Hắn là Bạch Thự, là một con chuột đã tu luyện được hai trăm năm thời điểm, cũng đã tiến nhập vào Tích Cốc kỳ, căn bản không cần ăn thứ gì, hiện giờ cũng chỉ bởi vì hắn lên cơn thèm gạo nên mới có ý định đào góc tường vào lấy trộm ít gạo. Nhưng….Trừ bỏ Thâu Tự, tựa hồ cũng không còn cách nào khác. Đó cũng chính là thời điểm mà y – Phùng Dạ Bạch nhìn thấy tiểu tử kia. Đối mặt với một nam hài tử xinh đẹp đáng yêu, trong lòng không tránh khỏi có chút không kìm được .Tuy rằng không thể lập tức thú tính bổ nhào vào người ta. Nhưng hứng thú vừa lên đến, hắn sớm định tối đó sẽ đến xuân danh lâu, tự nhiên gặp người này, “ Tính thú” đó lại nổi lên, quên sạch sẽ.
Vì thế từ trước tới nay, hắn đều tự xưng là khôn khéo chuột tinh, cứ như vậy bị gạo hấp dẫn lí trí, dễ dàng đem mình bán cho Phùng Dạ Bạch. Tuy rằng hận không thể dùng ngũ quỷ thuật pháp mà khuân cả kho gạo này đi, lại có Phùng Dạ Bạch bên cạnh, cũng không thể dùng thuật ước định, cho nên Tiểu Bạch Thự cũng chỉ có thể nhìn núi gạo cao cao kia, khóc không ra nước mắt.
Cứ như vậy, Bạch Thự bị Phùng Dạ Bạch lôi một mạch đến Phùng phủ, ở một đêm. Đến khi đó hắn mới biết được, y chính là Cẩm tú quốc lý quản lý toàn bộ thương lượng, y quản số gạo còn lớn hơn cả quốc khố lý, đến Hoàng Thượng còn hạ chỉ mời y hiệp trợ phóng lương, còn khâm thưởng cho y là “Thiên hạ kho lúa”. Chính vì thế, nên chuột yêu ngàn năm Bạch Thư vừa nghe đến danh tiếng của y đã tự thề với lòng rằng kiếp làm người này phải nắm riết lấy nam nhân trước mặt này không buông…