Thanh Xuân Bỏ Lỡ

Chương 97




Ngồi một hồi lâu trên bãi biển xong mới về khách sạn. Họ vẫn không nói với nhau được câu gì, đi qua đường thì bất giác có một chiếc xe lao đến. Trong phút chốc cô tựa như có cảm giác sắp với tay đến với cánh cửa tử thần rồi. Nhìn kĩ lại mới biết anh đã nhanh tay kéo cô về một phía, tránh được tai nạn diễn ra. Mới thấy được lúc này anh thở khá dốc, mơ hồ sợ mất đi cô vậy đó.

Về khách sạn rồi mà chưa thấy đôi vợ chồng kia về. Chắc lại đi chơi ở đâu rồi, Linh Anh về phòng cái thì thấy buồn ngủ quá luôn. Không cần biết còn có người bên cạnh, cô đặt lưng ngủ ngay lập tức. Tuấn Duy thấy có chút buồn cười, nãy vừa trải qua nguy hiểm cận kề, về cái có thể ngủ được luôn. Đúng là vô tư quá mà. Nói thế thôi chứ anh cũng nằm ngủ luôn ngay sau đó.

Cô nam quả nữ chung một phòng, sợ có hiểu lầm nên anh cũng giữ khoảng cách với cô dù nằm chung giường đi chăng nữa. Cùng chìm vào giấc ngủ dài sau một ngày mệt mỏi, ánh trăng sáng soi rọi vào căn phòng, tiếng sóng vỗ ngoài bờ biển kia như có lời muốn nói từ sâu đáy đại dương. Nỗi lòng con người như hố sâu ngoài vũ trụ hay đáy đại dương vậy. Ánh trăng sáng cũng khó soi rọi xuống nơi đó, cất giữ những thứ bí mật nhất của con người.

Sáng sớm hôm sau, có đi du lịch thì vẫn có thói quen dậy sớm. Cô tỉnh dậy sớm hơn anh, đột nhiên nhìn ra phong cảnh phía xa xa muốn đi dạo vào ban sáng ghê. Nói là làm, cô khoác thêm áo bên ngoài rồi đi ra khỏi phòng. Thắc mắc không biết hai người kia về chưa, tính gõ cửa phòng rồi lại thôi, sợ ảnh hưởng đến hai người họ. Cô rời khách sạn để đi ra đến biển cả rộng lớn. Mới sáng sớm nên có chút se se lạnh nhưng không khí mát lạnh, trong lành. Mọi suy nghĩ đều trôi theo từng đợt sóng vỗ vào bãi cát kia.

Linh Anh dạo quanh một vòng rồi về khách sạn. Lúc này mặt trời đã ló rạng rồi, mọi người chắc cũng đã dậy. Về phòng đánh răng rửa mặt, ăn sáng rồi còn đi chơi thôi. Về phòng thấy anh dậy từ bao giờ rồi, thực ra lúc cô rời phòng là Tuấn Duy tỉnh ngay. Không biết cô đi đâu nhưng không can thiệp làm gì, chưa phải mối quan hệ nào thì cũng không làm được gì. Ngồi trong phòng mang laptop ra làm chút việc vào sáng sớm, tí đôi vợ chồng kia lại kéo đi chơi cho mà coi. Tranh thủ được lúc nào hay lúc ấy.

Đúng 7h30 bốn người họ rời phòng đi ăn uống trước khi xuất phát đi chơi. Không tiện hỏi xem hôm qua họ đi đâu, chuyện vợ chồng son thì chắc cũng khó nói chứ bộ. Dù lấy chồng rồi nhưng Diệp Nhi trẻ con lắm, đã thế cứ xem bộ phim nào là có thêm một anh chồng. Nhiều lúc không nói được luôn, Nhật Hoàng cũng phải bất lực cơ mà. Cô không có đam mê với phim ảnh nhưng truyện tranh thì có nha.

Nhìn Linh Anh có thể lạnh nhạt, thờ ơ hay nghiêm túc nhưng khi ở một mình giải trí thì cô hay đọc truyện tranh. Người ta mê trai ngoài đời, chân thực, rõ nét thì cô ngược lại. Trai trong truyện cô còn mê hơn trai ngoài đời. List truyện cô đọc có thể trải dài như tờ sớ dâng vua. Không chung sở thích nhưng khi bàn về trai đẹp thì chắc hai người có thể huyên thuyên đến hết ngày. Vậy ta nói tán gái đã khó, tán gái mê idol, mê trai 2D thì còn khó hơn. Tương lai chông gai lắm chứ chả đùa.

Đi tuần trăng mật cùng vợ chồng son thì chúng ta như bóng đèn công suất lớn. Đang ở giữa đồng hoa rộng lớn mà họ có thể trao nhau nụ hôn là mù mắt con dân ở đó rồi. Nhưng với những con người đã bật miễn nhiễm với cẩu lương thì nó không sao hết, thật bình tĩnh trước mật ngọt này. Trong đầu nhẩm nghĩ “ Để tao xem chúng mày hạnh phúc được bao lâu. Mù mắt tao thiệt chớ. “

Không thèm care hai con người đang phát cẩu lương free cho mọi người, cô ngắm hoa tiếp mà không biết có người đang chụp lén cô rồi. Không phải là người chụp chuyên nghiệp nhưng thời cơ chụp ảnh thì chắc không ai nhanh được như anh. Trong máy chắc phải chục kiểu không ít. Đồng hoa đẹp, thời tiết nắng ấm thì không lí nào chúng ta không chụp ảnh cả.

Đẹp thì đẹp nhưng nhắc lại chống chỉ định với những người FA, nó cẩu huyết sắp chết rồi đó. Chả lẽ bây giờ đi về cho khỏe người, chúng ta không nên làm vậy. Ở lại coi xem chúng nó hạnh phúc đến đâu để khi nào mình cho người yêu cho tụi nó tức chơi ngược lại. Ai biểu phát cẩu lương trước mặt tụi tao làm chi, ngày sau tao phát chơi cho mi hiểu cái cảm giác đó.

Nghĩ là thế chứ không biết bao giờ cưới chồng đây. Nhìn lén sang con người bên cạnh xong lại thôi, có lẽ hết tuần nghỉ này rồi nói chuyện rõ ràng. Lúc này Tuấn Duy cũng chung suy nghĩ với cô, chả lẽ giờ kéo nhau đi đăng ký kết hôn nhỉ nhưng có lẽ sẽ khó chứ không nhanh được.