Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Thu

Chương 24 : Nhật Ký Huyền Giả




Chương 24 : Nhật Ký Huyền Giả

Hít thở không khí trong cơn mưa, Hắc Vũ Tướng Quân ánh mắt phát sáng trong đêm cưỡi ngựa đi từng bước chậm rãi về phía trước.

“Mất dấu rồi?” Hắc Vũ Tướng Quân không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của Mộc Tử Linh còn sót lại xung quanh.

Cơn mưa lớn này đã đem mùi hương cũng như dấu vết của nàng trên mặt đất xóa sạch. Trên đường hiện tại chỉ còn lại tàn tích của vụ t·ai n·ạn. Đối với việc này hắn cũng không quan tâm. Mục tiêu của hắn là g·iết toàn bộ những xuyên không giả từ tương lai trở về quá khứ.

“Hử? Sao lại dừng lại?” Lúc ngựa sắt bước ngang qua Hạ Thanh Thu thì tự dưng dừng lại không có bước tiếp. Hắc Vũ Tướng Quân sờ lên đầu ngựa sắt lạnh lùng hỏi.

Con ngựa quay đầu nhìn về phía Hạ Thanh Thu lúc này đã hoàn toàn tắt thở. Bất cứ ai cũng không thể cảm nhận được sự sống từ cơ thể này. Hắn đã hoàn toàn t·ử v·ong.

“Hắn c·hết rồi. Muốn ăn linh hồn của hắn thì ăn đi.” Hắc Vũ Tướng Quân lạnh nhạt phán định. Trước mắt của hắn mạng sống chính là cỏ rác. Cái c·hết đối với hắn không xa lạ gì. Nếu như ngựa của hắn muốn ăn tiểu tử này linh hồn liền để nó ăn. Dù sao muốn tìm được Mộc Tử Linh chỉ có thể đợi cơn mưa này chấm dứt.

“Hí,...” Ngựa sắt hí lên một tiếng sau đó ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hạ Thanh Thu trong ngực.

Hắc Vũ Tướng Quân liền hiểu được nó truyền đại liền nhìn trong ngực của t·hi t·hể đã bị sét đánh cháy sắp biến thành than : “Hử? Một tấm thẻ sao?”

Phất nhẹ cái tay, tấm thẻ lập tức bay lên không trung rồi rơi vào trong tay Hắc Vũ Tướng Quân. Nhìn tấm thẻ bên trong ghi ba chữ “Tử Thanh Thu” còn khuôn mặt trên thẻ đã bị sét đánh vào lúc cháy đen không nhìn rõ ràng. Hắc Vũ Tướng Quân lúc này đã có chút nhíu mày.

“Tử Thanh Thu? Bộ t·hi t·hể này… là Tử Thanh Thu?” Hắc Vũ Tướng Quân lẩm bẩm nhìn về phía nằm trên mặt đất không chút sự sống người.

Trước khi trở về quá khứ, Đại Ma Vương đại nhân đã giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ một người có tên là Tử Thanh Thu đồng thời giao cho người đó quyển sổ này. Đem quyển sổ đen cầm lên, Hắc Vũ Tướng Quân có chút im lặng không lên tiếng.



Dù cho bản thân hắn có ngốc cũng hiểu ý nghĩa của việc ma vương đại nhân giao phó là gì. Tử Thanh Thu của hiện tại chính là vị đại ma vương khét tiếng của tương lai. Có điều giờ hắn đ·ã c·hết rồi. Chẳng lẽ đây là hiệu ứng hồ điệp sao? Nếu ma vương đại nhân c·hết ở quá khứ, vậy thì tương lai…

Nghĩ đến đây, Hắc Vũ Tướng Quân không dám nghĩ tiếp. Hắn lập tức xuống ngựa quỳ xuống một chân lấy ra Thông Linh Thạch cất giấu. Thông Linh Thạch dưới cơn mưa đang phát sáng. Chứng tỏ ma vương đang ở gần đây.

“Đại vương có lẽ đã sớm đoán được việc này nên ngài mới cử một trong Lục Tướng là ta trở về quá khứ. Ngài quả thật là quá thông minh, đại vương của ta. Nếu đã vậy, bầy tôi trung thành xin được phục vụ người đến phút cuối cùng, nguyện vì ngài góp một phần lực lượng.” Hắc Vũ Tướng Quân đem Thông Linh Thạch nắm chặt quỳ trước t·hi t·hể của Hạ Thanh Thu sau đó cả người đều b·ốc c·háy.

Một ngọn lửa xanh âm u như địa ngục cháy rực giữa màn đêm. Hắc Vũ Tướng Quân cùng ngựa sắt nhanh chóng tan biến thiêu đốt toàn bộ cơ thể của Hạ Thanh Thu. Vốn dĩ tim đã ngừng đập của hắn lúc này đã bắt đầu đập trở lại. Tử khí xung quanh nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng. Đồng thời quyển sổ màu đen cũng lập tức nhập vào cơ thể hắn.

Sáng ngày hôm sau, Hạ Thanh Thu lơ mơ mở mắt trên giường bệnh sợ hãi hét lớn : “A… a… cứu mạng…”

“Hết hồn.”

“Cái gì đấy? Hắn bị sao vậy?”

“Tên nhóc này bị sao vậy? Làm ta giật hết mình.”

Mọi người xung quanh nghe thấy tiểu tử này hét lên liền bị giật mình sợ hãi. Nhưng cũng không tiếp tục để ý đến hắn. Ngày nào ở bệnh viện mà không có tiếng la hét.

“Đây… là đâu? Tại sao ta lại ở đây?” Hạ Thanh Thu cảm giác đầu vô cùng đau nhức. Hắn không thể nào nhớ đã xảy ra chuyện gì cả.



“Bệnh nhân số sáu sáu sáu phòng ba mươi chín. Anh tỉnh rồi sao? Anh không sao chứ?” Một cái y tá thấy Hạ Thanh Thu đã tỉnh liền đi tới hỏi thăm.

“Cảm ơn, tôi không sao. Chỉ là đầu có chút đau nhức.” Hạ Thanh Thu khẽ cười cảm ơn.

“Đau nhức sao? Đây là hiện tượng bình thường. Dù sao hôm qua anh bị t·ai n·ạn giao thông. Có thể còn sống là tốt rồi.” Nữ ý tá ghi chép lại Hạ Thanh Thu triệu chứng đáp.

“Tôi? Gặp t·ai n·ạn sao?” Hạ Thanh Thu hoàn toàn không nhớ ra gì.

“Đúng vậy, mà cho hỏi anh tên gì? Hôm qua nhập viện c·ấp c·ứu, anh trong tình trạng hôn mê nên chưa làm được hồ sơ bệnh án.” Nữ ý tá lên tiếng hỏi.

“Tôi tên…” Hạ Thanh Thu theo bản năng muốn đáp nhưng đến cửa miệng lại không thể nào nhớ ra được.

“Tôi tên là gì?” Hạ Thanh Thu lẩm bẩm sợ hãi. Hắn không biết mình là ai, tại sao lại ở đây. Cũng không biết vì lý do gì mà xuất hiện ở chỗ này. Thứ sợ hãi nhất trên đời không phải thứ khiến mình mà sợ mà là đến bản thân mình là ai cũng không biết.

“Mất trí nhớ sao? Anh không cần lo lắng, thời đại Huyền Giả loại bệnh vặt này rất nhanh có thể trị hết.” Nữ y tá không quan tâm lắm. Dù sao bây giờ thời đại y học phát triển, mấy loại bệnh này có thể dễ dàng chữa trị.

“Có thể trị hết sao? Thật tốt quá.” Hạ Thanh Thu nghe vậy liền đỡ lo lắng.

“Đúng vậy, chỉ cần sử dụng Nhật Ký Huyền Giả. Liền có thể dễ dàng khôi phục ký ức đã mất.” Nữ y tá liền trả lời.

“Nhật ký Huyền Giả?” Hạ Thanh Thu cũng không biết nó là cái gì. Chỉ có điều cảm thấy khá quen thuộc giống như nghe thấy ở đâu.

Nhật ký Huyền Giả được các Huyền Tu phát minh ra nhằm bảo lưu ký ức của bản thân tránh việc quên đi. Đồng thời hỗ trợ tu luyện của bản thân. Tất cả mọi người đa phần đều đã sử dụng Nhật Ký Huyền Giả từ lúc vào lớp một để bao lưu tri thức cùng ký ức của mình.



Dù sao thì Huyền Tu sống lâu lắm, có thể hàng trăm hàng ngàn năm. Thứ họ học được cũng nhiều vô số kể, bộ nhớ của một người khó mà có thể truyền tải được hết, thậm chí có nhiều lúc sẽ quên đi cái mình đã học. Về sau một số Huyền Tu đã sáng tạo ra Nhật Ký Huyền Giả tu luyện phương pháp. Nó giúp một người có thể lập tức ghi nhớ những bí kíp trong đầu để sau này dễ bề tu luyện.

Sau một hồi nữ y tá hướng dẫn, Hạ Thanh Thu cuối cùng cũng truy cập được vào Nhật Ký Huyền Giả của mình. Cảm giác lúc này rất kỳ diệu, hắn xuất hiện ở một nơi xung quanh là một khoảng không màu trắng và những giá sách vô cùng lớn trải dài đến vô tận. Chỗ này hệt như một thư viện vô tận toàn sách là sách.

“Đây là… Nhật ký của mình sao? Thế nào giống thư viện hơn?” Hạ Thanh Thu nhìn xung quanh.

“Thế này sao mà tìm?” Hạ Thanh Thu mệt mỏi nhìn đống sách. Chẳng lẽ hắn phải tìm hết chỗ này sao. Vậy hắn tìm đến bao giờ?

Có điều cái này thư viện giống như hiểu được hắn muốn tìm kiếm gì, cả căn phòng ngay lập tức thay đổi, các giá sách di chuyển với tốc độ ánh sáng biến mất hoàn toàn không thấy. Cuối cùng chỉ để lại một quyển sổ màu đen không có chữ cũng không có tên bên trên.

“Đây là… tự động tìm kiếm sao? Quyển sách này… là cuộc đời của mình?” Hạ Thanh Thu không hiểu thấu đi lên phía trên đưa tay chạm vào quyển sách muốn mở nó ra. Chỉ cần mở ra hắn có thể biết được bản thân là ai từ đâu đến.

Vừa chạm vào quyển sách một luồng áp lực tỏa ra xung quanh cả căn phòng từ màu trắng sáng lập tức biến thành một màu đen, hắn cũng rơi vô tận giữa không gian đen tối không bao giờ kết thúc. Chỉ có quyển sách màu đen vẫn đang phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ.

Không quan tâm tới việc mình liên tục rơi giữa không gian, Hạ Thanh Thu cố gắng đem quyển sách mở ra nhưng phía bên trong nội dung khiến hắn ngây ngốc. Quyển sổ bên trong không hề ghi chép một chữ nào, toàn bộ các trang giấy màu đen đều không có một nét chữ hệt như cái cuộc đời của hắn.

“Đây rốt cuộc là sao chứ? Tại sao không có gì cả? Tại sao? Ta rốt cuộc là ai?” Hạ Thanh Thu liên tục tự hỏi. Hắn cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Ngay lúc này một tia sét từ quyển sổ phát ra đánh trực tiếp vào trán của hắn. Không gian lập tức trở lại bình thường, hắn đã trở lại không gian màu trắng. Quyển sách màu đen trong tay hắn đã biến thành màu trắng giống như trở thành một quyển sách hoàn toàn khác. Đồng thời trong đầu hắn nhiều thêm một cái tên.

“Thanh Thu?” Đó chính là cái tên của hắn. Hắn cuối cùng cũng tìm ra được cái tên của mình.

Đồng thời ở tương lai lúc này, vị đại ma vương vĩ đại đang ngồi trên đỉnh cao trị vì tất cả cũng khẽ mỉm cười : “Để xem lần này ngươi có thể đánh bại được ta không. Đối thủ định mệnh của ta.”