Chương 19 : Trương A Man Ở Đâu?
Khu công xưởng bỏ hoang ở phía Bắc, đây là nơi một đám ô hợp không có băng đảng tụ tập lại một chỗ. Đa phần là học sinh của các viện không có thiên phú bị mọi người vứt bỏ, một số nhỏ là côn đồ cắc ké không đáng nhắc tới.
“Chỉ là một thằng tàn tật cũng dám gây hấn ở địa bàn bọn tao. Mày hẳn là chán sống rồi? Đợi một lát nữa đại ca bọn tao đến, mày c·hết chắc.” Đám côn đồ tung ra từng quyền đấm vào cơ thể của người đàn ông bị treo lên cao như một bao cát.
“Hự…” Cảm giác được đau đớn, Trương A Man cố gắn cắn chặt răng chịu đựng. Mặt của hắn bị sưng, chán đã chảy máu, trên người đầy vết bầm tím.
“Đừng đánh nữa, còn đánh nữa, thằng đó c·hết thì rách việc lắm.” Vài cái tiểu đệ ngồi lăn trứng ngăn cản nói.
“Không đ·ánh c·hết nó tao còn bực. Mẹ nó chứ, dám đánh nhiều anh em chúng ta b·ị t·hương nặng vậy. Hôm nay không cho nó một bài học không được.” Tên tiểu đệ này vô cùng tức giận nói.
“Bỏ đi, đợi đại ca đến rồi hẵng tiếp tục. Mày muốn đi tù cũng đừng có kéo theo bọn tao vào đó ngồi cùng.” Một đứa chạy lên ngăn lại thằng điên này nói.
“Hừ,... coi như mày may mắn thằng khốn.” Suy nghĩ một lúc về hậu quả nếu gây c·hết người, hắn liền nhổ nước bọt lên người Trương A Man đầy khinh bỉ sau đó quay lại ghế ngồi.
“Phù… phù… đám chó chúng mày… sớm muộn… tao sẽ xử từng thằng một.” Trương A Man mặc dù tình hình không mấy ổn lắm nhưng vẫn nhả ra câu ngoan thoại.
“Mạnh miệng lắm. Tình hình như vậy cũng dám mở miệng. Xem ra mày muốn c·hết thật rồi nhỉ.” Mấy đám côn đồ bị khiêu khích liền tức giận cầm lên gậy sắt.
Nhưng ngay lúc này, một đám mặc đồng phục của Huyền Đạo Viện tay đút túi ánh mắt bất cần đi tới. Người đi đầu quát lớn tiếng : “Bọn mày làm cái đếch gì vậy hả?”
“Xin chào đại ca.” Đám tiểu đệ thấy đại ca tới lập tức cúi đầu chào hỏi.
“Thằng này là thằng nào?” Hán Lâm Giang đem cặp sách ném xuống ghế sô pha cùng đám bạn bè ngồi xuống ngước nhìn người đang bị treo hỏi.
Mặc dù hắn là đại ca, nhưng chỉ có buổi tối tan học mới qua chỗ này làm mưa làm gió. Bình thường chính là mặc xác đám này thích làm gì thì làm cái đấy. Khi có việc cần mới gọi điện.
“Dạ đại ca, hắn là Trương A Man. Là đại ca của Trương Ngọc Ngọc.” Đám tiểu đệ thành thật khai báo.
“Trương Ngọc Ngọc đại ca? Sao hắn lại ở đây?” Hán Lâm Giang không hiểu tình huống đang xảy ra hỏi.
“Đại ca hôm trước cùng Trương Ngọc Ngọc bày tỏ không phải bị nàng từ chối. Chúng ta mấy cái đàn em thay ngài dạy dỗ nàng một trận. Không nghĩ tới, đánh đứa nhỏ thì đứa lớn chạy tới đòi công đạo.” Chúng tiểu đệ vội vàng khoe công nói.
“Cái gì? Các ngươi dám dạy bảo Ngọc Ngọc? Ai bảo bọn mày làm thế?” Hán Lâm Giang nghe thấy người hắn thích bị kẻ khác bắt nạt lập tức muốn nổi điên.
Bản thân hắn không dám nhận mình là người tốt nhưng cũng tự nói không làm việc gì thẹn với lương tâm. Hắn ưa thích Trương Ngọc Ngọc cùng nàng bày tỏ bị từ chối, mặc dù không vui nhưng sẽ không làm ra mấy chuyện như này.
Chưa kể hắn thật sự thích Trương Ngọc Ngọc, cho dù bị từ chối cũng sẽ không từ bỏ nàng. Hiện tại đám đàn em lại bắt nạt nàng, cho dù hắn nói không phải mình chỉ điểm thì nàng cũng sẽ không tin lời hắn nói. Bây giờ thì tốt rồi, đại ca của nàng cũng bị mình bắt lại đánh nửa sống nửa c·hết, còn tỏ tình cái rắm.
“Ách, đại ca… chúng ta làm sai gì sao?” Đám tiểu đệ cảm nhận được Hán Lâm Giang tức giận lập tức sợ hãi hỏi.
“Ai chỉ thị bọn mày làm?” Hán Lâm Giang tự nhiên biết chắc chắn có người chỉ thị. Không tự nhiên đám này lại thay mình làm việc mà không có lợi lộc gì.
“Là… là đại tỷ… bảo chúng ta làm.” Chúng tiểu đệ đối mặt với lửa giận của Hán Lâm Giang liền không chút nào bán đứng người chỉ điểm.
“Cái gì? Là Chu Linh?” Hán Lâm Giang quay người nhìn về phía cô gái đang chơi điện thoại bên cạnh mình.
Bị phát hiện, Chu Linh cũng không có chút nào bối rồi thừa nhận : “Phải, là ta bảo bọn chúng làm.”
“Ngươi điên rồi sao? Ta nhờ ngươi? Ngươi có tư cách gì thay ta quyết?” Hán Lâm Giang tức giận chất vấn.
“Đúng đấy, ta thật sự điên rồi. Ngươi biết thừa tình cảm của ta dành cho ngươi. Ngươi lại một mực truy cầu con tiểu tiện nhân đó. Bị người ta từ chối, ta dạy dỗ nàng một chút thì đã làm sao? Ngươi không cảm kích ta, còn mắng ta?” Chu Linh túm lấy cổ áo của Hán Lâm Giang giọng nói tràn đầy oán trách.
Đem Chu Linh đẩy ra, Hán Lâm Giang chỉnh lại cổ áo lạnh lùng nói : “Đấy là việc của ta. Nếu để ta biết ngươi còn làm phiền đến nàng. Đừng trách ta vô tình.”
“Vì nàng, ngay cả bạn thân từ nhỏ ngươi cũng đánh sao?” Chu Linh nhìn Hán Lâm Giang hỏi.
“Ngươi cứ thử xem.” Hán Lâm Giang không nể tình nói.
“Hai người các ngươi đừng có gây hấn với nhau nữa. Thật là… dừng lại đi.” Đám bạn bè lập tức ngăn cản hai người lại. Dù sao hai người này vì Trương Ngọc Ngọc đánh nhau thật không ít lần.
“Đem hắn thả ra.” Hán Lâm Giang nhìn Trương A Man bị treo ra lệnh nói.
“Không được thả.” Chu Linh phản đối nói. Nàng muốn để cho Trương Ngọc Ngọc đến cầu nàng.
“Ta nói thả.” Hán Lâm Giang đã không còn kiên nhẫn nói.
“Ai dám?” Chu Linh càng điên cuồng hơn, cơ thể nàng Huyền Khí đã thả ra ngoài sẵn sàng có thể động thủ.
“Ngươi điên rồi? Thật muốn đánh?” Hán Lâm Giang không nghĩ tới Chu Linh sẽ làm tới tình trạng này.
“Ta xem hôm nay ai dám thả hắn xuống. Người đó chính là ta địch.” Chu Linh không chút nào để ý Hán Lâm Giang lời nói.
Đám bạn của hai người thấy vậy liền mặc kệ, việc này cũng không liên quan mấy đến bọn họ. Chỉ cần không xảy ra nhân mạng là được.
Thấy Chu Linh nổi điên, Hán Lâm Giang chỉ có thể nhún nhường. Động thủ với nữ nhi, hắn làm không được. Huống hồ Chu Linh còn là hắn bạn thanh mai trúc mã, hắn sớm coi nàng như em gái mình.
Xảy ra việc này, hắn chỉ có thể tận tình khuyên bảo : “Chu Linh ngươi đừng tùy ý làm bậy nữa. Chuyện này dừng ở đây đi.”
“Ngươi muốn bảo vệ ca ca của nàng?” Chu Linh không chút nào nghe lọt tai hỏi.
“Ta đây là đang giúp ngươi. Trước kia Trương Ngọc Ngọc nói với ta, anh trai nàng là người thuộc băng đảng Búa Rìu. Đừng gây phiền phức không cần thiết. Thả hắn sau đó bỏ chút tiền bồi thường là được.” Hán Lâm Giang trả lời. Mặc dù hắn thật muốn cứu Trương A Man nhưng đồng thời cũng một phần e ngại phía sau Trương A Man người.
Mặc dù bản thân ở chỗ này xưng là đại ca, gây sóng gây gió nhưng nếu thật sự so với băng đảng thật còn kém xa nhiều lắm.
“Băng đảng Búa Rìu thì sao chứ? Một cái rách băng đảng dám động đến ta sao? Hừ, dám lấn ta, ta liền để Chu gia diệt bọn họ.” Chu Linh không thèm quan tâm nói. Từ lúc sinh ra đến bây giờ nàng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất cúi đầu. Hôm nay càng sẽ không.
“Ngươi…” Hán Lâm Giang thật sự đối với Chu Linh vô tri cảm thấy tức giận.
Bình thường ở trường học ngươi đắc tội người khác thì không sao, người ta còn sẽ nể mặt gia tộc tha thứ ngươi. Bởi vì gia tộc liên hôn hợp tác làm ăn thật nhiều lắm. Mấy đứa trẻ đánh nhau ai sẽ quản. Con cháu trong gia tộc nhiều lắm, ai sẽ nhớ đến ngươi.
Nhưng ra xã hội liền khác biệt, Hán Lâm Giang khác với Chu Linh sớm đã biết được xã hội này tàn khốc. Ngươi cho rằng Chu Gia sẽ vì ngươi cái này phế vật tiểu thư mà đi đắc tội một cái băng đảng lớn ở thành phố.
Huống hồ Chu Gia có tổng bảy người con, ngươi cũng không phải chính thất con gái. Ngươi lấy đâu ra tự tin đó? Chỉ bằng cha ngươi đối với mẹ ngươi sủng ái? Nhưng cái nào đại gia tộc không có mấy cái tiểu th·iếp bên ngoài.
Đám bạn của hai người nghe tới băng đảng Búa Rìu, một số người sớm tiếp xúc xã hội liền hiểu được độ quan trọng việc lần này tiến lên muốn khuyên bảo Chu Linh. Bọn họ cũng không muốn bản thân đang yên đang lành đắc tội người không nên đắc tội.
“Hừ, đừng nói nữa. Hôm nay liền nghe theo ta. Có việc gì, ta tới chịu trách nghiệm.” Chu Linh không chút nào sợ hãi ngược lại còn vỗ ngực nói.
“Chu Linh ngươi đầu óc bị thần kinh rồi. Mau cho ta dừng lại.” Hán Lâm Giang đã không nhịn được quát lớn.
“Đúng vậy đấy, ta chính là bị thần kinh rồi mới như vậy. Hừ, ngươi không phải nói ta điên sao? Được, hôm nay ta liền cho ngươi biết ta điên sẽ như thế nào.” Chu Linh c·ướp lấy trong tay tiểu đệ côn sắt đi tới phía của Trương A Man.
“Ngươi định làm cái gì?” Hán Lâm Giang vội vàng ngăn nàng lại.
“Ta muốn g·iết c·hết hắn.” Chu Linh không chút nào che giấu mình sát khí nói.
“Giết hắn? Ngươi…” Hán Lâm Giang không nghĩ tới Chu Linh sẽ điên tới mức này.
“Thì làm sao chứ? Chỉ là một cái mạng mà thôi. Chu Gia ta sẽ lo được. Trước kia giáo viên không phải cũng bị ta ép nhảy lầu sao? Bọn họ có thể làm gì được ta?” Chu Linh không để trong lòng đáp.
Lúc đó nàng còn cảm thấy có chút sợ hãi tội lỗi nhưng sau đó không ai động đến nàng, ngay cả cảnh sát cũng không có nói nàng một câu. Vậy nên trong lòng của nàng Chu Gia liền sẽ luôn bảo vệ nàng, cho dù nàng g·iết người cũng sẽ không có vấn đề gì. Nàng muốn cái gì ai cũng không cản được.
Mà Hán Lâm Giang thật sự cảm thấy Chu Linh đầu óc quá ngu ngốc, trước kia giáo viên chỉ là một cái bình thường tầm thường không có gì lạ thường dân. Ngươi ép c·hết hắn, gia tộc thay người cho chút tiền liền xong việc. Dù sao việc gì có thể giải quyết bằng tiền trong mắt gia tộc đều không phải chuyện lớn. Nhưng bây giờ khác biệt, đây là băng Búa Rìu mặt mũi, ngươi nghĩ bao nhiêu tiền mới đủ cho ngươi.
“Tránh ra…” Chu Linh quyết tâm muốn đ·ánh c·hết Trương A Man nói.
“Ngươi…” Hán Lâm Gian giận không nói lên lời.
“Hừ,... muốn g·iết ta sao? Ha… ha ha… ha.” Từ đầu đến cuối im lặng Trương A Man lúc này lên tiếng cười lớn đầy ngạo mạn hỏi.
Đám người xung quanh nhìn người này đều tưởng kẻ điên. Người ta muốn g·iết ngươi, ngươi không cầu xin lo lắng mà còn cười.
“Xem ra người bắt nạt em gái ta… là con nhóc đáng c·hết này.” Trương A Man ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về phía Chu Linh.
Lần đầu tiên đối mặt với ánh mắt này, Chu Linh không nhịn được lùi lại vài bước nhưng rất nhanh liền phẫn nộ.
“Thằng khốn, mày cho rằng mày có thể làm được gì hả?” Chu Linh tức giận cầm gậy sắt đánh thật mạnh vào người của Trương A Man.
“Hự,...” Trương A Man cắn răng chịu đựng, vừa rồi một đòn hắn cảm thấy xương lồng ngực đã bị gãy. Cảm giác này thật sự vô cùng đau đớn.
Mà Hán Lâm Giang cũng vội vàng đi lên kéo con mụ điên này lại. Một cái tiểu đệ nhanh chóng từ ngoài chạy vào bên trong vội vàng nói : “Đại ca bên ngoài có xe taxi đi tới. Có người đến chúng ta địa bàn.”
“Cái gì? Bao nhiêu người đến?” Hán Lâm Giang lập tức đoán được người đến là ai. Chắc hẳn là băng Búa Rìu người.
“Chỉ… chỉ một người.” Đám tiểu đệ mở miệng đáp.
“Một người?” Hán Lâm Giang có chút không hiểu. Một người thì có thể làm được cái gì chứ.
“Hừ,... đại ca… hắn đến rồi. Mấy người các ngươi… c·hết chắc.” Trương A Man không cần nhìn cũng biết người tới là ai. Khi hắn không may g·ặp n·ạn người đầu tiên xuất hiện chắc chắn sẽ là Nhị Gia.
“C·hết chắc? Chỉ một người? Mấy đứa xuống dưới đem thằng đó trói lại mang lên đây. Tao muốn xem thằng khốn này con trông chờ điều gì.” Chu Linh phân phó đám đàn em xuống dưới chặn đánh.
Hán Lâm Giang cũng không ngăn cản quay lại phía đồng bạn ngồi đợi. Hiện tại ngăn cản cái gì cũng đã muộn. Bây giờ phải tìm cách đối phó đồng thời thông báo về phía gia tộc tìm cách giải quyết. Còn về Chu Linh… tốt nhất cứ để nàng trải qua một lần bị dạy bảo cho thông minh ra.
“Trương đại ca, có thể nói cho ta biết người đến là ai không?” Hán Lâm Giang hướng về Trương A Man hỏi.
“Ngươi muốn biết?” Trương A Man đối với thằng nhóc này tuy có chút ghét bỏ nhưng cũng không có ấn tượng xấu. Dù sao thì tiểu tử này đối với em gái hắn cũng là thật tâm.
“Làm phiền Trương đại ca nói cho ta.” Hán Lâm Giang gật đầu thừa nhận. Phải biết người đến là ai mới có thể thương lượng.
“Người duy nhất không bao giờ bị lạc bước trong bóng tối. Kẻ vĩ đại nhất trong lịch sử mà ta từng biết. Một người mạnh mẽ hơn bất cứ ai…” Trương A Man vô cùng vinh dự khi nhấc lên người mà hắn bán mạng đi theo.
“Mạnh đến mức độ nào? Nhất băng hội?” Hán Lâm Giang nghi hoặc. Hắn đã nghe qua cửu gia của băng búa rìu nhưng cũng không am hiểu lắm về băng đảng này.
“Không phải nhất bang hội mà là… nhất thế giới. Hắn là… Nhị Gia của băng búa rìu. Cũng là Nhị Gia của ta.” Trương A Man không chút nào nghi ngờ đáp. Hắn đối vị này đại tuyệt đối tin tưởng chưa hề nghi ngờ.
“Nhất thế giới sao? Có khoa trương quá không thế?” Đám người vẻ mặt tràn đầy cười nhạo.
“Thanh Long Hội nghe qua không?” Trương A Man cười nhạt hỏi.
“Không phải băng hội đã bị diệt băng Búa Rìu sao? Nghe đồn rất mạnh, có thể nói trước kia xưng bá tại thành phố. Không ai dám động.” Mọi người đối với Thanh Long Hội kiêng dè so với băng Búa Rìu hiện tại lớn hơn nhiều. Bởi vì luật lệ của Thanh Long Hội quả thật vô cùng tàn bạo cùng vô nhân tính.
“Không sai là bị băng Búa Rìu diệt nhưng không phải cả băng hội mà chỉ là một mình hắn.” Trương A Man vô cùng nghiêm túc trả lời.
“Một mình hắn sao? Không thể nào.” Hán Giang Lâm không tin vào tai mình.
“Đó là sự thật, chính mắt ta nhìn thấy Nhị Gia một người đã đem Thanh Long Hội toàn bộ g·iết sạch… chỉ trong một điếu thuốc. Khi điếu thuốc của Nhị Gia cháy hết, toàn bộ người ở đó bất kể nam nữ… không có một ai có thể đứng ngoài hắn.” Trương A Man tràn đầy ngưỡng mộ cùng thành kính trả lời.
Mà ở phía bên dưới, Hạ Thanh Thu đã bị một đám đàn em cầu theo gậy sắt bao vây xung quanh.
Không có chút nào sợ hãi, không để lộ ra bất cứ thái độ nào. Hạ Thanh Thu rút ra một điếu thuốc nữa đặt lên miệng bật lửa hút một hơi nhìn đám người xung quanh hỏi : “Trương A Man đang ở đâu? Nói.”