Nhưng không ngờ Lý Thanh Lê lại quở trách: “Chị Nhị Mai cái gì, không phân lớn nhỏ, Nhị Mai cùng một hàng với cô và cha cháu, cháu nên gọi là cô Nhị Mai.”
Lý Đại Bảo lập tức ngây người trong gió.
Lý Thanh Lê gõ lên đầu cậu bé một cái, che miệng cười trộm, ra vẻ thân thiết bảo: “Nhìn bộ dáng ngây ngốc của tiểu tử này xem, nhưng cho dù cháu trai cả của cô có hơi ngốc một chút vẫn rất được hoan nghênh như vậy, chẳng những chơi rất thân với hai chị em Nhị Mai và Tú Tú mà còn có cả La Tiểu Miêu với ai đó nữa… không có cách nào khác, ai kêu cháu trai cả của cô lớn lên tuấn tú, cái miệng lại ngọt, người lại sáng sủa hào phóng. Đợi cháu trai cả của cô trưởng thành chắc chắn không biết còn có bao nhiêu cô gái thích cậu ta! Cũng không biết nên chọn ai mới được đây!”
Lý Đại Bảo: Vãi! Vị trà nặng thế!
Trong đầu Lý Đại Bảo vang lên tiếng báo động, sợ Lý Thanh Lê còn ở lại nữa cũng không biết sẽ giở trò kỳ quái gì, vội vàng kéo cô về nhà còn không quên vung tay với Hứa Nhị Mai đang mang vẻ mặt dại ra.
“Nhị Mai… ặc… em về nhà ăn cơm trước đây, bụng đói cồn cào rồi! Chị cũng mau về đi, ở ngoài nhiều muỗi lắm!”
Lý Thanh Lê mặc cho Lý Đại Bảo kéo cô đi về, ngoài miệng còn oán trách: “Cháu kéo cô đi làm gì hả cháu trai cả? Cô đang khen cháu mà, còn chưa nói xong nữa…”
Lý Đại Bảo hất tay cô ra: “Cô út, có người nào khen người như cô sao? Có phải cô có ý đồ gì không?”
Lý Thanh Lê giả ngu: “Gì cơ? Cô có ý đồ làm gì? Cháu trai cả của cô còn nhỏ tuổi lớn lên tuấn tú như vậy, cô khen vài câu cũng sai sao? Hê hê hê, quả nhiên là con khôn cha mẹ nào răn …”
Lý Thanh Lê và cha mẹ cậu bé cùng một hàng, nói là mẹ cũng không phải không được, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô út lớn hơn cậu bé có ba tuổi là Lý Đại Bảo lại có hơi không thể chấp nhận nổi rồi.
Lý Đại Bảo cố gắng sắp xếp từ ngữ: “Cô út, cô, cô… ôi… bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.”
Nếu như cô út giương nanh múa vuốt răn dạy cậu bé, cậu bé còn có thể đáp trả, nhưng nhìn cô út khóc sướt mướt một người đàn ông mười sáu tuổi như cậu bé còn có thể tính toán với con gái được chắc?
Lý Đại Bảo lắc đầu thở dài, tự mình đi vào cửa lớn.
Lý Thanh Lê ở phía sau nhìn dáng người thiếu niên cao gầy của cậu bé, trong nháy mắt thật sự muốn nhấc chân đá vào mông cậu bé một cước thật mạnh!
Ai ngờ chính thiếu niên sáng sủa hoạt bát vẫn xem như đơn thuần trước mặt này, sau này sẽ ngồi tù vì một thân phong lưu nợ tình, bị hủy hoại nửa đời thì phải?
Bây giờ tuổi của cậu bé còn nhỏ lực sát thương vẫn chưa tính là lớn, đợi cậu bé hai mươi tuổi, biến thành người đàn ông trưởng thành cao lớn tuấn tú, khi đó các cô gái nhỏ sẽ người trước ngã xuống người sau kế tục nhào lên người cậu bé, cứ cố tình cậu bé vẫn không từ chối một ai cả, bạn gái cứ hai ba ngày thay một người cũng thôi đi, có đôi khi còn đồng thời bắt cá mấy tay, cũng không sợ chân bị chặt gãy.
Thiếu niên phong lưu có thể có được kết cục tốt gì? Sau này Lý Đại Bảo ăn vài trận đòn của các bạn gái cũ, bị bạn thân của bạn gái cũ đánh một trận, bị bạn trai của người khác đánh, sau đó còn bị người ta báo cáo rồi bị bắt vì tội phong lưu.
Đáng thương cho anh cả chị cả luôn giữ khuôn phép của cô, vốn có sự hỗ trợ của anh năm cuộc sống của phòng cả chắc hẳn rất thuận lợi, nhưng cứ cố trình có hai đứa con thích làm ra những chuyện không nên làm, hai vợ chồng phiền lòng cả đời mới hơn bốn mươi tuổi đã bạc đầu.
Nhìn chung quyển tiểu thuyết [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] này, nếu Lý Thanh Lê nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc thì kết cục thê thảm của cả gia đình cực phẩm bọn họ thật sự rất đáng kiếp, nhưng anh cả chị cả chưa bao giờ từng đả thương bất cứ một người nào, bọn họ vất vả lại cố gắng làm việc, dùng khả năng tối đa của mình để hiếu thuận cha mẹ, nuôi dưỡng con cái, điều hòa mối quan hệ giữa các anh chị em, có thế nào cũng không nên rơi vào kết cục như thế.
Cha mẹ Lý Thanh Lê già mới có con gái, khi cô sinh ra ông Lý và bà Điêu đã gần bốn mươi tuổi, trẻ con trong nhà nhiều thì trọng trách lớn, Lý Thanh Lê cũng được tính do một tay vợ chồng anh cả nuôi lớn nên hiển nhiên tình cảm sẽ khác.