Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Thu

Chương 17 : Thả Người




Chương 17 : Thả Người

Trông thấy cục trưởng Uy khó chịu, bốn ngươi không tự chủ liền cảm thấy vui vẻ. Lúc này, Hạ Thanh Thu liền đi lên xem xét hai vị huynh đệ của mình.

“Đại ca, Tiểu Tam chúng ta gặp chút vấn đề trong thời gian ngắn không thể đưa hai người các ngươi ra ngoài.” Hạ Thanh Thu đem tình hình khái quát nói cho hai người bọn họ.

“Gặp vấn đề? Hẳn là liên quan đến phó cục trưởng?” Lý Khắc Tư sớm đã đoán được một nạn này.

“Không sai, nhưng hai người các ngươi yên tâm. Ta sẽ sớm đem hai người đón ra ngoài.” Tô Tú Nhi thở dài đáp.

“ Ân, vẫn là Lão Tứ đối với chúng ta tốt. Nếu như nàng đã nói như vậy, chúng ta cũng không cần phải lo lắng.” Trư Đại Minh liền vui vẻ nói.

Lý Khắc Tư cũng gật đầu không cho làm chuyện lớn đáp : “Dù sao ở trong này cũng đầy đủ tiện nghi. Uy cục trưởng hắn cùng lắm chỉ có thể kéo dài nhiều nhất nửa tháng mà thôi. Ở trong này nửa không thành vấn đề. Dù sao chúng ta cũng không phải lần đầu vào đây ngồi.”

Nhưng ngay vào lúc này, Tô Tú Nhi đưa tay nắm lấy cà vạt của Lý Khắc Tư kéo hắn đập mạnh vào thanh sắt không thể cử động lớn tiếng nói : “Ngươi còn nghĩ ở trong này nửa tháng? Việc giữa chúng ta không xong đâu? Hừ, hôn lão nương rồi còn dám không chịu trách nghiệm. Ngươi cho rằng trốn vào trong này liền xong việc. Cho dù có tìm mọi cách, ta cũng sẽ đem ngươi sớm phóng thích.”

“Hự, đau… đau… Tú Nhi ngươi nghe ta giải thích. Ta…” Lý Khắc Tư có chút đau run rẩy nói. Hắn không nghĩ tới nữ nhân này trong tình hình này còn thù giai như vậy.

“Giải thích? Ngươi nghĩ lão nương là đồ ngu sao?” Tô Tú Nhi ẩn một cái Lý Khắc Tư liền ngã xuống đất.



Sau đó ánh mắt nàng trở nên đằng đằng sát khí nhìn hắn nói : “Đợi sau khi cứu ngươi ra khỏi đây… Ngươi c·hết chắc. Uy cảnh cục không duyệt, vậy ta liền tìm chủ tịch thành phố, tìm hắn cấp trên. Ta không tin bọn họ cũng đồng dạng nghỉ phép.”

Lý Khắc Tư bây giờ đã âm thầm nuốt nước bọt, sống lưng đều lạnh toát cả người đều run như cầy sấy. Trư Đại Minh vội vàng mở miệng giảng hòa : “Tiểu Tứ, dù sao Tiểu Tam hắn cũng biết sai rồi. Ngươi đại nhân đại lượng bỏ qua cho hắn đi.”

“Đại ca ngươi không mở miệng nói không ai bảo ngươi câm. Vừa rồi trong điện thoại không phải rất thích phản đối ta ý kiến sao? Ngươi cũng đừng hòng thoát.” Tô Tú Nhi không chút nguôi giận lớn tiếng nói.

“Ách, Tiểu Tam ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy. Tên tra nam đáng c·hết nhà ngươi. Tú Nhi tốt với ngươi như vậy. Ngươi còn muốn ruồng bỏ nàng, ta hôm nay phải thanh trời hành đạo. Đánh c·hết tên súc sinh nhà ngươi.” Trư Đại Minh thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ túm lấy Lý Khắc Tư gầm thét. Huynh đệ xin lỗi ngươi, nhưng đại ca cũng muốn sống. Chỉ có thể ủy khuất ngươi.

Hạ Thanh Thu cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Còn tốt vừa rồi Trư Ca trước tiên đứng lên xin cho Lý Khắc Tư. Bản thân chậm một bước. Nếu không thì hắn một lát liền muốn chịu tội.

“Uy cảnh sát trưởng, ta nghĩ kỹ rồi. Ta cảm thấy bản thân ngồi trong ngục tầm nửa năm một năm không thành vấn đề. Ngươi mau mau giúp ta nghĩ cách một chút.” Lý Khắc Tư vội vàng hướng Uy Đại Long cầu xin nói.

Thấy cảnh này Uy Đại Long có chút phiền não. Sớm biết vậy liền thu tiền thả người cho rồi. Dù sao bọn họ bị giam trong này điều kiện ăn ở cũng tốt vô cùng. Nếu không phải đây là cảnh cục, hắn còn có rằng hai kẻ này đang đi nghỉ mát đâu.

“Lý Khắc Tư ngươi cho lão nương câm mồm. Không ai cứu được ngươi.” Tô Tú Nhi đằng đằng sát khí tức giận.



“Uy cảnh sát trưởng ngươi không thể thấy c·hết không cứu. Nàng muốn tìm cách thả ta ra ngoài. Ta tuyệt đối không đồng ý. Ta là công dân gương mẫu.” Lý Khắc Tư vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

“Đúng đúng, cảnh sát trưởng. Ta không như hắn muốn ở cái nửa năm. Ngươi giam ta hai ba tháng liền tốt. Ta rất dễ nuôi. Ra ngoài ta sợ bản thân bị đ·ánh c·hết. Đúng rồi, mấy trăm anh em của ta ngài cũng không cần lo lắng. Bọn họ giống ta đã sớm ăn quen cơm tù.” Trư Đại Minh cũng đồng thời nói.

Lúc này Uy Đại Long thật giận rồi, các ngươi coi đồn cảnh sát là nhà nghỉ sao? Muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Nếu các ngươi ở trong này đau khổ cùng khổ sở ta không thèm nói làm cái cóc khô gì.

Chúng ta đồn cảnh sát cũng không có tiền nuôi hơn mấy trăm huynh đệ các ngươi ăn không ngồi rồi. Giam dăm bữa nửa tháng thì được, giam các ngươi nửa năm. Cục chúng ta không phải là phá sản. Chi bằng thả hai người các ngươi ra cho các ngươi cắn nhau. Ta lòng còn cảm thấy có chút chút dễ chịu.

“Khụ khụ, ta cảm thấy bản thân hiện tại có thể quay lại làm việc. Vẫn là để ta tới duyệt cho bọn họ ra ngoài.” Uy Đại Long ho khẽ nói.

“Cái này không tốt lắm đâu, cảnh sát trưởng. Ngươi không phải vừa nghỉ phép sao? Ta nghĩ ngươi vẫn là về nghỉ tầm một hai năm. Chuyện này để sau rồi tính.” Lý Khắc Tư vội vàng ngăn cản.

“Lão phu cảm thấy công việc không thể trì hoãn. Bản thân là một cảnh quan. Nào có đạo lý chậm trễ công việc. Để mấy người lương thiện các ngươi ở trong phòng giam chịu khổ.” Uy Đại Long lập tức chính nghĩa đáp.

“Ta tin ngươi cái quần què.” Bốn người không tự chủ muốn nhổ nước bọt. Đòi giam người là ngươi. Giờ đòi thả cũng là ngươi.

“Lập tức làm thủ tục đem tiền phạt ghi rõ ràng sau đó đem bọn họ thả.” Uy Đại Long liền ra lệnh.

Chẳng mấy chốc Tô Tú Nhi đã dựa theo quá trình làm việc đem tiền phạt đóng đủ cùng bảo lãnh các huynh đệ rời khỏi đồn cảnh sát. Toàn bộ quá trình đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.



“Ba ba, tại sao lại phải thả mấy tên đó ra chứ? Chúng ta khó khăn lắm mới bắt được bọn hắn.” Uy Linh Linh nhìn đám người ngạo mạn trước khi đi còn đối với nàng cười khẩy liền tức giận chất vấn.

“Hết cách rồi. Bọn chúng ở trong đồn cảnh sát ngày nào cũng ngủ ngon ăn uống no say. Chúng ta lách luật cố tình giam lỏng bọn họ có ích lợi gì. Còn phải dùng tiền cục nuôi bọn họ ăn uống. Nếu như chúng ta có thể kết tội bọn họ là b·uôn l·ậu liền dễ dàng tống bọn họ vào ngục. Nhưng bây giờ đám người đó chỉ bị tạm giam. Đã thế sớm nộp tiền phạt, chúng ta chỉ có thể giam lỏng bọn họ. Chưa kể đến Tô Tú Nhi cũng không phải đèn dầu đã cạn.” Uy Đại Long thở dài lắc đầu nói.

“Chẳng lẽ để yên cho bọn họ như vậy.” Uy Linh Linh nắm chặt tay không phục nói.

“Linh Linh, con còn trẻ. Tính tình còn quá nóng vội. Bang Búa Rìu có thể tại thành phố chúng ta bao nhiêu năm không đổ. Có thể từ băng đảng không có tiếng tăm gì leo lên bá chủ của nơi đây. Tuyệt đối không dễ dàng vì một hai việc nhỏ này mà b·ị đ·ánh đổ.” Uy Đại Long an ủi mình con gái.

Bản thân hắn đã sớm tính toán đích thân dạy dỗ nữ nhi của mình nên mới hạ mình xuống làm chức cảnh sát trưởng cỏn con này. Thân là người từng lên chiến trường vạn tộc. Còn có quân hàm đại tá. Hắn tự nhiên có thể nắm giữ chức vụ quan trọng trong chính phủ.

Nhưng cả đời hắn chỉ có một đứa con gái cùng một đứa con trai. Vợ hắn tại lúc c·hiến t·ranh đã hi sinh. Tâm nguyện duy nhất là dạy bảo hai đứa bé lớn lên thành người. Con trai của hắn tính cách quá nhút nhát, làm việc gì cũng sợ đông sợ tây. Sớm đã định không thành đại cục người.

Bây giờ chỉ có thể tận lực bồi dưỡng nữ nhi mình trở nên tài giỏi đợi sau này làm chỗ dựa cho nhi tử. Đợi nhi tử lớn một chút liền tìm cho hắn một nàng dâu để hắn bình bình an an một đời. Gia tộc vẫn là để nữ nhi tiếp quản. Chỉ có điều Uy Linh Linh mặc dù có đầu óc nhưng làm việc lại quá nóng vội, kinh nghiệm còn thiếu rất nhiều.

Mà hiện tại vừa hay bang đảng Búa Rìu thật sự là rất có bản sự, nếu mượn cơ hội này cho nữ nhi cùng bọn họ đấu. Thua hay thắng đều không quan trọng, nhưng nhất định có thể giúp nàng trưởng thành hơn rất nhiều.

“Hừ, sớm muộn có một ngày ta đem cái này băng đảng u nhọt cho nhổ tận gốc.” Uy Linh Linh nhìn ra bên ngoài cục cảnh sát quyết tâm nói.

“Con nhất định sẽ làm được.” Uy Đại Long đối với thái độ của Uy Linh Linh rất hài lòng nhưng cũng không để trong lòng. Bởi theo tư liệu tra được thì chính bản thân của hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể đem băng đảng này cho lật đổ. Có thể nắm cả Hải Vân Cảng trong tay Cửu Gia bên trong tuyệt đối còn có rất nhiều người lợi hại.