Chương 23 : Tai Nạn
Đứng tại bên đường vắng, Hạ Thanh Thu mở ra điện thoại muốn dùng mạng gọi một chiếc taxi để trở về nhà. Chỗ này gần trung tâm thành phố, căn hộ hắn thuê nằm ở rìa thành phố vì mức thuê ở đó rẻ hơn nhiều so với ở đây. Nếu là Huyền Giả thì chỉ cần vài phút có thể chạy về nhà. Nhưng với người bình thường như hắn thì xa lắm.
“Ting, đơn đặt xe của bạn đã bị từ chối.” Thông báo từ điện thoại vang lên.
“Hử? Không đặt được xe?” Hạ Thanh Thu nhìn màn hình điện thoại thông tin cũng không lấy ngạc nhiên.
Dù sao ở thành phố này muốn sống sót phải biết tránh xa phiền phức. Vừa rồi ở chỗ này xảy ra đánh nhau, bang búa rìu còn dẫn theo đàn em xuất động. Mấy cái kiếm ăn taxi cần tiền cũng không đến nỗi bán mạng mình qua đón khách. Lỡ xui xẻo đón phải mấy cái không đàng hoàng côn đồ liền xong đời rồi.
“Xem ra muốn đợi xe buýt.” Hạ Thanh Thu lết chân đến điểm đón xe buýt vị trí bắt đầu ngồi đợi.
“Ting… Hạ Ca ngươi đã ăn cơm chưa?” Tin nhắn thông báo phát ra từ điện thoại di động.
“Tiểu Mộc?” Hạ Thanh Thu nhìn thấy người nhắn đến tâm liền có chút vui vẻ trong lòng. Có người quan tâm thật sự rất tốt.
“Hôm nay xảy ra chút chuyện nên còn chưa có ăn. Đợi lát quay về lão Ngưu quán ăn phở bò. Còn Tiểu Linh Thanh của ta đã ăn chưa?” Hạ Thanh Thu nhắn trở lại.
Phía bên kia đọc được tin nhắn, Mộc Linh Thành liền có chút lo lắng : “Ta vừa dùng bữa với Tử Ca xong, ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì đó? Có nghiêm trọng lắm không?”
“Tử Ca? Là thằng khốn đó sao?” Hạ Thanh Thu nhìn tin nhắn điện thoại nghĩ đến Tử Thanh Thu trong lòng liền thấy khó chịu.
“Việc của ta bên này đã giải quyết xong rồi. Là Tử Thanh Thu mời ngươi đi dùng bữa sao?” Hạ Thanh Thu nhắn tin hỏi.
“Ta thật sự không muốn đi. Nhưng Tử Ca đã mời ta ba bốn lần với ba mẹ nuôi cũng ép ta đi nữa. Ngươi là đang ghen sao?” Mộc Linh Thanh lo lắng Hạ Thanh Thu sẽ hiểu lầm nhắn trở về.
“Đúng.” Hạ Thanh Thu thừa nhận. Hắn cảm thấy không việc gì phải giấu diếm, hắn lòng đang thấy rất khó chịu.
“Bảo bối đừng giận nữa, ta với hắn không có gì. Lần sau cũng sẽ không đi gặp hắn nữa.” Mộc Linh Thanh dỗ dành.
“Ta biết hắn thích ngươi. Hắn so với ta điều kiện cũng tốt. Tiểu Linh Thanh sẽ không hối hận chứ?” Hạ Thanh Thu cảm thấy có chút tự ti. Mặc dù hắn thật sự yêu thích Mộc Linh Thanh nhưng bản thân cũng hiểu rõ mình không có tương lai.
“Ta không quan tâm cũng không hối hận. Ta chỉ thích ngươi.” Mộc Linh Thanh vô cùng kiên định nhắn trở về.
“Huyền Tu sống lâu lắm. Ta… không có tương lai đâu.” Hạ Thanh Thu nhắn xong tin nhắn liền không tự chủ rút một điếu thuốc đặt lên môi hút một hơi dài sau đó nhả ra.
“Đó là gì do ngươi không muốn lấy ta? Nếu như vậy ta cũng không cần tương lai.” Mộc Linh Thanh có chút tức giận chất vấn.
“Nói cái gì ngốc vậy hả? Có tương lai lại không cần?” Hạ Thanh Thu khẽ cười nhắn lại trêu chọc nàng.
“Cái ta cần là ngươi. Tương lai không có ngươi, ta không cần. Hạ Thanh Thu nếu ngươi còn là đàn ông vậy đến cửa hỏi lấy ta đi. Chỉ cần ngươi dám đến ta liền dám gả.” Mộc Linh Thanh thách thức.
“Ta không dám.” Hạ Thanh Thu thành thật trả lời.
“Đồ hèn nhát.” Mộc Linh Thanh tức giận nhắn lại. Nàng đều bật đèn xanh hắn còn không dám chạy.
“Đa tạ rồi, quá khen.” Hạ Thanh Thu mặt dày nhắn lại.
“Ngươi thật không muốn cưới ta?” Mộc Linh Thanh nhắn hỏi.
“Muốn.” Hạ Thanh Thu trầm tư sau đó trả lời một chữ.
“Vậy sao không dám?” Mộc Linh Thanh trong lòng có chút vui vẻ.
“Bác gái, bác trai sẽ không gả ngươi cho ta đâu. Họ nói đúng, ta không xứng với ngươi.” Hạ Thanh Thu thành thành thật thật nhắn lại.
“Hôn nhân của ta, ta tự làm chủ. Ngày mai ngươi liền cùng ta đi đăng ký kết hôn.” Mộc Linh Thanh tức giận khi Hạ Thanh Thu tự ti.
“Không muốn.” Hạ Thanh Thu nhắn trở về từ chối.
“Không muốn liền chia tay. Có giỏi ngươi đừng đến, ngươi không đến ta sẽ tìm bừa người nào đó kết hôn.” Mộc Linh Thanh uy h·iếp hắn.
“Đừng làm bừa.” Hạ Thanh Thu có chút lo lắng.
“Mặc kệ ta. Ta đi ngủ, mai gặp.” Mộc Linh Thanh nhắn trở lại.
“Cô nhóc này thật là…” Hạ Thanh Thu thở dài nhìn tin nhắn trong điện thoại. Đây không biết là lần thứ mấy nàng bắt hắn đi đăng ký kết hôn. Có điều lần nào hắn cũng đến đó dỗ dành nàng về cũng không có cùng nàng đăng ký.
Nếu hắn thật dám là, ba mẹ nuôi của nàng không lột da hắn mới là lạ. Đồng thời hắn cũng không muốn hại Mộc Linh Thanh một đời, hắn yêu nàng thích nàng có thể làm bạn trai nàng liền mãn nguyện rồi. Hắn sớm muộn cũng sẽ già, còn nàng sẽ mãi mãi sáng chói như ánh sao.
Đoàng… đoàng… sấm chớp đầy trời vang lên, Hạ Thanh Thu cảm thấy mình có chút đen đủi : “Xe buýt còn lâu mới có chuyến nữa, không phải sắp mưa đấy chứ? Rõ ràng sáng báo dự báo thời tiết tối nay không có mưa mà?”
Chỉ vài phút sau mưa lớn đã đổ xuống, Hạ Thanh Thu cố nép mình vào góc tránh cho dính nhiều nước mưa. Sấm chớp cùng gió lốc càng lúc càng lớn hơn, nước mưa rất nhanh ngập mặt đường.
“Số mình sao lại đen đủi đến vậy chứ?” Hạ Thanh Thu thở dài nhàm chán, ống quân hắn đều bị nước mưa dội ướt phân nửa.
Nhàm chán hắn ngồi nghịch điện thoại, lúc này cũng đang phát sóng ngày hôm nay quay xổ số may mắn. Đây là chương trình hắn xem thường xuyên, dù sao ngày nào hắn cũng mua vé số.
“Tờ vé số ngày hôm nay để đâu rồi nhỉ? À đây rồi.” Hạ Thanh Thu nghĩ đến điều gì đó liền đưa tay vào trong ngực lấy ra tờ vé số mua lúc sáng.
Hắn cũng không hy vọng gì nhiều tờ vé số này có thể trúng thưởng. Đều mua lâu như vậy còn chưa có thắng qua lần nào.
Đem điện thoại mở xem chương trình, Hạ Thanh Thu bắt đầu tra kết quả. Vốn dĩ chỉ xem cho vui, không nghĩ đến theo các số kiểm tra trên tờ vé, hắn càng lúc càng kinh ngạc.
“Số thứ nhất trúng rồi?”
“Số thứ hai cũng trúng?”
“Số thứ ba thứ tư cũng trúng nốt. Hôm nay là cái gì ngày gì vậy chứ?”
“...”
“Số thứ mười ba… chỉ còn số thứ mười ba.” Hạ Thanh Thu vô cùng ngạc nhiên với kết quả này. Chẳng lẽ ông trời thấy hắn đen đủi quá đã mở lòng thương xót hay sao?
Ngay khi số thứ mười ba vừa mới công bố, Hạ Thanh Thu cả người đều cảm giác tê dại. Tay hắn nắm chặt tờ vé số, nước mắt lưng tròng muốn khóc lên.
“Trúng… trúng rồi? Giải đặc biệt? Ta trúng vé số rồi?” Hạ Thanh Thu liên tục lẩm bẩm.
Sau đó hắn lập tức sướng phát điên cầm tờ vé số chạy ra giữa đường chỉ lên trời mưa lớn và hét lớn : “Lão tử đổi đời. lão tử trúng số rồi. Lão thiên gia khốn kh·iếp nhà ngươi cuối cùng cũng mở mắt cho ta cơ hội. Phải thế chứ.”
Giống như cảm nhận được Hạ Thanh Thu nói xấu, bầu trời lúc này sấm sét đánh càng lúc càng mạnh, từ giữa không trung xoáy thành một cái lốc xoáy. Không kịp để Hạ Thanh Thu kịp phản ứng, một tia sét liền từ không trung đánh xuống hắn.
Cả người của hắn lúc này đều cháy đen thui, cũng may tờ vé số vốn dĩ được làm từ một loại giấy đặc biệt nên rất bền. Nếu không hắn liền muốn khóc c·hết.
“Thật may quá… á đau.” Không để cho Hạ Thanh Thu thở phào nhẹ nhõm thì một lần nữa sấm sét lại đổ ập xuống kèm theo một thứ vô cùng mềm mại cùng nặng nề rơi thẳng xuống mặt của hắn.
Một cô gái với mái tóc xanh lá mạ từ trên trời rơi xuống đè lên khuôn mặt điển trai của hắn : “Phù, cuối cùng cũng thoát khỏi thông đạo thời gian. Đây là năm bao nhiêu?”
“Này… muốn ngồi đến bao giờ?” Hạ Thanh Thu nằm trong vũng nước mưa có chút tức giận lên tiếng.
Thoát khỏi trạng thái say không gian thời gian mơ màng, Mộc Tiểu Tiểu lập tức phát hiện không đúng vội vàng đứng dậy : “Ách, thật xin lỗi. Vừa rồi ta không cố ý.”
Nhìn trên tay tờ vé số đã bị cháy thành than, Hạ Thanh Thu có chút muốn phát điên. Không nói đúng là lập tức phát điên. Đây chính là giải độc đặc, bây giờ cứ như vậy không còn.
“Mẹ nó, bồi thường.” Hạ Thanh Thu không nhịn được chửi bậy.
“Cái gì chứ?” Mộc Tử Linh nghe thấy vậy liền cũng tức giận. Rõ ràng hắn chiếm tiện nghi còn đòi nàng bồi thường.
“Ngươi làm cháy lão tử vé số, còn dám lấy cái mông bẩn thỉu đè lên mặt ta. Còn không bồi thường?” Hạ Thanh Thu tức giận quát lớn.
“Bộ bị ta đè lên mặt thiệt thòi lắm hay sao hả? Còn có ta lúc nào làm cháy ngươi vé số?” Mộc Linh Tinh nhìn nam tử trước mặt không chịu yếu thế nói. Nàng đường đường Mộc Linh Thánh Nữ, bao nhiêu nam tử đều ôm với nàng mộng tưởng, tên này còn chê nàng bẩn, ai có thể nhịn.
“Ta nhổ vào, ai thích ai tới cho ngươi đè. Lão tử không thèm, suýt gãy mẹ mất cái mũi. Mau bồi thường.” Hạ Thanh Thu giận dữ nói. Chẳng lẽ ta bị đè còn phải cảm ơn ngươi.
Lúc này trên bầu trời sấm chớp lần nữa nổ lớn tụ lại, Mộc TửLinh biết rõ không còn nhiều thời gian ở đây dây dưa liền muốn quay đầu chạy.
“Muốn bỏ chạy, con nhỏ đáng c·hết đừng hòng.” Hạ Thanh Thu tự dưng không thể để mất dấu nếu không ai bồi cho hắn.Hắn lập tức nhanh tay tiến lên túm lấy nàng.
“Mau buông ra.” Mộc Tử Linh bị túm lấy chân lập tức khó di chuyển tức giận quát.
“Không buông, ngươi không bồi cho ta thì đừng hòng đi.” Hạ Thanh Thu kiên quyết không thả.
Mà Mộc Tử Linh cũng không nhiều lời lập tức sử dụng mình Huyền Khí tỏa ra hình thành lớp bảo hộ đem Hạ Thanh Thu đánh bật ra đằng sau rồi lập tức quay đầu bỏ trốn.
Bị một đòn đánh ngã, Hạ Thanh Thu đau đớn đứng dậy muốn đuổi theo thì chân truyền tới đau đớn ngước mắt tìm thì đã không thấy Mộc Tử Linh bóng dáng mà gần đó cũng nhiều hơn một quyển sách màu trắng.
“Đau quá… con nhóc này ra tay nặng như vậy. Đây là cái gì? Tiểu thuyết sao? Nhật ký đấng cứu thế?” Hạ Thanh Thu chân đã bị đòn vừa rồi làm gãy, hắn khập khiễng đi lại gần cầm lên quyển sách màu trắng xem xét.
Nhưng nhớ lại lúc b·ị đ·ánh bay vội vàng túm lấy túi của đứa con gái đó, có vẻ chiếc túi đã không còn bền. Bị hắn bám vào một chút liền rách ra nên quyển sách này cũng rơi xuống. Xem ra cuốn tiểu thuyết này là của nàng.
“Ngươi làm hỏng ta vé số còn đánh ta, lấy ngươi cuốn tiểu thuyết bù vào vậy. Có còn hơn không.” Hạ Thanh Thu thở dài đang muốn cất quyền sách vào trong ngực thì từng đằng sau một chiếc xe ô tô đen lao như điên trong mưa xông tới hắn.
Không kịp né tránh Hạ Thanh Thu chỉ có thể kêu lên. Mẹ nó, lão tặc thiên không phải thấy ta không c·hết không tha đấy chứ? Chiếc ô tô không chút nào dừng lại lập càng lúc càng gần hắn. Đồng thời từ trên bầu trời không gian đang xoáy lại mở ra đường hầm thời gian.
Ngay khoảnh khắc chiếc ô tô chạm nhẹ vào Hạ Thanh Thu, một tia sét lập tức hạ thẳng xuống giữa đem hắn cùng chiếc xe đánh bay về hai bên khác nhau. Quyển sách trong tay hắn cũng bay thẳng vào cửa kính chiếc xe đem cửa kính phá vỡ đâm thẳng vào mặt người lái. Còn hắn cũng bị đồ trong xe cùng mảnh kính văng ra cắm vào người b·ị t·hương ngã văng ra xa một đoạn ngắn.
Chiếc xe ô tô tại trên đường lăn vài vòng sau đó lết một đoạn thật dài mới dừng lại. Một bóng dáng cao lớn mặc trên mình bộ thiết giáp tỏa ra khí tức t·ử v·ong cưỡi trên một con hỏa hắc mã đứng giữa trời mưa vô cùng uy nghiêm. Những giọt mưa không kịp chạm đến hắn đều đã bị ngọn lửa sức mạnh làm bốc hơi.
“Rốt cuộc… đó là cái gì?” Hạ Thanh Thu đôi mắt mơ hồ sau đó liền nhắm lại không rõ sống c·hết. Có lẽ cái hắn nhìn thấy trước khi mất ý thức là Tử Thần đến đón hắn.