Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Thu

Chương 18 : Nhị Gia Châm Thuốc




Chương 18 : Nhị Gia Châm Thuốc

Lý Khắc Tư cùng với Trư Đại Minh gào thét ôm chặt nhà giam bị Tô Tú Nhi không chút nào niệm tình túm cổ áo lôi ra bên ngoài. Toàn bộ quá trình đều bị Uy Đại Long thu vào trong tầm mắt.

“Đi vui vẻ hẹn gặp lại.” Uy Đại Long hỗ trợ đem hai tên xúi quẩy này ném ra khỏi cục cảnh sát liền quay người đi vào. Trong lòng của hắn đều cảm thấy thoải mái hơn xíu.

“Cảnh sát trưởng, ngươi không thể vô tình như vậy. Cứu mạng a.”

“Đúng vậy, Uy Đại Long ngươi hứa giam chúng ta dăm bữa nửa tháng. Thế nào lại quay xe thả chúng ta ra. Làm vậy quá không giữ chữ tín.”

Hai người cật lực kêu gào tên của Uy Đại Long, nhưng không có ai phản hồi lại hai người bọn họ.

“Đừng diễn nữa. Uy Đại Long hắn đi rồi.” Đảm bảo Uy Đại Long đã rời đi, Hạ Thanh Thu lúc này liền vỗ vỗ hai người bọn họ.

Vừa nghe câu nói này, hai người liền đứng lên chỉnh lại quần áo. Hoàn toàn không có dáng vẻ khổ sở như vừa rồi.

Trư Đại Minh thở phào nhẹ nhõm : “Phù, cuối cùng cũng lừa được hắn. Ta còn tưởng phải ở trong đó nằm dăm bữa nửa tháng đâu. Dọa c·hết ta.”

“Cũng còn may, Tú Nhi chỉ cần ta nháy mắt ra hiệu liền hiểu ta ý. Ở trong đó nửa tháng không có vấn đề lớn. Nhưng trong bang nhất định sẽ loạn thất bát tao.” Lý Khắc Tư cũng gật đầu hướng Tô Tú Nhi cảm ơn.

“Hừ, ta cùng ngươi làm việc với nhau bao lâu. Ngươi nghĩ cái gì ta còn không hiểu hay sao? Diễn xuất của hai người các ngươi quả thật không tệ.” Tô Tú Nhi vỗ vỗ vai Lý Khắc Tư đáp.

“Thường thôi thường thôi. Nhân sinh đều là kinh kịch, muốn sống tốt đều phải dựa vào diễn kỹ. Nếu muốn nói diễn tốt, vẫn là phải nói Tú Nhi diễn hảo.” Hai người vô cùng khiêm tốn nói.

“Ai nói là vừa rồi ta đang diễn? Con người của ta sống có giả tạo như các ngươi sao?” Tô Tú Nhi cười như không cười nhìn hai người hỏi.

“Ách, Tú Nhi ngươi đừng diễn nữa. Uy Đại Long sớm đã cút xa rồi.” Lý Khắc Tư hai chân đều run rẩy cố gượng cười nói.

“Ta đều nói ta không có diễn. Lý Khắc Tư ngươi giỏi lắm. Ngươi coi lão nương là loại người gì? Là gái bán hoa sao? Ngươi thích thì chơi không thích thì bỏ? Còn dám không nghe ta điện thoại, ngươi sợ là không biết chữ c·hết viết như thế nào?” Tô Tú Nhi đi tới trước mặt Lý Khắc Tư lấy ngón tay ấn vào người hắn khiến hắn liên tục sợ hãi lùi lại.

“Tú Nhi ta sai rồi. Đều là do ta say rượu nói nhầm. Ngươi là ta quân trọng nhất người. Ta lần sau không dám nữa. Ngươi tha cho ta một lần đi.” Lý Khắc Tư sợ hãi lập tức quỳ xuống đất cầu xin nói.

“Thách ngươi cũng không dám. Nhưng ngươi nói ta với ngươi không có quan hệ? Được, hôm nay lão nương liền cho ngươi biết chữ c·hết biết như thế nào. Lên xe.” Tô Tú Nhi kéo theo Lý Khắc Tư ném hắn vào trong xe.

Mà Lý Khắc Tư cũng không dám phản đối một câu nào chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im.



Thấy Lý Khắc Tư đã chịu trận, Trư Đại Minh vội vàng nói nhỏ với Hạ Thanh Thu : “Nhị gia, chúng ta vẫn là đến quán net Bọ Cánh Cam đi.”

“ n, chúng ta đi.” Hạ Thanh Thu cũng lập tức quay người muốn chạy.

“Trư Ca, Nhị Gia ngươi tính chuồn sao?” Tô Tú Nhi túm lấy Trư Đại Minh cùng Hạ Thanh Thu cổ áo nói.

“Nào dám, nào dám. Ta cùng với Trư Ca là đang thảo luận một lát đi ăn mừng cái gì thôi.” Hạ Thanh Thu mở miệng nói lời bịa đặt.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trư Đại Minh vội vàng gật đầu.

“Mì tôm hai trứng cùng xúc xích chăng?” Tô Tú Nhi cười gằn hỏi.

“...” Hai người mặt lập tức liền trắng. Bọn họ không nghĩ tới Tô Tú Nhi vẫn còn nhớ. Quả nhiên là trí nhớ tốt. Ghi hận không bao giờ sót một ai.

Cứ như vậy, hai người khốn khổ đã không có một chút nào phản kháng bị ném lên xe ngồi cùng Lý Khắc Tư. Cả ba ngoan ngoãn như những con chuột bạch chuẩn bị lên thớt đi thẳng về tổ chức.

Sau một hồi tẩm quất cùng nhét hành vào mồm, Trư Đại Minh cùng Hạ Thanh Thu cuối cùng cũng thoát nạn. Duy nhất chỉ có Lý Khắc Tư là vẫn phải ở lại chịu khổ ải chốn trần gian.

“Đại ca, Tiểu Tam hắn sẽ không c·hết chứ?” Ngồi tại căn phòng khác, Hạ Thanh Thu lo lắng khi nghe tiếng động phát ra từ phòng bên cạnh cùng tiếng kêu thảm thiết của Tam đệ.

“C·hết thì không c·hết được nhưng muốn sống cũng khó. Có điều hắn nói hôm nay nhân họa đắc phúc. Chúng ta liền ngồi đợi xem sao. Dù sao quẻ của Tiểu Tam rất ít khi không linh nghiệm.” Trư Đại Minh tự nhiên hiểu rõ lão tứ khi đã nổi điên lên tuyệt đối sẽ vô cùng điên cuồng.

“Nếu tối nay không thể đến quán net được. Vậy thì ta về nhà nghỉ ngơi trước.” Hạ Thanh Thu cả người đều có chút mệt mỏi

“Đều đã chiều? Nhị đệ ở lại đây đi. Một lát tối đi ăn cùng đại ca.” Trư Đại Minh mở miệng nói.

“Đại ca giữ lại chút tiền đó cho bản thân đi. Ta hôm nay có hẹn qua trả tiền cho lão ngưu bán phở bò ở đầu phố. Làm người không có việc gấp thì tốt nhất không nên thất hứa.” Hạ Thanh Thu đứng dậy chỉnh lại quần áo một chút liền mở cửa đi ra ngoài.

Trư Đại Minh cùng đi tới gần ngăn bần rút ra một bọc giấy nhỏ ném về phía Hạ Thanh Thu trước khi hắn ra khỏi cửa.

“Đây là…” Hạ Thanh Thu theo bản năng bắt lấy hỏi.



“Đám trẻ ở cô nhi viện cũng cần tiền. Nếu ta hay huynh đệ khác đưa… mẹ sẽ không chịu nhận đâu. Đây là tâm ý của các anh em. Ngươi hẳn đã đưa cho mẹ phần tiền của ngươi rồi. Giữ lại một chút đi thằng ngốc.” Trư Đại Minh ngồi xuống ghế thở dài nói. Bọn họ Cửu Gia xuất thân đều là từ cô nhi viện Hướng Dương. Từng đứa đều là do Hạ Ninh nuôi lớn mà trưởng thành.

Chỉ có điều bọn họ tam quan không tốt, đường đi cũng đi sai rồi. Tiền kiếm được cũng không sạch sẽ, mỗi lần trở lại cô nhi viện, Hạ Ninh mặc dù đều sẽ chào đón bọn họ nhưng sẽ không nhận sự trợ giúp từ bọn hắn. Chỉ có riêng Hạ Thanh Thu là khác biệt, đứa trẻ này là người mà mẹ bọn hắn rất yêu thương và quan tâm.

“Cảm ơn đại ca.” Hạ Thanh Thu cảm nhận được sự quan tâm cũng không có nói nhiều đem tiền cất đi nói.

“Sau vụ này ta sẽ nói với Tiểu Tam và Tiểu Tứ, ngươi sau này ở trong băng quản lý là được. Đừng đi b·uôn l·ậu cùng chúng ta nữa. Nếu như b·ị b·ắt… mẹ sẽ buồn lắm.” Trư Đại Minh nhắc nhở.

“Nếu ta thật b·ị b·ắt vậy đừng cho bà ấy biết là được rồi. Đừng làm mất mặt bà ấy, ngay từ đầu bà ấy đã không nuôi dưỡng chúng ta như vậy. Còn nữa hai người các ngươi bị túm, bà ấy sẽ không buồn sao? Chúng ta… cuối cùng vẫn chỉ là những đứa trẻ trong mắt bà ấy.” Hạ Thanh Thu không đồng ý liền bỏ lại một câu sau đó rời khỏi phòng.

Trư Đại Minh ngồi một mình trong phòng không lên tiếng chỉ khẽ cười : “Chúng ta chẳng bao giờ trưởng thành được cả. Lúc này cũng chỉ khiến bà ấy lo lắng.”

Vừa bước ra ngoài, Hạ Thanh Thu liền trông thấy một cái đàn em hớt ha hớt hải chạy tới. Hắn liền chặn lại hỏi : “Có việc gì mà chạy như đi ă·n t·rộm thế?”

“Nhị Gia không xong rồi, Trương… Trương A Man xảy ra chuyện rồi.” Tên đàn em này vội vàng thở không ra hơi nói.

“A Man? Hắn có việc gì?” Hạ Thanh Thu lập tức lo lắng hỏi.

“A Man muội muội Trương Ngọc Ngọc ở trường b·ị b·ắt nạt. Hắn tức điên lên một mình đi tìm bọn họ tính sổ. Nhưng ngươi cũng biết A Man chân tật tu vi cũng không cao. Bị đám người đó đánh một trận rồi bắt lại rồi.” Tiểu đệ nhanh chóng kể lại sự việc.

“Địa điểm ở đâu?” Hạ Thanh Thu không có nhiều lời hỏi.

“Công xưởng bỏ hoang của công trình thời đại mới ở phía Bắc.” Tiểu đệ trả lời.

“Có thuốc lá sao?” Hạ Thanh Thu vỗ vai hỏi.

“Có Nhị Gia đây là thuốc lá. Nếu không có việc gì ta đi thông báo đại ca.” Tên tiểu đệ nhanh chóng đưa cho Hạ Thanh Thu thuốc lá sau đó liền xoay người đi báo tin.

Đem thuốc lá rút một điếu đặt lên miệng châm lửa, Hạ Thanh Thu liền đi ra bên ngoài bắt một cái taxi liền đi lên trên : “Bác tài cho đến khu công xưởng bỏ hoang phía Bắc.”



Năm đó bọn họ vừa mới thành lập bang hội, Trương A Man đã sớm làm đại ca một khu. Lúc đó ai cũng gọi hắn là Trương Thiết Thủ. Một đôi chân sắt có thể đá khắp thiên hạ.

Có điều bản thân kẻ này vốn không tham lam lại trượng nghĩa, làm người quá mức thật thà. Sau này bị địch nhân lừa, đồng bạn phản bội ám toán, may mắn lúc chạy trốn gặp được Hạ Thanh Thu cho ở nhờ nhà một đêm cùng chiếu cố thêm một vài viên thuốc kháng sinh.



Về sau liền một mực đi theo hắn, tôn hắn lên làm đại ca thay hắn làm việc. Cuối cùng trong trận chiến c·ướp đoạt địa bàn vì bảo trụ Cửu Gia rút lui an toàn mà một mình đoạn hậu, kết quả bị kẻ thù bắt được đánh gãy một chân.

Mặc dù cuối cùng cứu được về nhưng cái chân đó xem như phế đi. Trương A Man trở nên tàn tật thực lực cũng đại giảm nhưng vẫn một mực không oán không hận đi theo Hạ Thanh Thu giúp hắn làm việc. Lúc đó Hạ Thanh Thu cũng đã thề, việc của Trương A Man chính là việc của hắn.

Mà tại trụ sở của băng búa rìu, tên tiểu đệ đã đem tin tức nói cho Lão Đại cùng lão tam và lão tứ.

“Cái gì? A Man b·ị b·ắt? Hừ, ai dám bắt nạt người của băng búa rìu? Chán sống rồi?” Trư Đại Minh đập tay xuống bàn quát lớn.

Trương A Man từng giúp bọn họ đoạn hậu, mặc dù không cùng xuất thân từ cô nhi viện nhưng cũng là anh em huynh đệ vào sinh ra tử. Người của Cửu Gia chưa từng quên ân này.

“Là học sinh của Huyền Đạo Viện.” Tên tiểu đệ thành thật khai báo.

“Là học sinh của Mộc nha đầu sao? Vậy gọi điện cho bố mẹ bọn chúng bảo họ thả người đồng thời bồi thường. Nếu không đừng trách băng Búa Rìu không nể tình. Nếu như A Man hắn có xảy ra chuyện gì, ta muốn tất cả những người liên quan đến việc này chôn cùng.” Lý Khắc Tư nghĩ đến Mộc Linh Thanh đồng thời nhỏ tuổi liền nói.

“Tốt đừng nóng giận, Nhị Gia biết việc này không?” Tô Tú Nhi trấn an mọi người hỏi.

Mà Trư Đại Minh cùng Lý Khắc Tư đột nhiên dừng lại động tác yên lặng lắng nghe.

“Nhị Gia là người đầu tiên biết việc này. Lúc nãy ta chạy tới báo tin bị hắn chặn lại sau đó Nhị Gia còn hỏi ta địa chỉ. Đúng rồi hắn còn lấy của ta một bao thuốc để hút.” Tên tiểu đệ thành thật trả lời.

“Hắn đã cai thuốc lại hút lại vậy thì chuyện này không tốt rồi. Nếu Nhị Gia châm thuốc. Vậy thì không cần thiết gọi phụ huynh giải quyết nữa.” Tô Tú Nhi thở dài nói. Quả nhiên là linh cảm của nàng lại đúng. Lần sau tốt nhất đừng để Nhị Ca cai thuốc, nếu không còn không biết hắn sẽ làm ra cái gì.

“Đúng vậy, gọi trực tiếp cho bệnh viện đi. Một lát nữa sẽ có người vào ở.” Lý Khắc Tư phân phó.

“Lập tức gọi anh em tới đón người. Nếu không kịp liền gọi trực tiếp cho tiệm quan tài.” Trư Đại Minh nhấc lên áo chuẩn bị rời đi.

Tên tiểu đệ lập tức ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra : “Nhị gia… hắn… gặp nguy hiểm sao?”

Ba người nghe vậy liền im lặng một chút liền bật cười lớn nói : “Nhị gia? Hắn nguy hiểm? Không hề, chúng ta là đang lo cho đám nhóc đó. Nhị Gia một khi nổi điên lên… sẽ c·hết người đấy.”

“Không thể nào, Nhị Gia hắn nhưng không có tu vi. Làm sao có thể đánh người.” Tên tiểu đệ này đương nhiên không tin tưởng nói. Làm gì có phàm nhân đánh thắng huyền giả. Mà Nhị Gia là phàm nhân cả bang đều biết rõ vô cùng.

“Có một điều mà các ngươi không biết về Nhị Gia. Lý do mà băng búa rìu thành lập. Và tại sao hắn rất ít động thủ. Bởi vì… một khi hắn nổi điên… mà không kịp ngăn lại thì hậu quả rất lớn. Đi thôi, trên đường chúng ta sẽ kể cho mấy tên lính mới các ngươi nghe về Nhị Gia. Và tại sao không ai có thể thay thế hắn.” Lý Khắc Tư mở miệng chỉnh sửa áo đi theo Trư Đại Minh ra ngoài nói.

Tô Tú Nhi cũng nhanh chân đi theo đằng sau, có lẽ cũng nên đến lúc để đám tiểu đệ trong bang biết về sự đáng sợ của Nhị Gia. Có như vậy thì mới khiến bọn chúng im miệng đồng thời để cho Hồ Nhị Cẩu dè chừng.