Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Thu

Chương 20 : Quá Khứ Hạ Thanh Thu




Chương 20 : Quá Khứ Hạ Thanh Thu

Tại trên xe ô tô di chuyển tới địa điểm Trương A Man b·ị b·ắt, Lý Khắc Tư đem quá khứ của Hạ Thanh Thu tóm tắt kể lại cho đám đàn em. Dù sao thì chuyện mà Nhị Gia đã làm thật sự nhiều lắm.

Qua lời kể của Lý Khắc Tư, đám đàn em cũng đã hiểu biết sơ qua về Nhị Gia đồng thời đem theo vẻ kính nể. Trước kia Cửu Gia người đều xuất phát từ cô nhi viện, sau khi lớn lên người may mắn thì được gia đình tốt nhận nuôi, người mệnh không tốt thì chỉ có tự lực phấn đấu, còn kẻ kém may mắn thì bị một gia đình nhận nuôi lợi dụng.

Mà Trư Đại Minh lớn lên vốn chỉ là một kẻ quay lợn sữa ở chợ, Lý Khắc Tư đỡ hơn một chút mở tiệm bói toán ở phía trong nhưng ngày nào cũng có người đập tiệm. Tứ Gia Tô Tú Nhi bị một gia đình tệ bạc nhận nuôi, hằng ngày phải đóng giả l·ừa đ·ảo đi giúp họ kiếm tiền, đã thế còn không được ăn no, hôm nào cũng b·ị đ·ánh.

Những người còn lại trong Cửu Gia cũng chẳng tốt hơn là bao. Vốn nghĩ chỉ có thể cắn răng chịu đựng sống qua ngày. Không nghĩ tới một ngày Nhị Gia tìm tới ba người bọn họ và nói : “Nếu làm người tốt khó vậy thì chúng ta học làm người xấu. Làm người xấu ít nhất còn có thể sống thật tốt.”

Lúc đó bọn họ chỉ cho là Nhị Gia nói đùa vỗ vai hắn đùa nói : “Người xấu ta cũng muốn làm, mai chúng ta c·ướp n·gân h·àng thế nào?”

“Ta lớn nhất, ta cầm dao vào c·ướp. Ba người các ngươi yểm trợ ta.” Trư Đại Ca vỗ ngực nói.

“Ta liền coi chừng người.” Lý Khắc Tư cũng nhận việc.

“Ta chuẩn bị xe.” Tô Tú Nhi cũng góp vui.

Sau đó ba người nhìn về Hạ Thanh Thu xem hắn muốn làm việc gì.

“Đó không phải người xấu trong suy nghĩ của ta.” Hạ Thanh Thu lắc đầu gãi gãi chân đeo dép tông lào nói.



“Vậy người xấu mà ngươi nghĩ là như thế nào? Chúng ta không biết làm.” Cả ba người đều nhún vai tỏ vẻ không quan trọng nói.

Không nghĩ tới Hạ Thanh Thu cầm ly rượu trên bàn uống hết một hơi đập xuống mâm vô cùng nghiêm túc nói : “Không biết thì ta đến dạy các ngươi.”

“Vậy chúng ta làm cái gì?” Mọi người vẫn cho là Hạ Thanh Thu nói đùa.

“Ta chỉ biết chặt thịt lợn thôi. Ta đi chặt người thế nào? Nghe đồn có thể ăn cơm nhà nước.” Trư Đại Minh hài hước nói.

“Ta biết bói toán. Ta nghĩ bản thân không bị đ·ánh c·hết là may rồi.” Lý Khắc Tư lắc đầu thở dài.

“Ta vốn là người xấu nha. Ta biết l·ừa đ·ảo. Nhưng ta chẳng thấy bản thân mình tốt hơn ở điểm nào. Ta sống còn khó khăn hơn Trư Ca cùng Lý Ca.” Tô Tú Nhi càng buồn bã nói.

“Đó là các ngươi làm sai cách. Người xấu không phải là làm việc xấu liền có thể làm người xấu. Đó chỉ là bọn rác rưởi mà thôi.” Hạ Thanh Thu khinh thường đáp.

“Vậy làm thế nào để làm người xấu thực thụ? Ngươi nói thử xem.” Lý Khắc Tư chất vấn hỏi.

“Người xấu thật sự sao? Hắn phải là người có thể để người khác bán mạng cho hắn.” Hạ Thanh Thu suy nghĩ một chút liền nói.

“Bán mạng cho người khác?” Ba người có chút không hiểu.



“Các ngươi đi làm bây giờ không phải bán mạng vì tiền sao. Mà tiền chính là căn nguyên của mọi tội ác. Người có thể khiến các ngươi bán mạng cho hắn, thì nhất định là kẻ xấu nhất.” Hạ Thanh Thu giải thích.

“Nói đi nói lại cũng không biết nên làm gì.” Ba người đều cho là Hạ Thanh Thu đã say rồi.

Đồng thời lúc đó trên truyền hình chiếu “Tuyệt Đỉnh Công Phu” của Tinh Gia, Hạ Thanh Thu lập tức chỉ vào trong đó và nói : “Chúng ta làm xã hội đen. Chính là làm như vậy. Bang hội chúng ta liền gọi băng Búa Rìu. Muốn làm liền làm đại ca.”

Đó cũng là lúc băng Búa Rìu được thành lập. Chỉ bằng một thằng say rượu, một người quay lợn, một thầy bói và một tên l·ừa đ·ảo, một bữa nhậu cộng với một bộ phim. Sau đó dần dần nhiều người hơn gia nhập và lớn mạnh trở thành băng đảng khét tiếng gần xa như bây giờ.

“Vậy Nhị Gia chính là người lập ra băng đảng của chúng ta? Lúc đầu ta còn tưởng đại ca cơ. Dù sao Nhị Gia hắn nhìn thật không giống người có thể làm vậy.” Đám tiểu đệ đàm tiếu qua lại.

“Các ngươi đừng có nhìn hắn bộ dạng cà lơ phất phơ như bây giờ. Hắn trong quá khứ là người có tương lai nhất trong số chúng ta. Có nghe qua Tử Thanh Thu sao?” Trư Đại Minh lấy Nhị Gia làm vinh dự nói.

“Tất nhiên ai cũng biết, người này chính là thiên hạ đệ nhất chiến thần. Có thể nói là trăm năm khó gặp thiên tài. Nghe đồn trước kia Bách Viện Chi Chiến, một mình hắn liền có thể thắng chín mươi chín trận, nghe đồn chỉ thua một trận duy nhất.” Chúng tiểu đệ tự nhiên biết rõ, dù sao Tử Thanh Thu quá nổi bật. Đi đến bất kỳ nơi nào đều có thể nghe thấy tên của hắn.

“Vậy các ngươi biết người đó là ai không?” Lý Khắc Tư giảo hoạt cười hỏi.

“Sẽ không phải là… Nhị Gia đó chứ?” Đám tiểu đệ cũng không đến nỗi ngu mở miệng hỏi.

“Liền là Nhị Gia của các ngươi.” Lý Khắc Tư thoải mái thừa nhận.



“Không có khả năng. Nhị Gia không phải không có tu vi sao?” Đám tiểu đệ không tin nói.

“Các ngươi thấy qua người nào vô duyên vô cớ không thể tu luyện chưa? Nhị Gia của các ngươi sinh ra cũng như chúng ta. Hắn cho dù tư chất có kém cũng không thể nào là phàm nhân như bây giờ. Hắn như hiện tại đều là có nguyên do của nó.” Tô Tú Nhi mở miệng nói.

“Chẳng lẽ… Nhị Gia thật sự là cao thủ?” Đám tiểu đệ có chút bất ngờ.

“Năm đó chúng ta thành lập băng hội. Nhờ vào Nhị Gia tiếng tăm càng làm càng lớn. Cây to thì đón gió, Thanh Long Hội để ý đến chúng ta, gây phiền toái cho bát gia, đặc biệt Cửu Muội còn b·ị đ·ánh gãy hai chân đến bây giờ chỉ có thể ngồi xe lăn.

Lúc đó Nhị Gia vừa mới tham gia Bách Viện Chi Chiến trở về, thấy mọi người b·ị t·hương, Cửu Muội bị hại thành thương tật. Hắn liền một mình cầm theo một bao thuốc và một chiếc bật lửa đi tới Thanh Long Hội. Đợi chúng ta chạy đến Thanh Long Hội không có một người đứng vững. Cảnh tượng ngày hôm đó vô cùng đáng sợ.

Có điều Nhị Gia cũng b·ị t·hương nặng, về sau cũng mãi mãi không thể tu luyện. Đồng thời cũng đặt chỗ đứng cho băng Búa Rìu tại thành phố sau này.” Tô Tú Nhi đem ngày hôm đó kể lại. Nàng vĩnh không quên hình ảnh Nhị Gia cả người nhuộm đầy huyết miệng ngậm điếu thuốc sắp tan tay b·óp c·ổ Thanh Long Hội thủ lĩnh.

“Nhị gia mạnh như vậy?” Đám tiểu đệ kinh ngạc đồng thời cảm thấy Nhị Gia chức này thật sự xứng đáng với Hạ Thanh Thu. Một mình hắn liền có thể càn quét một băng hội, đem căn cơ của băng đảng đánh vững chắc. Đây là công lao không thể nào thay thế.

“Có điều hắn bây giờ không có tu vi, chúng ta vẫn nhanh chóng đi tiếp viện Nhị Gia.” Đám tiểu đệ lo lắng nói.

Thấy thái độ của đám tiểu đệ thay đổi, Trư Đại Minh vô cùng hài lòng. Dù sao thì ở trong băng đảng thực lực quan trọng nhưng càng quan trọng chính là nghĩa khí cùng danh vọng. Có thể Nhị Gia mất đi thực lực nhưng lại có được càng nhiều hơn thế.

“Đừng coi thường Nhị Gia của các ngươi thế. Mặc dù không còn tu vi nhưng hắn mạnh hơn các ngươi tưởng nhiều lắm. Vài cái tiểu lâu la không đủ hắn nhét kẽ răng đâu. Dù thiên tài có thất thế cũng không có nghĩa là đám phế vật có đụng tới được.” Tô Tú Nhi không chút nào lo lắng mà vô cùng tin tưởng vào Nhị Gia thực lực nói. Trước kia như nào bây giờ vẫn như vậy.

Đồng thời lúc này tại công trường bỏ hoang, Hạ Thanh Thu đã túm tóc của Chu Linh lôi lên tầng từng bậc thang đều chảy dài v·ết m·áu của nàng. Điếu thuốc lúc này mới chỉ cháy hết một phần ba. Mà tại đằng sau, chỉ thấy một đám người nằm trên mặt đất không rõ sống c·hết.

Ở trên tầng đám học sinh của Huyền Đạo Viện lúc nãy còn cười đùa giờ cả người đều run rẩy lẩy bẩy. Vừa rồi Hạ Thanh Thu ra tay bọn họ đều ở trên tầng nhìn thấy. Chưa bao giờ họ nhìn thấy ai có thể hung ác như vậy. Ngay cả khi Chu Linh quỳ xuống cầu xin, người đàn ông này vẫn không nói một lời mỉm cười sau đó liền dùng gậy sắt đập xuống ngay cả khi Chu Linh đã nằm trên mặt đất không phản ứng. Con người này hệt như ma quỷ. Thậm chí có đứa đã tiểu ra khi nghe tiếng bước chân đầy tĩnh lặng của con quái vật đang bước lên tầng.