Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 96




Tò mò nhưng không dám hỏi, cô đoán là anh có để ý lúc ở sân bay cô đến. Nhưng có hàng trăm cái như vậy mà, dễ lẫn với nhau lắm. Thôi kệ, lấy đúng đồ của mình là được rồi. Giờ về khách sạn nhận phòng rồi nghỉ ngơi để mai đi chơi. Diệp Nhi đặt hai phòng đôi trước rồi, âm mưu tính cả rồi. Không lỡ chia đôi vợ chòng mới cưới kia ra, cô với anh đành chung một phòng vậy. Xếp đồ đạc vào tủ xong xuôi, cô đi tắm giặt trước, anh còn ngồi trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên, anh ra mở cửa thấy Nhật Hoàng hỏi chút có đi ăn tối luôn không. Gật đầu thay cho câu trả lời, hẹn nhau sau 30 phút nữa. Vào phòng thấy cô đã tắm rửa xong rồi. Cô không có thói quen ngâm nước quá lâu nên thường tắm rửa khá nhanh, vừa tắm xong nên đầu tóc còn ướt, với tay lấy máy sấy sất qua tóc cho nhanh khô.

Anh lấy đồ đi tắm giặt rồi, cô vẫn đang ở ngoài ngồi chơi, lướt điện thoại xem có gì hay ho thú vị không. Chán chán lại ra ban công phòng ngồi ngắm phong cảnh quanh đây. Công nhận Diệp Nhi chọn được chỗ có view đẹp thật. Từ đây có thể nhìn thấy cả một thành phố rực rỡ ở bên tay trái của cô, bên phải là biển cả rộng lớn. Tiếng sóng vỗ vào bờ không lớn nhưng nhìn từ xa có thể cảm nhận được điều đó.

Đang mải ngơ ngẩn suy nghĩ thì một tiếng động đã phá vỡ dòng suy nghĩ của cô. Có tiếng gõ cửa, cô ra mở thấy vợ chồng Diệp Nhi đang đợi, vừa khéo anh cũng tắm xong rồi. Cả bốn người đi ăn tối ở một nhà hàng gần đấy. Vợ chồng son mới cưới mà nên cẩu lương cứ gọi là bay tứ tung, không để ý là có hai con người đang hiện diện ở đây.

Dường như đã quá quen với cảnh như này, Linh Anh ăn luôn không thèm để ý xem có gì đó không đúng thì phải. Sợ cô phải động tay nên anh nhân tay đang dính đồ ăn thì bóc tôm cho cô luôn. Nàng ta vẫn cứ ăn chứ không biết nó ở đâu ra. Quen với cách ăn dinh dưỡng hàng ngày nên có giới hạn nhất định. Chắc chỉ riêng mình cô không thấy điều gì chứ mọi người xung quanh được ăn một bàn cẩu lương rồi đó. Tuy không chất lượng như đôi vợ chồng nhà kia nhưng cũng đủ ngọt, ngược chết mấy con dân FA rồi đó. Nhìn vào họ tưởng người yêu không chừng ý chứ.

Tối đến nên Linh Anh không dám ăn nhiều. Không phải là giảm cân hay gì đâu nhưng đó là thói quen rồi. Sáng ra có thể ăn uống đơn giản như một bát cơm hay ngũ cốc, miễn là no bụng để có sức làm việc. Trưa hôm nào mệt quá thì ăn khá nhiều, tối đến ăn ít hơn so với ban ngày. Ngồi nhiều nên có bé mỡ ở vùng bụng rồi, chỉ sắp xếp được thời gian rảnh lúc nào thì thể dục thể thao cho khỏe con người.

Nhiều lúc mặc áo phông vào nhìn vẫn có dáng nhưng thực tế không phải như vậy. Người nhỏ con nên bụng chỉ có mỡ xíu là nhìn to hơn rồi. Lúc nào cũng phải giữ eo để còn váy vóc dự tiệc các thứ. Đến mệt với cơ thể của chính mình luôn. Nhớ lại ngày xưa, hội 4-5 đứa, đứa nào cũng có vòng eo từ 65 đổ xuống. Cô là bé nhất luôn, người bé nên nó vậy á mà. Giờ lớn rồi vẫn thế, không đổi.

Ăn uống xong xuôi, hai người tính về khách sạn làm việc cơ nhưng Diệp Nhi lôi đi dạo quanh đây. Nói thế nhưng vẫn bị ngốn cơm từ đứa bạn, Linh Anh đang rất rất ổn luôn. Không biết người bên cạnh mình như thế nào nhưng nhìn qua thấy có vẻ cũng thấy không thoải mái đâu. Cô ới Diệp Nhi bảo mình có tí việc, hai người cứ đi trước rồi mà về khách sạn đi ha. Nói rồi không quan tâm mọi việc còn lại ra sao, cô kéo tay anh đi luôn. Người con trai còn đang ngán ngẩm vì cảnh mật ngọt này thì đột nhiên bị kéo đi. Hơi bất ngờ nhưng biết người kéo mình là ai thì không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ theo sau cô.

Tưởng đi đâu xa lắm, hóa ra quay lại chỗ bãi biển nãy mấy người họ đi quay. Buông tay anh chạy đến ngồi trên cát nghịch ngợm, còn vẫy tay anh lại gần chỗ mình. Tuấn Duy cũng đi lại ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cảnh biển xa xăm với ánh trăng cao trên kia. Không biết như thế nào nhưng anh thấy yên bình và đẹp lắm, ngay thời khắc này được ở bên người con gái mình thương. Dù không nói gì với nhau nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đủ rồi.

Linh Anh muốn nói điều gì đó nhưng lại dừng lại. Cô nghĩ để hết kì nghỉ này rồi nói vậy. Cô không đành lòng mà giấu kín được mối tình này nữa. Nhìn những cử chỉ, hành động anh dành cho mình mấy ngày qua, cô hiểu rằng anh yêu cô đến đâu. Một người chấp nhận đợi cô bảy năm ròng, đợi cô có sự nghiệp mà vẫn yêu cô vô điều kiện. Đến lúc cô dang rộng vòng tay mình để sẵn sàng cho một tình yêu từ rất lâu rồi mà chưa được nói ra.

?Hồng?Tươi ?

com tró