“… Tôi không nói bậy đâu, Lý Thanh Lê thật sự đã cắt đứt với trí thức Vương Húc Đông rồi! Cô không để ý hai ngày này cả ngày Lý Thanh Lê đều ra ruộng mà không sáp tới trước mặt Vương Húc Đông hay sao? Còn cả tối qua ở văn phòng đại đội có rất nhiều người đều nhìn thấy bọn họ cãi nhau!”
“Không phải chứ? Có phải hai người cãi nhau không, bất đồng quan điểm sao? Nói không chừng qua vài ngày nữa lại làm hòa thôi.”
“Chắc chắn không đâu! Lý Thanh Lê mắng Vương Húc Đông rất khó nghe ngay trước mặt người nhà cô ta, nói người ta còn không bằng heo chó, đều trở mặt với nhau cả rồi, còn làm hòa kiểu gì nữa? Là đàn ông cũng không thể nhịn được! Còn nữa tôi còn nghe nói Vương Húc Đông người ta hoàn toàn chưa từng thích cô ta, người ta chỉ nhìn thấy cuộc sống nhà cô ta trải qua tốt nên lừa cô ta! Còn có trí thức Hoàng Quảng Linh đó cũng lừa cô ta, hoàn toàn không thật lòng làm bạn với cô ta!”
“Đột nhiên có hơi thông cảm với cô ta, sao lại thế chứ? Nhưng Hiểu Hà này, sao cô lại biết nhiều như vậy? Chính Quế là cháu gái họ của Lý Thanh Lê mà cô ta cũng không biết kìa!”
“Đó là do buổi sáng các cô không tới bờ sông giặt quần áo đó, bây giờ phỏng chừng toàn bộ đại đội đều biết rồi! Tôi còn biết tối hôm kia Lý Thanh Lê còn mở đại hội cải tạo gì đó nữa cơ, nói muốn cha mẹ các anh chị của cô ta thay đổi bản thân làm đồng chí tốt, rất nhiều người nghe được đều cười chết.”
“Cô ta thật sự biết đầu thai nhỉ, nếu như tôi dám nói lời như vậy với cha mẹ và các anh chị của mình chắc chắn sẽ bị ăn đòn no!”
“Các người nói chuyện cũng vui vẻ quá nhỉ, hay là tính thêm cả tôi đi?” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng.
Ba cô gái Chu Hiểu Hà quay đầu lại nhìn theo bản năng kết quả chỉ thấy một gương mặt tươi cười trắng trẻo mềm mại mang theo cái lúm đồng tiền nhạt nhảy ra khỏi đống cỏ dại bên bờ ruộng.
Ba cô gái vừa rồi còn túm lại tán gẫu “óa” một tiếng, nhấc chân xông lên trên ruộng nước, vì trong ruộng nước bùn lầy lội trơn trượt có một cô trực tiếp ngã vào trong ruộng biến thành tượng đất.
Lý Thanh Lê tỏ vẻ tức giận: Tôi lớn lên không ưa nhìn sao? Tại sao lại như thấy quỷ thế?
Nhưng điều khiến cô càng tức giận hơn chính là chuyện cô bị hai tên lừa đảo kia chơi quay vòng vòng này lại bị người trong toàn đại đội biết hết cả rồi! Thế này kêu gương mặt xinh đẹp của cô biết giấu đi đâu?
Về phần chuyện này do ai truyền ra? Cái này còn cần phải nói sao?
Tiếng đại đội trưởng hô tan làm vang lên, Lý Thanh Lê đã nện bước lao ngay về nhà với vẻ mất hết tình người.
Vào nhà thấy bà Điêu đang đứng ở cửa nhà bếp, tay cầm quạt trách móc, chỉ huy chị ba Lý nhặt rau rửa rau, cho gà ăn cho heo ăn…
Nhưng chị ba Lý là người làm việc nhanh nhẹn nhất trong bốn chị em dâu, nấu cơm cũng ngon nhất, nên bà Điêu một bụng trống rỗng lời khiêu khích, gặp phải chị ba Lý cũng không thể phát huy được mấy phần.
Lý Thanh Lê nhấc chân đi vào nhà bếp: “Mẹ, trời nóng như vậy mẹ đừng đứng trong bếp nữa, để con giúp mẹ trông!”
Bà Điêu cười híp cả mắt, đổi hướng cái quạt hương bồ: “Con gái mẹ thật hiếu thuận! Nhưng nhà bếp nóng, con đã mệt cả buổi sáng rồi, mau vào nhà uống miếng nước để mẹ quạt mát cho con.”
Lý Thanh Lê giậm chân: “Con muốn lén học chị ba nấu cơm xào rau, mẹ cứ nhất định nói ra làm gì chứ!”
“Ôi ôi ôi… mẹ không biết gì cả, không nghe thấy cũng không hiểu, mẹ đi ngay đây.” Bà Điêu quay người, bước chân nhanh nhẹn đi ra khỏi nhà bếp, vút cái đã biến mất không thấy đâu.
Chị ba Lý sinh ba đứa con trai, không có con gái, lại không nỡ kêu con trai giúp nhặt rau đốt lò nên toàn bộ việc nấu cơm đều rơi lên người một mình cô ta.
Cô ta ngồi trên cái đôn gỗ làm từ cọc gỗ cũ, vừa tay chân nhanh nhẹn lựa rau, vừa thân thiết nói với Lý Thanh Lê: “Cô út, những việc khác không cần em làm, em giúp chị lựa đậu cô ve là được, cái nào mềm buổi trưa xào, cái nào già để trong nồi cơm hấp ăn, việc này đơn giản.”
Đáy mắt Lý Thanh Lê lóe nhanh một tia không có ý tốt, nhấc chân khều cái ghế nhỏ trong góc tường tới đặt đối diện với chị ba Lý, mông vừa đặt xuống, vừa lựa đậu cô ve vừa nói chuyện gia đình.
“Chị ba, chớp mắt cái chị và anh ba em đã sống chung mười mấy năm rồi nhỉ?”
Chị ba Lý liếc mắt nhìn cô ta với vẻ không hài lòng: “Còn không phải sao, Nhị Bảo đã sắp mười hai rồi! Nó cũng là em nhìn đến lớn còn gì!”