Giai Giai…” Mẹ Lục vừa vào trong đã thấy bộ dạng yếu ớt của con gái, lập tức đau lòng muốn chết.
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn, mái tóc của mẹ Lục rối tung, còn mang theo hơi nước, rõ ràng vừa mới tắm xong không lâu.
Mẹ Lục duỗi tay nhặt nửa cái bánh trứng gà rớt trên giường đất đó lên: “Cái thứ chó má đáng ghét này, nếu không phải nể con nhà thằng hai còn nhỏ thì hôm nay mẹ đã đuổi cô ta đi rồi!”
Lục Giai Giai cả người vô lực: “Mẹ, con còn đói, muốn ăn khoai lang và trứng gà luộc.”
Vừa rồi cô chưa ăn được vài miếng, lại tốn sức dây dưa với Điền Kim Hoa.
“Được, được, mẹ đích thân nấu cho con.”
Mẹ Lục vội vàng ra ngoài, rất nhanh đã bưng một bát khoai lang luộc chín, bên trong còn có ba quả trứng gà vào trong.
Bà ta đặt bát lên bàn: “Con gái, mau ăn đi, trong nhà còn nhiều lắm, tiền lương của anh ba con ở bộ đội đã gửi về, không đủ thì mẹ lại mua thêm cho con.”
“Không cần đâu mẹ, đã đủ ăn rồi ạ.” Lục Giai Giai biết qua vài ngày nữa lúa mạch sẽ chín, sức lao động trong nhà đều phải ra sức làm việc, ăn không no rất dễ mệt người.
Nước đường đỏ rất nóng nên đặt trên bàn cho nguội.
Mẹ Lục nổi giận đùng đùng đi ra, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa đang trốn trong góc tường khóc thút thít: “Thằng hai, mẹ có lỗi với con, lúc đầu mẹ đã nói con đừng lấy con gái nhà họ Điền, cha mẹ không xuất sắc cũng không dạy ra được con gái tốt đến đâu, nhưng con cứ nói cô ta có năng lực, siêng năng chịu khó, kết quả thì sao, sau khi lấy về giống y như mẹ cô ta, gian trá thủ đoạn, dèm pha thị phi, phi, cái thứ ác độc.”
Anh hai Lục Cương Quốc còn chưa nói gì thì Điền Kim Hoa đã khóc sướt mướt lên tiếng trước.
“… Mẹ, con biết sai rồi, con cũng không biết vừa rồi mình bị sao nữa, mẹ nể mặt con đã sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Lục, lần này đừng tính toán với con nữa.” Tóc của Điền Kim Hoa bị kéo đứt vài chỗ, trên mặt còn bị cào, sợ hãi co rúm vào góc tường.
Nhưng vừa nhắc đến đứa con trai Đại Sơn của mình, cả người cô ta giống như có tự tin hẳn lên, sống lưng vô thức thẳng tắp.
Cô ta đã sinh cháu trai cả cho nhà họ Lục cơ mà!
“Chó má, bà mày không thiếu một đứa cháu trai nhưng bà mày chỉ có một đứa con gái này thôi, con trai cô không phải sinh cho tôi, tôi cũng không trông mong nó phụng dưỡng tôi. Hôm nay tao nói rõ ràng cho tụi bây biết, còn để tao biết nhà thằng hai tụi bây bắt nạt con gái tao thì lập tức cút ra ngoài ngay cho tao, mãi mãi đừng bước vào cổng lớn nhà họ Lục nữa.”
“Mẹ…” Sắc mặt của anh hai Lục Cương Quốc trắng bệch.
Anh ta cũng biết mấy năm nay tính cách của Điền Kim Hoa thay đổi nhiều, giống như hai người hoàn toàn khác nhau với trước khi kết hôn, nhưng bọn họ đã có bốn đứa con, bây giờ còn có thể làm thế nào được?
Mẹ Lục giả bộ không nhìn thấy màu vàng đất trên mặt đứa con trai thứ hai.
Con đường mà mình chọn thì tự đi đi.
Bà ta bĩu môi, nói với cha Lục: “Ông nó, ông nói xem có lý không?”
Cha Lục gõ tẩu hút lên khung cửa, nói với ba đứa con trai: “Làm như mẹ các con nói đi.”
Ông ta vừa lên tiếng trực tiếp như ván đã đóng thuyền.
Đôi mắt già nua của ông ta liếc qua Điền Kim Hoa, chỉ một cái liếc mắt như vậy, Điền Kim Hoa đã sợ run người.
Cô ta duỗi tay ôm đứa con trai Đại Sơn của mình lại.
Đây là cháu trai cả đầu tiên của nhà họ Lục, cô ta không tin hai vợ chồng già này thật sự có thể đuổi bọn họ ra ngoài.
Vào đêm, Điền Kim Hoa nằm trên giường khóc, Lục Cương Quốc hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Cô ta nhân lúc Lục Cương Quốc ra ngoài, ôm con trai lớn Đại Sơn tới khóc lóc kể khổ: “Con trai, mẹ như vậy đều là bị cô út của con hại, nếu không phải có cô ta thì trứng gà và bột mì đều là cho con ăn, căn phòng đó của cô ta cũng là của con.”
“Thật sao? Tại sao cô út lại giành phòng của chúng ta ạ?”