Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 187.2: Bất thỏa vi (2.2)




Chương 187.2: Bất thỏa vi (2.2)

Tôi không biết liệu mình có thời gian đến thăm Bình gia hay không vì lịch trình hiện tại của tôi rất bận rộn.

“Vậy nếu có cơ hội thì ngươi sẽ đến chứ? Ta rất giỏi chờ đợi, Cửu thiếu gia."

“...Ít nhất ta cũng phải cho ngươi biết, nếu ta có tới thì cũng không phải là vì ngươi, Bình thiếu chủ.”

“Vậy là ngươi nói là ngươi sẽ đến!"

Việc nói chuyện với hắn ta luôn khiến tôi đau đầu, ngay cả khi chỉ trao đổi vài lời.

Tôi có thể thề rằng vị Kiếm Vương mà tôi thấy ở kiếp trước không phải là người như vậy.

Có lẽ tên nam nhân này cũng đã đi qua Vực Thẳm và đã thay đổi.

Đến mức tôi thậm chí còn có ý nghĩ như vậy.

Nếu suy nghĩ đó của tôi là đúng thì tôi hy vọng hắn ta sẽ sớm thay đổi.

“Bình thiếu chủ.”

“Có chuyện gì thế?”

“Ta muốn hỏi câu này ngay bây giờ, ngươi đến đây để chào tạm biệt ta phải không?”

“Nếu không thì tại sao ta lại đến đây?”

Đúng rồi.

Nhưng vấn đề là, tại sao một Thiếu chủ của một gia tộc lại hành động như thế này với tôi?

Hắn ta nói rằng hắn đã xem tất cả các trận đấu của tôi.

Nhưng tôi không thể nhìn thấy hắn trong lúc tôi chiến đấu, vậy hắn có thể theo dõi chúng từ đâu?

“Ừm, ta có một điều muốn hỏi.”

“Có chuyện gì thế?”

“Ta nghĩ mình cũng đã hỏi câu hỏi này vào thời điểm này năm ngoái, ngươi có đang nghĩ đến việc đến Thần Long Võ Quán không?”

Hắn lên tiếng hỏi tôi, đột nhiên nêu ra chủ đề này.

Tôi biết rằng Thần Long Võ Quán sẽ mở cửa vào năm sau...

“Ta không chắc chắn.”

Nhưng thực ra tôi không cảm thấy cần phải đi nơi đó.

Việc theo học tại Thần Long Võ Quán về cơ bản là yêu cầu bắt buộc đối với những người có ý định chiến đấu với ma vật...

Nhưng tôi không nghĩ là tôi muốn lãng phí thời gian vào việc đó.

Mục tiêu của tôi không phải là săn ma vật.

Có lẽ gia tộc sẽ gây áp lực để tôi đi tới đó, nhưng tất cả những gì tôi phải làm là đưa mình vào tình thế không cho phép tôi đi.

Một vị trí vững chắc cho phép tôi trở nên bướng bỉnh.

“Nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ như ngươi không thực sự muốn đi.”

“Điều đó không hoàn toàn là đúng”

Hắn ta có đôi mắt tinh tường đấy.

Khi tôi trả lời hắn trong khi hơi tránh giao tiếp bằng mắt, Bình Vũ Trân vẫn tiếp tục nói với nụ cười trên môi.

“Nhưng đúng là Cửu thiếu gia có đi cũng chẳng được lợi lộc gì.”

“...”

“Có vẻ như Cửu thiếu gia chắc chắn biết điều đó. May mắn thay.”

“Ngươi có ý gì vậy?”

“Ý ta là thật tốt khi thấy ngươi biết được giá trị của chính mình.”

Tôi cảm thấy rùng mình khi thấy hắn ta nói vậy với nụ cười hiền hậu trên môi.

Ghê quá, kinh tởm.



“Nhưng mặc dù vậy, ta vẫn thực sự hy vọng ngươi sẽ đến Thần Long Võ Quán.”

Những gì hắn ta vừa nói lại mâu thuẫn với những lời hắn đã nói trước đó.

“Chính ngươi đã nói là ta sẽ không đạt được gì ở đó, vậy tại sao ngươi lại nói vậy?”

"Có lẽ là trực giác của ta thôi? Nhưng ta biết rằng dù sao thì Cửu thiếu gia cũng sẽ không nghe lời ta, cho nên đừng quá lo lắng."

Thực ra, tôi hầu như không chú ý tới bất cứ điều gì mà Bình Vũ Trân nói.

Lời nói của hắn ta vào tai này rồi ra tai kia.

Nhưng lần này tôi đã phải suy nghĩ khác một chút về vấn đề này.

Thần Long Võ Quán phải không?

Vào thời điểm này, đó là nơi vô ích để tôi đến, nhưng cũng chẳng có gì tôi có thể đạt được ở đó.

Bên dưới nơi đó có một loạt hiện vật trông giống như một bảo vật.

Chúng là những vật phẩm chỉ có thể tìm thấy trong cuộc chiến chống lại Ma giáo ở tương lai.

Nhưng vấn đề nảy sinh là tôi không chắc chắn liệu mình có thực sự cần những hiện vật đó hay không?

Nói chính xác hơn, tôi phải cân nhắc giữa việc đến đó để lấy các bảo vật với việc chờ đợi chúng mà không cần phải đến.

Nhưng thực ra tôi không cần phải nghĩ về điều đó ngay bây giờ.

Vì còn khá lâu nữa mới đến ngày nơi đó được mở cửa nên tôi đã hoãn quá trình ra quyết định lại.

“Thiếu gia.”

Hồng Oa thận trọng thì thầm từ phía sau.

“Chúng ta nên bắt đầu đi.”

"Được rồi."

Bình Vũ Trân hơi lùi lại sau khi nghe Hồng Oa nói vậy.

Mặc dù bị gia nhân làm phiền, may mắn thay Bình Vũ Trân không tỏ ra khó chịu.

“Có vẻ như ta đã chiếm quá nhiều thời gian của ngươi”

Thay vào đó, hắn ta vẫy tay với nụ cười trên môi.

Ra hiệu cho tôi rời đi.

“Chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn khi gặp lại nhau lần sau. Ta sẽ chờ đợi điều đó.”

"Sao Bình thiếu chủ lại nói ra điều kinh tởm như vậy... đừng chờ nữa.”

Và tại sao hắn ta lại cho rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau?

“Ngươi, ngươi cũng nên đi thôi, ngươi đã nói thời gian không còn nhiều nữa.”

Bình Vũ Trân gật đầu sau khi nghe Bình A Hi nói thế.

“Được rồi, ta đi trước đây. Cửu thiếu gia, ngươi về cẩn thận nhé."

“Được, ngươi cũng vậy."

“Ngươi thậm chí còn không ngăn ta lại! Lạnh lùng quá”

Sau khi tôi trả lời, Bình Vũ Trân từ từ rời đi.

Nói chính xác hơn thì có vẻ như hắn ta bị Bình A Hi kéo đi thay vì tự mình bước đi.

Cảm giác như thể một cơn bão vừa mới đi qua.

[Một tên nhóc khá đặc biệt đang sống dưới trướng Bình gia.]

Thiết lão, người vẫn im lặng từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng lên tiếng.

Tôi thấy mình đồng ý với đánh giá của ông.

“Chúng ta cũng nên đi thôi, ngươi có thể đi được chưa?”



Hoàng Phủ Thiết Uy và Cửu Tiết Diệp đều nhìn Bình Vũ Trân với vẻ thích thú.

“Ngươi đang nhìn gì thế?”

“...Thiếu gia, là Bình Vũ Trân đó, không phải ngươi mới là người kỳ lạ khi nói chuyện với hắn ta như vậy sao?

“Cựu Thiên Long... sự hiện diện của hắn tạo cảm giác vô cùng áp đảo.”

Tôi gạt bỏ những lời nói của họ bằng một tiếng chậc.

Có vẻ như họ vẫn coi danh hiệu Thiên Long là một thứ gì đó to lớn.

Hoặc có thể là do tôi không dư sức để tâm đến nó.

“Đừng nói nhảm nữa và lên đường đi.”

Tôi đá vào Cửu Tiết Diệp, người đang đứng ngây người ra và leo lên xe ngựa.

Tiếng hét của Cửu Tiết Diệp từ phía sau có thể nghe thấy, nhưng tôi tạm thời bỏ qua vì đã mệt.

Chuyện đó đã ổn thỏa, nhưng...

“Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâu thế?”

"...Hửm-?"

Tôi ngăn Cửu Tiết Diệp lại, người đang cố gắng lên xe ngựa.

Khi tôi gọi hắn ta, Cửu Tiết Diệp tỏ vẻ bối rối.

“Ngươi đang dắt ngựa, sao lại lên xe ngựa?”

Tôi cất tiếng hỏi khiến vẻ mặt của Cửu Tiết Diệp trở nên khó chịu.

“Ngươi quên rồi à?”

“Không, nó ừm...”

“Đồ khốn nạn... Ta phải đánh cho ngươi một trận như lần trước “

“Yay...! Đến lúc lên ngựa rồi...!”

Cửu Tiết Diệp vội vã chạy về phía con ngựa và ngồi lên yên.

Hắn ta nên làm thế ngay từ đầu. Sao hắn dám lén lút trốn thoát.

Hài lòng với điều đó, tôi dựa lưng vào ghế xe ngựa.

“Thiếu gia, huynh có mệt không?”

Vi Tuyết A, người đã ngồi cạnh tôi, hỏi sau trong khi quan sát tôi.

Nam Cung Phi đã ngủ th·iếp đi với cái đầu tựa vào vai Vi Tuyết A.

"Một chút."

“Thiếu gia không ngủ đủ giấc à?”

“Chỉ là tâm trí của ta mệt mỏi mỗi khi nói chuyện với những gã không tỉnh táo.”

“Vậy thì! Huynh cũng nên đến đây đi, Thiếu gia!”

Vi Tuyết A đứng dậy, ra hiệu cho tôi dựa vào vai cô ấy.

Mặc dù Nam Cung Phi có lẽ khiến cô cảm thấy nặng nề khi ở phía bên kia.

Tôi do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ, giả vờ như đã thua cô.

Tôi quá mệt để có thể từ chối lời đề nghị của cô ấy.

Cảm giác thật mềm mại.

Vai của Vi Tuyết A mềm mại hơn tôi mong đợi.

Tôi cảm thấy như mình có thể ngủ ngay được.

Tôi nhắm mắt lại và dựa vào vai Vi Tuyết A.

Không lâu sau đó, cỗ xe bắt đầu hành trình trở về Sơn Tây.

****************



Ngay khi đoàn xe ngựa bắt đầu hành trình trở về Cửu gia...

Có những người đang ngắm nhìn những cỗ xe ngựa từ trên mái của một tòa lầu các.

- Mục tiêu đã bắt đầu di chuyển. Chúng ta sẽ tiến hành hoạt động theo kế hoạch.

Sau khi nghe người đàn ông che mặt bằng hắc diện cụ nói, những bóng người ẩn núp đều bắt đầu di chuyển cùng lúc.

Hành động của họ có vẻ đáng ngờ, nhưng có vẻ như người dân Hà Nam không để ý đến họ.

Điều đó có nghĩa là họ được đào tạo rất bài bản.

Tuy nhiên những động thái bí mật này không thể thoát khỏi ánh mắt của Bình Vũ Trân đang quan sát từ xa.

Đó là bọn nào thế?

Biểu cảm bất mãn của hắn trái ngược hẳn với vẻ mặt khi trò chuyện với Cửu Dương Thiên.

Ta tự hỏi đó là bọn nào?

Đây là lần đầu tiên Bình Vũ Trân nhìn thấy một nhóm như vậy.

Bình Vũ Trân đã phát giác ra họ ngay từ khi hắn bắt đầu nói chuyện với Cửu Dương Thiên.

Dù sự hiện diện của họ rất kín đáo, nhưng Bình Vũ Trân vẫn dễ dàng tìm thấy họ bằng 'Mắt’ của mình.

Bởi vì những gã như họ chắc chắn sẽ có màu da bẩn.

Ừm...

Nhìn vào hành động và phản ứng của họ, có vẻ như họ đang nhắm vào Cửu Dương Thiên.

Sao họ dám thế?

Hắn không biết tại sao họ lại nhắm vào Cửu Dương Thiên, nhưng điều đó khá khó chịu đối với Bình Vũ Trân.

Đến mức hắn muốn đi g·iết bọn họ ngay lập tức.

Với suy nghĩ đó, một luồng sát khí bắt đầu bao trùm lấy Bình Vũ Trân.

Hắn muốn lao vào bọn họ ngay lúc này, để ngăn cản chúng làm bất cứ điều vô nghĩa nào.

Tuy nhiên...

Hắn ta nhanh chóng kìm nén luồng khí đó, quay đi mà không suy nghĩ thêm nữa.

Giống như thể hắn chưa bao giờ quan tâm đến điều này ngay từ đầu, biểu cảm của hắn ta thay đổi ngay lập tức.

Ban đầu, hắn định tự mình giải quyết vấn đề, nhưng Bình Vũ Trân đã có thể hiểu rõ một điều sau khi nói chuyện với Cửu Dương Thiên.

Giống như hắn ta vậy...

Cửu Dương Thiên cũng biết đến sự có mặt của đám khốn nạn đó.

Hắn chắc chắn về điều đó.

Bình Vũ Trân nhận ra ánh mắt và luồng khí của Cửu Dương Thiên đang hướng về một hướng cụ thể.

Mặc dù hắn không hiểu tại sao Cửu Dương Thiên lại không có phản ứng gì thêm.

Điều đó có nghĩa là ta sẽ không cần phải can thiệp.

Nếu Cửu Dương Thiên có ý đồ trong đầu thì Bình Vũ Trân cũng cần phải kiềm chế bản thân.

Cửu Dương Thiên nhất định sẽ quang huy hơn nữa và Bình Vũ Trân không thể để cái bóng của hắn làm lu mờ đi hình bóng của Cửu Dương Thiên.

Hắn ta không cần phải thêm củi nữa khi mà Cửu Dương Thiên có thể tự mình đốt cháy một cách nồng nhiệt.

Tuy nhiên, ta hơi thất vọng một chút.

Bình Vũ Trân tò mò không biết tại sao Cửu Dương Thiên lại để bọn chúng tự tại như vậy, nên Bình Vũ Trân rất thất vọng khi không thấy được hồi kết của chuyện này.

Mặc dù rất muốn lẻn đi và quan sát, nhưng hắn không biết lần này Bình A Hi sẽ làm gì với hắn, nên hắn phải ngưng lại sự tò mò lần này.

Ta hơi thất vọng vì lần gặp mặt này của chúng ta hơi ngắn, nhưng ta hy vọng lần tới chúng ta gặp lại, ngươi sẽ quang huy hơn nữa.

Cùng với hy vọng rằng Cửu Dương Thiên sẽ quang huy rực rỡ hơn trong lần gặp tiếp theo, Bình Vũ Trân đã biến mất sau khi biến thành một luồng hắc phong.

Luồng hắc phong hướng về phía Liên Minh Võ Lâm.

Nơi mà Trụ trì của Thiếu Lâm Tự đang chờ đợi.