Chương 12 : Chạy Trốn
Nghe thấy cảnh sát đến, ba người lập tức vội vội vàng vàng nhanh chóng thu dọn tàn cuộc xách theo vali chứa hàng tìm đường chạy trốn. Chỉ có điều bên ngoài cảnh sát lúc này đã bao vây bọn họ.
“C·hết tiệt, đám cho săn này thế nào lại nhanh như vậy đánh hơi thấy chúng ta?” Hạ Thanh Thu cầm theo vali cùng hai người mở chạy ra bên ngoài sảnh.
“Bọn chúng ở bên này. Mọi người mau đuổi theo.” Đám cảnh sát cũng ngay lập tức phát hiện ra ba người vội vàng huy động nhân lực đuổi theo.
“Phía trước có hai đường đi hướng nào?” Trư Đại Minh nhìn phía trước có hai hướng hỏi.
Lý Khắc Tư vội vàng đưa ngón tay lên tính toán liền đưa ra quyết định : “Rẽ trái, bên phải có mai phục.”
Hai người không nói nhiều lập tức tin tưởng Lý Khắc Tư tính toán lập tức rẽ bên trái chạy trốn.
“Báo cáo chỉ huy, đám người b·uôn l·ậu đã rẽ trái. Cạm bẫy chúng ta giăng ra đã thất bại.” Đám cảnh sát vừa đuổi theo vừa báo cáo nói.
Bên ngoài xe cảnh sát, một mỹ nữ cảnh sát ba sở hữu mái tóc ngắn đôi mắt xanh lam cùng vòng một đồ sộ cầm lên bộ đàm tự tin nói : “Không cần lo lắng. Tất cả chú ý đuổi theo. Rẽ trái đi đến cuối cùng là đường cụt. Bọn họ nhất định không thoát được.”
Mà phía bên trong bị truy đuổi ba người cũng thấy phía trước đã không còn lối thoát.
“Tiểu Tam nghĩ cách gì đi, phía trước là đường cụt. Chúng ta không còn chỗ để chạy.” Hạ Thanh Thu liền nhanh gấp. Nếu lần này b·ị b·ắt bọn họ có lẽ không ngồi một hai năm mới là lạ.
“Đường cụt? Ai nói đường cụt nhất định là không thể đi? Đại ca tăng tốc đánh thủng bức tường đó.” Lý Khắc Tư vội vàng phân phó nói.
“Tới đây. Bạo Huyền Sư Bạo Lôi Quyền. Phá.” Trư Đại Minh hét lớn một tiếng tăng tốc hướng bức tường tung một quyền lập tức đem bức tường đánh nổ.
Đất đá bay thẳng ra bên ngoài rơi xuống phía cảnh sát bên dưới. Con đường đã được mở ra.
Lý Khắc Tư một lần nữa phân phó : “Nhị Gia nhớ kỹ sau khi ra khỏi Bạch Nguyệt Lâu liền hướng phía Đông chạy thoát. Ta cùng Trư Ca giúp ngươi cản đám người này lại. Chỉ cần bọn cớm không bắt được hàng hóa. Chúng ta cùng lắm chỉ bị cảnh cáo vô trong trại ngồi vài hôm là được thả ra thôi.”
“Tiểu Tam, đây là tầng sáu đấy. Bên dưới còn là cảnh sát. Ngươi kêu ta một người không có tu vi nhảy xuống? Ngươi điên rồi. Ta sẽ ngã c·hết đấy.” Hạ Thanh Thu gấp gáp nói.
“Yên tâm, ta không nói ngươi nhảy xuống. Trư Đại Ca ném hắn, hướng ba mươi độ góc mười ba giờ. Lực năm mươi phần trăm toàn lực ngươi có.” Lý Khắc Tư cười cười vỗ vỗ vai của Hạ Thanh Thu nói.
Nghe tới đây, mặt Hạ Thanh Thu đều tái mét lại. Ngươi ném ta như vậy sẽ không c·hết chứ? Mặc dù ta gửi tin nhắn cho lão tứ hại ngươi. Ngươi cũng không nên tìm cách g·iết ta.
Không để Hạ Thanh Thu kịp lên tiếng phản đối, Trư Đại Minh đã túm lấy áo hắn nhấc lên ném bay ra ngoài.
“Đại ca, Lão Tam, ta ghét các ngươi.” Hạ Thanh Thu bị ném bay lập tức hét lên. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy c·ái c·hết gần như vậy.
“Tiểu Tam, Nhị Gia hắn sẽ không c·hết chứ?” Trư Đại Minh lo lắng hỏi.
“Yên tâm, hắn sẽ không. Nhưng chúng ta có vấn đề lớn đấy.” Lý Khắc Tư ánh mắt ngưng trọng nhìn về đám cảnh sát.
“Có cường giả.” Trư Đại Minh thân là Bạo Huyền Sư Ngự Huyền Cảnh Đại Thế. Hắn có thể cảm nhận được có một người mạnh không kém gì hắn đang tới. Thảo nào đám tiểu lâu la này không có xông lên. Xem ra đám người này mục đích chỉ là dồn bọn họ vào đường cùng.
“Mạnh không?” Trư Đại Minh nghi hoặc hỏi. Mặc dù hắn cảm nhận được khí tức của cường giả nhưng hắn không thể nhận ra cảnh giới của đối phương.
“Rất mạnh.” Lý Khắc Tư gật đầu đáp.
“Mạnh thì làm sao? Có giỏi đứng ra đơn đấu. Không thì nhào vô quần ẩu. Lão tử hôm nay một mình chấp hết tất cả đám cớm bẩn các ngươi.” Trư Đại Minh tự biết không thể né lập tức đứng ra quát lớn.
Đám cảnh sát lúc này cũng tách ra làm hai bên hàng nhường chỗ cho vị cường giả cảnh quan đi tới.
“Lâu lắm rồi mới có người tại trước mặt lão phu phách lối như vậy.” Một cái mặc quần áo cảnh sát phía trên đeo một đống huy hiệu quân hàm bước tới.
“Cảnh… cảnh sát… trưởng?” Lý Khắc Tư đều muốn há hốc mồm. Hắn không nghĩ tới hôm nay cảnh sát trưởng sẽ đích thân đến bắt bọn họ.
“Cảnh sát trưởng? Là ai vậy?” Trư Đại Minh nghi hoặc hỏi. Bình thường mấy việc quan hệ xã giao cùng giao dịch hắn đều không quản lý. Công việc của hắn duy nhất trong bang chính là chiến lực tối cao.
“Hắn là Uy Đại Long. Cảnh sát trưởng của thành phố chúng ta. Trước kia từng tham chiến tại chiến trường vạn tộc. Quân hàm… đại tá.” Lý Khắc Tư tự nhiên hiểu biết về nhân vật trước mặt này.
“Lợi hại không?” Trư Đại Minh nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên lợi hại.” Lý Khắc Tư nuốt nước bọt đáp.
“Ta cùng hắn đánh nhau. Có cơ hội thắng sao?” Trư Đại Minh giữ vững thủ thế hỏi.
“Trừ phi lợn biết leo cây. Một ngón tay của hắn đủ đánh ngươi bẹp dí rồi. Cảnh giới hư hư thực thực Hợp Huyền Cảnh Trung Thế. Chức nghiệp… không rõ ràng. Cho dù hai ta cùng lên cũng không đủ người ta nhét kẽ răng.” Lý Khắc Tư phũ phàng trả lời.
“...” Trư Đại Minh liền lập tức rén. Móa một cái Bạo Huyền Sư Ngự Huyền Cảnh Địa Thế đòi đánh với một cái cao hơn mình hai cái đại cảnh giới Hợp Huyền Cảnh Trung Thế. Đây không phải là muốn c·hết sao.
“Thế nào? Tên mập ngươi muốn cùng ta đánh nhau sao?” Uy Đại Long bẻ bẻ cổ bóp bóp ngón tay phát ra từng tiếng kêu răng rắc hỏi.
“Hơ hơ, hiểu nhầm, là hiểu nhầm. Vị đại ca này chúng ta vừa quen đã thân. Ta nào dám cùng ngươi đánh nhau.” Trư Đại Minh lập tức ngoan ngoan thu lại quyền vẻ mặt nịnh nọt nói. Lưng của hắn bây giờ đều toát mồ hôi lạnh.
“Đi lên xích bọn chúng lại. Lôi về đồn.” Uy Đại Long phân phó cấp dưới tiến lên đem hai người còng lại.
Lý Khắc Tư cùng Trư Đại Minh lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn cho người ta bắt mình. Dù sao đánh không lại chi bằng đầu hàng, chỉ cần Hạ Thanh Thu chạy thoát. Bọn họ vấn đề liền không lớn. Cùng lắm thì bồi chút tiền vào đó ngồi tầm ba bốn ngày.
“Tiểu Tam, Nhị Gia hắn có thể chạy thoát không? Nếu hắn không thoát được. Chúng ta đều muốn ngồi tù mọt gông.” Trư Đại Minh có chút lo lắng hỏi.
“Vấn đề không lớn, Nhị Gia có thể tự giải quyết được. Cảnh sát trưởng, ta là Tam Gia của băng Búa Rìu lần sau gặp lại nhất định sẽ trả món nợ này.” Lý Khắc Tư vô cùng tự tin xoay người nhìn về phía của cảnh sát trưởng nói.
“Lần sau gặp? Ngươi nghĩ tên đồng bạn của ngươi có thể thoát sao? Đã sớm có người đuổi theo hắn rồi. Hừ, các ngươi bố trí mai phục phía Đông để rút lui đừng nghĩ ta không biết.” Uy Đại Long không chút nào lo lắng đáp.
Nghe được câu này, Lý Khắc Tư cũng không có chút nào lo lắng : “Thật không thoát được sao? Uy Linh Linh hai mươi năm tuổi. Tốt nghiệp đặc cảnh Uy Long, nghề nghiệp Thủy Huyền Sư. Cảnh giới Ngự Huyền Tiểu Thế. Chính là vị mỹ nữ tóc ngắn vừa rồi chỉ đạo người vây bắt chúng ta. Nếu tại hạ tính không lầm đuổi theo ta Nhị ca hẳn là nàng.”
“Ngươi là…” Uy Đại Long có chút kinh ngạc nhìn về Lý Khắc Tư bằng một con mặt khác.
“Tại hạ Lý Khắc Tư, Diễn Huyền Sư.” Lý Khắc Tư khẽ cười đáp.
“Diễn Huyền Sư? Không ngờ lại có thể gặp được hiếm hoi Diễn Huyền Sư tại bang hội Búa Rìu. Nếu như ta con gái không bắt được hắn… Vậy thì ta đâu? Tam Gia xem ra lần nữa gặp lại… sẽ là rất lâu đấy.” Uy Đại Long cười cười hỏi.
“Ngươi… dừng lại… không được đi…” Lý Khắc Tư liền hoang mang cực độ.
Mặc kệ cho Lý Khắc Tư phản ứng, Uy Đại Long lập tức hướng phía Đông đuổi theo Hạ Thanh Thu.
“C·hết rồi, Uy Đại Long đuổi theo. Nhị Gia sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Trư Đại Minh lo lắng hỏi.
“Cái này còn phải hỏi sao? Lần này chúng ta… tiêu rồi.” Lý Khắc Tư ngồi sụp xuống đất thở dài lắc đầu nói.