Chương 22 : Tại Sao Không Chọn Tôi
Trong nhà hàng năm sao tại giữa trung tâm thành phố. Trên tầng cao nhất nhìn ra cửa sổ trông xuống có thể thấy được khung cảnh thành phố nguy nga tráng lệ. Một căn phòng VIP đã được trải sẵn khăn trải bàn cùng nến thơm, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi giày hiệu với mái tóc ngắn khuôn mặt điển trai tràn ngập sự tự tin, trên tay cầm một chiếc hộp đen ngồi ghế đầy trầm tư.
Mở chiếc hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương đầy sang trọng vô cùng đẹp mặt. Liếc qua cũng thấy sự xa xỉ và tốn kém, nam tử khẽ mỉm cười một cái. Hắn là Tử Thanh Thu, một chiến thần vừa trở về từ Chiến Trường Vạn Tộc. Hôm nay mà nói đối với hắn là một ngày vô cùng đặc biệt.
Hắn thích một nữ nhân, thích từ lâu lắm rồi. Lần này trở lại là muốn cùng nàng bày tỏ. Gặp lại nàng và sống thật hạnh phúc chính là động lực duy nhất khiến hắn có thể tại nơi quái quỷ tràn ngập nguy hiểm đó sống sót đến tận bây giờ.
Chỉ vì năm đó hắn một lần ngoảnh lại, liền không thể nào ngừng nghĩ đến cô bé đó. Tại cô nhi Viện Hướng Dương, trước khi bọn họ được nhận nuôi. Hắn chưa bao giờ quên hương vị lúc ấy. Đó… là vào mùa thu của mười mấy năm trước. Khi đó hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc yếu đuối hay b·ị b·ắt nạt.
“Mấy đứa mau tới ăn bánh trung thu đi. Nhanh nên nếu không muốn hết phần.” Hạ Ninh đem bánh trung thu bày lên bàn cho đám trẻ nhỏ sau đó đầy trìu mến gọi họ tới.
“Mau mau lên… mẹ mang bánh trung thu về.”
“Mẹ con muốn ăn bánh nướng.”
“Oa,... năm nay bánh trung thu là vị đậu xanh. Thật tốt quá, ta không thích thập cẩm.”
Mọi người ai cũng yêu thích trung thu, chỉ có hắn Tử Thanh Thu vẫn tại ngồi một góc không có tiến đến. Hôm nay mặc dù là trung thu nhưng cũng là ngày mà người thân vứt bỏ hắn. Cứ đến ngày này, hắn đều tự hỏi rất nhiều lần.
Rốt cuộc hắn là ai? Hắn đã làm sai cái gì? Tại sao muốn vứt bỏ hắn? Có điều không có ai sẽ có thể cho hắn câu trả lời hắn mong muốn. Đám trẻ trong nhà trẻ luôn luôn bắt nạt hắn, hắn ghét chỗ này, ghét tất cả mọi người ở đây, ghét cả bánh trung thu.
“Tại sao mình lại phải chịu đựng ở chỗ c·hết tiệt này chứ? Cùng có hoàn cảnh giống nhau nhưng tại sao chỉ có mình mình là không được chào đón? Chẳng lẽ mình có lỗi gì sao? Sao không ai quan tâm tôi?” Tử Thanh Thu cắn chặt răng cúi đầu xuống, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.
“Ca ca ngươi đang khóc sao?” Một giọng nói trẻ con vang lên khiến Tử Thanh Thu giật mình vội vàng lau đi nước mắt dính trên mặt.
“Không có, ngươi nhìn nhầm rồi.” Tử Thanh Thu cắn răng quay mặt đi chỗ khác lạnh lùng nói. Đây là hắn chút kiên cường cùng lòng tự trọng cuối cùng. Hắn không muốn bị người khác cười nhạo.
“Ca ca ngươi rõ ràng là đang khóc.” Cô bé không chịu bỏ qua che miệng cười bóc ra hắn lời nói dối.
“Ta không có. Ta… ta chỉ…” Tử Thanh Thu nhìn trước mắt cô bé xấu hổ cố gắng thuyết phục nói.
Không quan tâm đến Tử Thanh Thu giải thích, cô bé đưa một chiếc bánh đến trước mặt hắn nói : “Cho ngươi ca ca.”
“Đây là?” Tử Thanh Thu ngẩn người theo bản năng nhận lấy bánh.
“Bánh trung thu. Rất ngon, dù không biết ngươi khóc vì việc gì nhưng đừng lãng phí thức ăn.” Cô bé nhắc nhở hắn.
“Ta không có khóc, ta không cảm thấy đói. Trả ngươi.” Tử Thanh Thu đưa trả bánh trung thu nói nhưng cái bụng lúc này lại kêu lên khiến hắn vô cùng xấu hổ.
“Được rồi, ca ca không có khóc. Tạm biệt.” Cô bé khẽ cười xong cũng không có nhận lại bánh mà quay người muốn rời đi.
“Đợi đã còn bánh…” Tử Thanh Thu chỉ chỉ cái bánh nhưng cô bé này thật sự rất năng động. Cứ như một làn gió chạy khỏi tầm mắt hắn.
Ngồi một góc Tử Thanh Thu trên tay cầm chiếc bánh có chút ngẩn người, bụng cũng đang kêu đói. Ngó ngang ngó dọc không thấy ai để ý mình hắn liền đưa bánh vào trong miệng bắt đầu ăn. Lần đầu ăn bánh trung thu hắn cảm thấy mùi vị cũng không khó ăn như hắn tưởng.
“Trung thu… cũng không đến nỗi tệ nhỉ?” Tử Thanh Thu ăn xong bánh không hiểu thấu cảm giác thấy ấm áp. Đôi lúc có một người nào đó quan tâm bản thân mình, thật sự rất tốt.
Nghĩ đến chuyện hồi ức năm xưa, Tử Thanh Thu lại khẽ mỉm cười hoàn toàn không để ý tới xung quanh. Mấy cái phục vụ viên liên tục thì thào với nhau.
“Ê mày ơi, vị khách kia hình như có vấn đề hay sao ấy. Hắn cứ ngồi đó cười một mình. Thật đáng sợ. Đẹp trai mà bị dở hơi, tiếc thật.”
“Kệ hắn đi, làm việc của chúng ta. Mấy người có thể đến đây ăn, chúng ta không đắc tội được.”
Cảm nhận được ánh mắt của phục vụ viên, Tử Thanh Thu có chút ngượng ngùng vội vàng điều chỉnh lại bản thân cảm xúc.
Cũng không để hắn đợi quá lâu, một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Tử Thanh Thu ánh mắt đều trở lên mê muội.
“Tử Ca ngươi quay lại rồi.” Một cô gái với mái tóc dài màu đen, đôi mắt to cùng với chiếc miệng hoa anh đào, làn da trắng như mịn màng, giọng nói tràn ngập ngọt ngào hướng hắn chào hỏi.
“Linh Thanh… lâu rồi không gặp.” Tử Thanh Thu ánh mắt tràn đầy cảm xúc nhìn về nàng. Cô gái khiến hắn mãi mãi không quên.
“Cũng không lâu lắm, hôm qua em vừa thấy anh trên ti vi. Nghe nói Tử Ca trở về lần này muốn làm lão sư, còn muốn kết hôn nữa.” Mộc Linh Thanh khẽ cười vén tóc của mình đi tới ngồi vào vị trí đối diện.
“Đúng… đúng là như vậy.” Tử Thanh Thu có chút căng thẳng. Hắn nói chuyện với con gái thật sự rất kém. Vốn nghĩ có thể giống như ngày xưa thoải mái nói cười, nhưng nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt. Tim của hắn đập liên tục khiến hắn vô cùng bối rối.
“Không biết cô gái may mắn đó là ai? Tẩu tử của ta hẳn sẽ rất hạnh phúc.” Mộc Linh Thanh trong lòng cũng vui thay cho vị ca ca này.
“Cô gái may mắn đó liền là… là…” Tử Thanh Thu gấp gáp không biết nên nói gì. Hắn tưởng bản thân đã sẵn sàng nhưng khi gặp mặt Mộc Linh Thanh hắn lại không dám lên tiếng. Hắn sợ bị từ chối.
“Tử Ca ngươi ngại thì thôi đi. Dù sao ngươi hiện tại là rất nhiều thiếu nữ tình nhân trong mộng. Ta không tin nàng không phải lòng ngươi. Đợi ngày cưới ta cũng sẽ biết nàng là ai. Chúng ta ăn gì trước đi, ta có chút đói rồi.” Mộc Linh Thanh cũng không có tò mò mở ra Menu.
“Đúng, ăn đồ ăn trước.” Tử Thanh Thu nhìn Mộc Linh Thanh không rời mắt trong lòng lại muốn tát mình một cái.
Trong lúc vừa ăn vừa uống, Mộc Linh Thanh cùng Tử Thanh Thu nói rất nhiều thứ. Đa phần là Mộc Linh Thanh sẽ hỏi hắn sống ở chiến trường như thế nào? Dạo này sống ra sao? Đã trở lại cô nhi viện chưa? Còn có tình hình ngoài chiến tuyến.
Mà Tử Thanh Thu cũng thành thật nói cho nàng biết. Từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng nói về mục đích ngày hôm nay.
“Trời đã tối vậy rồi sao? Thật xin lỗi, Tử Ca bây giờ ta phải trở về nhà. Lần sau có dịp chúng ta gặp lại.” Mộc Linh Thanh nhìn đồng hồ đã muộn liền đứng lên muốn ra về.
Lúc này Tử Thanh Thu đã không thể nào đợi tiếp được. Hắn biết giờ không nói Mộc Linh Thanh thật sự sẽ hiểu lầm hắn có bạn gái. Chưa kể để có thể hẹn được nàng ra gặp mặt thật sự không dễ dàng. Hắn đều mời năm lần mới có thể hẹn nàng buổi hôm nay.
“Đợi đã…” Tử Thanh Thu lên tiếng ngăn lại nàng bước chân.
“Tử ca, có việc gì sao?” Mộc Linh Thanh quay đầu lại nhìn hắn thắc mắc.
“Anh… anh… thích… anh thích em.” Tử Thanh Thu lấy hết dũng khí lên tiếng nói.
Nghe được câu nói này, Mộc Linh Thanh có chút ngạc nhiên cùng ngẩn người không kịp phản ứng.
“Đúng… còn có nhẫn…” Tử Thanh Thu lúng túng vội vàng tìm nhẫn muốn lấy ra.
Nhưng Mộc Linh Thanh câu trả lời đã khiến hắn ngừng lại động tác : “Thật xin lỗi Tử Ca, em đã có người mình thích rồi.”
“Người mình thích? Là Hạ Thanh Thu sao?” Tử Thanh Thu không có gì ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy. Anh ấy đối với em rất tốt.” Mộc Linh Thanh gật đầu thừa nhận nói. Giọng nói còn mang theo sự ngọt ngào của tình yêu.
Tử Thanh Thu nắm chặt hộp nhẫn trong tay cắn răng hỏi : “Hắn có gì mà tốt chứ? Hắn hiện tại chỉ là một tên côn đồ, một phế nhân, hắn không xứng có được…”
“Hạ Ca hắn xứng. Tử ca nếu như anh dám nói xấu bạn trai em một lần nữa. Em sẽ không để yên đâu.” Mộc Linh Thanh tức giận nhìn Tử Thanh Thu nói.
“Tôi,… tôi có gì không bằng hắn? Tôi so với hắn ta có điểm gì không bằng chứ?” Tử Thanh Thu không hiểu hỏi.
“Không có gì không bằng. Tử ca ngươi điều kiện thật sự rất tốt.” Mộc Linh Thanh thở dài lắc đầu.
“Hắn tốt sao? Hắn tốt như thế nào?” Tử Thanh Thu nhìn nàng hỏi.
“Đừng làm vậy.” Mộc Linh Thanh lắc đầu không muốn tiếp tục nói.
“Hắn mạnh hơn tôi không?”
“Không có.”
“Hắn đẹp trai hơn sao?”
“Cũng như anh thôi.”
“Hắn giàu hơn tôi sao?”
“Một chút cũng không.”
“Nếu hắn đã không mạnh hơn tôi, không giàu hơn tôi, không đẹp trai hơn tôi. Vậy tại sao chọn không phải là tôi. Tại sao ai cũng chọn hắn. Hắn đã có nhiều người quan tâm như vậy tại sao cả em hắn cũng muốn c·ướp đi khỏi tôi?” Tử Thanh Thu thật sự tức giận chất vấn.
“Vì anh ấy biết quan tâm hơn anh.” Mộc Linh Thanh thở dài vẫn là nói ra.
“Cái gì chứ?” Tử Thanh Thu không thể hiểu được điều nàng nói.
“Anh ấy… dịu dàng hơn anh.” Mộc Linh Thanh lần nữa nói.
“Anh ấy không bao giờ bỏ rơi ai cũng không bao giờ bỏ cuộc hay lúc nào cũng ngồi một mình và oán trách thế giới này không đối tốt với anh ấy. Anh ấy tốt bụng hơn anh, anh ấy cũng biết lắng nghe hơn anh. Anh ấy tử tế với tất cả mọi người. Không khiến ai khi nhìn vào anh ấy cũng cảm thấy như lý do khiến anh ấy phải chịu nỗi bất hạnh… là chính bọn họ. Dừng lại đi, em sẽ không thích anh. Nếu hành động nào của em khiến anh hiểu lầm thì thật xin lỗi.” Mộc Linh Thanh đem lời trong lòng nói ra sau đó liền quay người rời đi bỏ mặc Tử Thanh Thu ở lại một mình.
Ngồi trên ghế nhìn chiếc nhẫn trong tay, Tử Thanh Thu như c·hết lặng. Từng lời nói của nàng khiến trái tim hắn đau thắt lại.
“Hạ Thanh Thu… Hạ Thanh Thu… nếu như không có ngươi… Ta…” Tử Thanh Thu tức giận nắm chặt ly rượu tràn đầy tức giận trong lòng bóp nát.
“Hắt xì… ai đang nhắc tới ta.” Hạ Thanh Thu ở một nơi không xa lắm gần đó hắt xì hơi một tiếng xịt xịt cái mũi nghĩ nghĩ. Không hiểu sao từ tối đến giờ hắn hắt xì hơi nhiều lắm. Chẳng lẽ bản thân bị cảm rồi sao.