Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 29: 29: Nàng Tiên Ốc




Trong lòng cô, người anh mà cô tôn trọng nhất chính là anh cả Lý, cho nên cô càng không thể trơ mắt nhìn con trai của anh cả lầm đường lạc lối!

Lý Thanh Lê vừa đi vừa cân nhắc xem làm thế nào để thay đổi cháu trai cả của mình, khi gần về đến cửa nhà mình lại nghe thấy tiếng của Lý Đại Bảo đi trước: “Ô hô! Sao cổng nhà chúng ta lại có hai quả dưa hấu to thế này? Là chuyện tốt mà nàng tiên ốc làm sao?”

Lý Thanh Lê nhìn quanh một vòng, trong bóng tối đã sớm không còn bóng dáng của Phó Bạch nữa.

“Cháu trai ngốc, một mình nàng tiên ốc làm sao ôm được hai quả dưa hấu đi? Đây là người ta tặng cho cô út của cháu! Ôm đồ vào nhà đi, tối nay chúng ta ăn dưa hấu!”

Nghe thấy có dưa hấu, một chút buồn bực nho nhỏ trong lòng Lý Đại Bảo lập tức chạy mất dạng, cậu bé cúi người lăn quả dưa hấu như đẩy bánh xe vào trong sân, ngoài miệng còn lớn tiếng ồn ào: “Tối nay nhà chúng ta có dưa hấu ăn này! Ai ra ngoài muộn thì chỉ có thể ăn vỏ dưa thôi đấy nhé!”

Chín đứa cháu nhà họ Lý huy động lực lượng vây quanh Lý Đại Bảo lớn nhất, trong mắt mấy người Lý Đại Nha lóe lên tia sáng, một tay giành lấy một quả dưa, hai đứa nhỏ Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo bàn tay nhỏ cứ giơ lên thật cao nhưng cánh tay nhỏ ngắn quá nên ngay cả vỏ dưa cũng không sờ được.

“Em muốn ăn! Em muốn ăn! Anh cả, em muốn ăn!”

“Anh cả, em muốn ăn ruột bên trong!

“Em muốn ăn miếng lớn nhất!”

Lý Thanh Lê băng qua bọn trẻ thậm chí còn chẳng quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đây là dưa hấu cô lấy được, để lại một nửa lớn nhất cho cô, cô muốn buổi tối múc ăn.”

Mười đứa cháu trai cháu gái: Ghen tỵ, không đánh lại được, tức!

Sau khi ăn cơm tối xong, ngoại trừ Lý Thanh Lê ra đám người nhà họ Lý mỗi người một miếng dưa hấu, ăn xong dưa hấu cũng không ném vỏ đi, chị cả Lý gọt sạch vỏ thái thành miếng sau đó trực tiếp bỏ vào trong cái bình muối đậu cô ve, qua vài ngày là có thể ăn.

Về phần hai quả dưa hấu tới thế nào cũng không có người nào hỏi, có cái ăn là được, quản nhiều như vậy làm gì?



Ngày hôm sau rời giường, cơ thể của Lý Thanh Lê đã xuất hiện một chút khác thường, vì một ngày trước số bước đi nhiều quá, còn khom lưng nhặt lúa nên một ngày này không khỏi đau lưng đau chân.

Trong lòng các anh trai và chị dâu nhà họ Lý: Đi đường có một chút như vậy đã đau chân? Số tiểu thư à!

Hiển nhiên bà Điêu đau lòng không chịu được, cưỡng chế yêu cầu Lý Thanh Lê nghỉ ngơi một ngày, trong lòng Lý Thanh Lê dao động điên cuồng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt như xem trò của các anh trai và chị dâu, cô lập tức từ chối một cách đanh thép.

Nói đùa, ngày thứ ba cô nói thay đổi bản thân mà đã gục ngã, lại còn là người đầu tiên gục ngã nữa chứ, thế này cũng quá buồn cười rồi đi! Đến khi đó làm sao các anh các chị còn nghe lời cô nữa?

Lý Thanh Lê đội mũ rơm, mang theo cảm giác oanh liệt của tráng sĩ một đi không trở về bước ra khỏi cửa lớn.

Sáng ngày thứ hai Lý Thanh Lê nghiêm túc làm việc, sắc mặt của anh tư Lý lại thật xanh xao.

Làm việc cả sáng hôm qua, hôm nay hiển nhiên Lý Thanh Lê càng thêm thuận buồm xuôi gió, tối hôm qua cô vừa ăn dưa hấu vừa vẽ một bản vẽ phác thảo, buổi sáng đi làm lập tức dạo một vòng trên đồng ruộng, từ từ thay đổi bản phác họa. Dưới sự quan sát tỉ mỉ và thiết kế của cô, cuối cùng cô cũng chọn ra vài chỗ tốt có tầm nhìn trống trải tiện giám sát nhưng lại có bóng sâm chắn nắng, nếu như mấy nơi này nối liền một dải thì gần như có thể bao hàm cả một khu vực.

Lý Thanh Lê lấy nơi này làm điểm đứng gác, mỗi một chỗ đứng một lúc rồi lại đổi sang một nơi khác, như vậy vừa có thể giám sát có hiệu quả, ngoại trừ đi ra khu vực trung tâm quan sát hoặc là xuống đồng giúp nhặt bông lúa, hoặc là nhổ mạ cần hứng nắng to ra thì những lúc khác không cần phải phơi nắng.

Một sáng Lý Thanh Lê “đứng gác” dựa theo con đường đã vạch sẵn của mình, thấy nhẹ nhàng hơn so với bộ dáng phơi nắng đến đổ mồ hôi đầy đầu, hai gò má đỏ hồng ngày hôm qua không ít, trong lòng cô không khỏi khen mình tám trăm lần.

Cho dù là lén lười cô cũng sẽ lén một cách có trí tuệ, bao hàm kỹ thuật và có phong cách.

Mắt thấy mặt trời càng ngày càng cao, bên ngoài càng lúc càng nóng, cách giờ tan làm cũng càng ngày càng gần.

Lý Thanh Lê tuần tra hết một buổi sáng cuối cùng cũng để cô bắt được một đám người trốn trong góc chết của bờ ruộng lén tán phét.