Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 95




Cùng là một thời điểm, đang ngồi trong phòng làm việc mà tiếng điện thoại vang lên phá vỡ bầu không gian im lặng của hai người họ. Đưa tay lấy cái điện thoại để nghe cuộc gọi đến. Nghe hai người họ nói xong, hai đầu chí tuyến lại im lặng hồi lâu suy nghĩ. Vốn dĩ ban đầu không có ý định đi cùng đâu, vì cũng mới cưới nên cho không gian riêng chứ. Diệp Nhi với Nhật Hoàng cứ nài nỉ hai bọn họ đi cùng. Trần đời chưa thấy ai kì lạ như hai người họ luôn. Tạm thời nói với đôi vợ chồng trẻ là để suy nghĩ đã, giờ đang bận công việc rồi.

Nói là để suy nghĩ chứ Linh Anh với Tuấn Duy quên béng luôn ý chứ. Mãi đến tối về nhà, có thời gian rảnh một chút thì mới nhớ đến nó. Hỏi thư ký hơn một tuần tiếp theo có kế hoạch gì quan trọng lắm không. Nhận được câu trả lời là không có, bắt đầu nghĩ xem có nên đi không. Tự dưng một ý nghĩ chạy qua đầu, thế quái nào anh lại đồng ý đi với hai người đó. Còn phía Linh Anh, dưới sự thuyết phục, năn nỉ của Diệp Nhi thì cô cũng đồng ý đi.

Đạt được mục đích đầu tiên trong kế hoạch rồi, lên lịch set kèo đi đây đi đó vi vu khắp nơi. Sát ngày đi, hai con người đó mới đưa danh sách nơi đến cho cô và Tuấn Duy. Nhìn xong suýt ngất với hai vợ chồng nhà này. Đi có hơn tuần thôi mà vi vu nhiều nơi thế, liệu không biết mình có theo được không nữa. Sợ người mất hết thể lực thì chắc hôm sau ở nhà ngủ nghỉ luôn cho khỏe. Lúc ra sân bay mới biết không chỉ có mình mình đi cùng với đôi vợ chồng nhà này. Thầm nghĩ rằng chắc chắn do hai con người này bày trò ra, thở dài lỡ chấp nhận rồi thì đành đi cùng.

Lên máy bay, đôi vợ chồng kia vẫn còn đang mặn nồng, phát cẩu lương cho hai con người bên cạnh. Tuấn Duy và Linh Anh kiểu nhắm mắt làm ngơ luôn, ta đã quá quen với cái cảnh này rồi. Bình tĩnh, không được động thổ, đi ngủ cho khỏe người. Nghĩ là làm, Linh Anh lấy cái bịt mắt đi ngủ luôn, không màng đến thế sự bên ngoài kia như thế nào. Anh đang đeo tai nghe nhạc nên cũng như cô, không biết ngoài kia đang ồn áo náo nhiệt cái gì. Lúc này hai người đang chìm vào thế giới của riêng mình rồi.

Đi máy bay không hẳn sẽ êm dịu hơn so với mấy phương tiện khác, lắm lúc cũng gặp sự cố. Thời tiết lúc này khá đẹp nên mọi thứ vẫn khá ổn. Nắng nhẹ sau những tầng mây bồng bềnh. Tuấn Duy vừa chợp mắt được một lúc thì thấy có thứ gì đó nặng đè vào người. Mở mắt ra thấy hóa ra cô dựa vào vai mình mà ngủ rồi. Chắc không để ý, anh cũng để yên cho cô dựa vào. Sau đó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ luôn. Đôi vợ chồng kia người ngủ, người vẫn đang tỉ mẩn làm điều gì đó. Lúc quay sang thấy hai người kia dựa vào nhau ngủ thì gọi người kia dậy lẹ lẹ. Dụi mắt cả chục lần mới chắc chăn đây là sự thật.

Nó không có gì đáng nói cho lắm đâu mà chỉ là với hai người họ, đó là một tín hiệu mừng cho mối quan hệ của cả hai mà thôi. Là hai người hiểu rõ tình cảnh của Tuấn Duy và Linh Anh, tư cách là một người bạn cũng mong họ được hạnh phúc với những thứ mình thực sự yêu thích. Không phải vì một thứ mà đảo lộn cả cuộc sống của mình. Trời ngả hoàng hôn rồi, màu sắc lúc này thực sự đẹp. Linh Anh đã tỉnh dậy rồi. Biết mình có hơi thất lễ khi dựa vai người ta như vậy nhưng anh chưa dậy nên thôi vậy. Cứ để nguyên hiện trạng như lúc này đi. Dù vai có hơi tê một chút nhưng vẫn cố ngắm nhìn ánh hoàng hôn từ độ cao này. Nó rực rỡ với một màu cam đỏ, một người yêu thiên nhiên như cô thì sao có thể từ bỏ cơ hội này được cơ chứ.

Đến lúc máy bay gần đáp rồi Tuấn Duy mới tỉnh ngủ, vai cô có chút tê mỏi rồi. Không biết liệu tí có thể đứng dậy thẳng người và lấy được hành lí không đây. Đứng dậy loạng choạng chút ngã, đang ngồi nhiều mà đột ngột đứng dậy cũng hơi khó giữ thăng bằng. Hên không đi cao gót không là ngã đau điếng luôn, nãy anh cũng nhanh tay đỡ cô lại chứ không dễ toang lắm. Nhìn tình trạng này biết lúc nữa mới đi đứng được đàng hoàng, anh đỡ cô đi xuống máy bay vậy. Quá trình hơi nhọc cho cả hai, đến lúc lấy vali thì Nhật Hoàng với Tuấn Duy đi lấy, hai cô nàng ngồi đợi trong sự lo lắng.

Lo lắng không biết anh có lấy đúng vali đồ của mình không nữa. Diệp Nhi thầm nghĩ nếu chồng mình có lấy sai thì chán luôn. Đồ của vợ mà còn không nhớ thì đáng cho ngủ sô pha thẳng tiến. Lúc nhìn thấy bóng dáng hai người đàn ông từ xa kia là biết lấy xong rồi. Một tâm thế lo lắng trào dâng lên trong người hai cô gái, thầm mong họ lấy đúng đồ chứ không là mệt đấy. Nhận đồ về tay mà cô tự hỏi sao anh biết đúng vali của mình.