Chương 188: Bất thỏa vi (3)
Hắc Cung.
Đây là một trong những tổ chức lớn nhất thuộc phe Tà giáo, Cung chủ của họ là một trong Tứ Hoàng và Ngũ Vương, hắn ta được coi là Tuyệt Đối của phe Tà giáo.
-Bụp.
-Bụp.
Một âm thanh bí ẩn liên tục vang lên khi ai đó bước đi trong hành lang tối tăm, không một ngọn đuốc chiếu rọi nơi đây.
Người đàn ông duy trì nhịp bước đều đặn, không quá nhanh cũng không quá chậm, nhưng kỳ lạ thay, tiếng bước chân của hắn ta lại không thể nghe thấy.
Cũng không đúng khi nói rằng tiếng bước chân bị át đi bởi những tiếng vọng bí ẩn kia.
Ngược lại, trông giống như hắn ta đang đi trên mặt nước vậy.
Người đàn ông đi tới trước một đại môn sau khi lặng lẽ bước tới đây.
Ẩn sâu trong bề mặt đen kịt của nó là một viên ngọc nhỏ tử sắc.
“Chúng ta cung kính chào Cung chủ.”
Khi người đàn ông tới nơi đây, những người đang chờ trước đại môn đồng loạt cúi đầu như một cử chỉ tôn trọng.
“Có tin tức gì không?”
“Không có gì cả...thưa Cung chủ”
Nhận được câu trả lời, hắn chỉ gật đầu và đưa tay về phía viên ngọc tử sắc trên cửa.
Viên ngọc tức khắc phát ra ánh sáng rực rỡ khi chạm vào tay hắn ta...
-Rít
Sau đó, một âm thanh lạ phát ra từ cánh cửa.
-Rầm!
Mặc dù nghe có vẻ rất nặng nề, tuy vậy cánh cửa vẫn dễ dàng mở ra chỉ bằng một cú đẩy của người đàn ông.
“Thất.”
“Vâng, Cung chủ.”
“Có một vết nứt trên viên ngọc, hãy gọi Đại Vương tới.”
“Đã hiểu.”
Với chỉ thị đó, người đàn ông bước vào phòng.
Hành lang bên trong phản chiếu lấy hắc ám bên ngoài cánh cửa.
Tuy nhiên, người đàn ông bắt đầu bước đi mà không chút do dự, như thể hắn ta có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Bên trong không gian hắc ám đen kịt, chỉ có quang minh yếu ớt từ đôi mắt tử nhạt của hắn ta xuyên qua.
Và rồi, sau một chặng đường dài đi bộ, người đàn ông dừng lại trong một căn phòng không có một tí quang minh nào, nhưng hắn ta vẫn có thể phân biệt được mọi chi tiết bên trong.
Quan sát xung quanh, ánh mắt hắn dừng lại ở một điểm cụ thể, thôi thúc hắn từ từ quỳ xuống.
“Ngài có thấy thoải mái khi ở đây không?”
Lời nói của người đàn ông chìm vào khoảng không im lặng vì không có lời nói nào đáp lại hắn.
Tuy nhiên, người đàn ông không bận tâm.
Suy cho cùng, hắn đến đây là để thực hiện điều hắn ta phải làm.
“Nhiều chuyện đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.”
Như thể đáp lại lời của Cung chủ...
-Xột xoạt, sột soạt.
Một tiếng sột soạt nhẹ nhàng vang lên trước mặt hắn ta.
Đó là âm thanh của một bông hoa đang héo úa và vỡ tan thành từng mảnh một cách bất lực.
Cung chủ có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong căn phòng chỉ toàn một mảnh hắc ám.
Trước mặt hắn, có vô số bông hoa chất đống lên nhau sau khi đã biến thành bụi.
Đó là những bông hoa được trồng với nguồn khí dồi dào.
“Thế giới bên ngoài vẫn giống như địa ngục, nhưng ta không nghĩ ngài cần phải lo lắng về điều đó.”
Cung chủ chỉ tiếp tục nói.
“Thiên không chỉ nhìn từ trên cao, nhưng ngài...”
Đột nhiên, Cung chủ ngừng nói.
Bởi vì 'Thiên' của ông đang đứng ngay trước mặt ông.
Cung chủ lúc này mới ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên má.
"Ahh..."
Một âm thanh ngưỡng mộ phát ra từ Cung chủ khi ông nhìn thấy 'Thiên' hiện ra trước mặt mình.
Đó là một cơ thể rất nhỏ.
Nó trông giống như một cơ thể nhỏ bé, có vẻ yếu ớt, như thể một sinh vật muốn nô đùa trên phố.
Nhưng Cung chủ thì biết.
Bên trong đó ẩn chứa một thứ sức mạnh to lớn không đong đếm nổi...
Có một bông hoa héo úa trên một tay của đứa nhóc, còn ở tay kia có một cuốn sách.
Khuôn mặt đứa nhóc vẫn ẩn sau mái tóc dài chạm đất, nhưng Cung chủ biết rằng ánh sáng phát ra từ đôi mắt đứa nhóc thậm chí còn vượt trội hơn cả đôi mắt tử sắc của chính hắn.
“...Ôi, Thiên.”
Cung chủ có thể thấy rõ bằng mắt mình rằng xung quanh chỉ toàn là một mảnh hắc ám.
Nhờ có 'Thiên' mà mọi ánh sáng xung quanh hắn đều biến mất.
Việc luồng khí của Cung chủ đạt đến đỉnh cao, trở nên điên cuồng chỉ vì đứng trước mặt đứa nhóc, chính là minh chứng cho điều đó.
Đứa nhóc đó giơ cánh tay nhỏ lên, đưa cuốn sách cho Cung chủ.
Cung chủ cẩn thận cầm lấy quyển sách.
"Xong."
Cùng với giọng nói yếu ớt của đứa nhóc, Cung chủ đã đốt cháy cuốn sách. Đây là một phước lành theo một cách nào đó...
“...Ta sẽ chuẩn bị phần tiếp theo.”
“Ta...đói.”
“Ta cũng sẽ sắp xếp việc đó.”
Sau khi Cung chủ trả lời, đứa nhóc đó quay người lại, không nói thêm lời nào mà đi về chỗ cũ.
Không hiểu sao, nơi đứa nhóc đứng lại có vẻ tối hơn.
'Thiên' của ông không khác gì một vị thần ban phước lành cho ông.
Cung chủ quan sát 'Thiên' một lát rồi lặng lẽ đứng dậy.
Mặc dù không gian được bao quanh bởi những bức tường, nhưng vẫn có cảm giác như có một làn gió thổi vào bên trong.
Sau khi đứng dậy, Cung chủ liếc nhìn 'Thiên' lần cuối.
Ta phải tăng cường sức mạnh của cơ thể này hơn nữa.
Cơ thể này quá nhỏ để có thể chứa hết luồng hắc ám khủng kh·iếp đó.
Để đạt được điều đó, cần phải chuẩn bị nhiều hoa hơn.
Cung chủ cúi đầu cung kính hướng về 'Thiên' người không nhìn về phía hắn, rồi quay người đi về phía cửa ra vào.
Rầm!
Ngay khi Cung chủ rời đi, cánh cửa liền đóng sầm lại.
Những người đó vẫn đang canh gác ở cửa...
Nhưng một nhân vật mới, trước đó đã vắng mặt, giờ đây đang chờ đợi Cung chủ.
“Ta đến đây để thăm hỏi Cung chủ."
Lão nhân trước mặt hắn ta giữ chức Phó cung chủ của Hắc Cung.
Thất Tử Kiếm, Tuyên Thích Văn.
Đó là cách thiên hạ gọi lão ta.
Cung chủ nhìn lão giả bằng ánh mắt khác trước rồi hỏi.
“Có chuyện gì mà ngươi lại tới đây thế?"
“Ta có chuyện gấp muốn truyền đạt nên mới đến đây một cách khá bất lịch sự như vậy."
"Nói."
“Chúng ta đã phát hiện ra nơi 'Hỏa' ở."
Sau khi nghe Tuyên Thích Văn nói vậy, Cung chủ lộ ra vẻ mặt thích thú.
"Ở đâu?”
“Người ta nói là ở Tiền Tuyến.”
“Tiền Tuyến... có vẻ như là một phần của Chính giáo.”
Sau khi nghe Cung chủ nói vậy, Tuyên Thích Văn cẩn thận đưa cho hắn ta một lá thư.
Cung chủ cầm lấy lá thư và mở ra.
Cung chủ đọc rất nhanh nhưng dừng lại khi đọc đến một đoạn nhất định.
“Cửu gia.”
Khi Cung chủ nhắc đến cái tên đó, hắn ta cảm thấy có chút khó khăn, như thể thốt ra những từ đó đòi hỏi phải nuốt gai vậy.
“Ta hiểu rồi. Thì ra là Cửu gia.”
Cung chủ gật đầu mà không hỏi thêm gì nữa.
'Hỏa' mà chúng ta đang tìm kiếm là từ Cửu gia.
Thật trớ trêu...
“Ngươi nói nó ở Tiền Tuyến ư?”
“Vâng, thưa ngài.”
Tiền Tuyến.
Đó là một nơi đã bị phá hủy thành đ·ống đ·ổ n·át do những đợt t·ấn c·ông từ Ma Cảnh Môn.
Phe Chính giáo ngu ngốc đó đã gửi huyết thống và lực lượng của họ đến để bảo vệ nơi này và đang giành được lòng tin của mọi người...
Nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Tuyên Thích Văn, sau khi quan sát vị Cung chủ của mình, đã xen vào nói tiếp.
“...Chúng ta đang tập hợp một lực lượng, nhưng do tính chất đầy thách thức của nhiệm vụ, chúng ta dự đoán sẽ có những khó khăn đáng kể.”
Sau khi nghe Tuyên Thích Văn nói thế, Cung chủ đã đốt lá thư đi.
-Bừng
Khi Tam Muội Chân Hỏa được triệu hồi trong tay của Cung chủ, đầu của Tuyên Thích Văn, người đã cúi xuống, lại cúi xuống thấp hơn nữa.
“Không cần phải chuẩn bị người.”
Tuyên Thích Văn tỏ vẻ tò mò trước lời tuyên bố của Cung chủ.
Cuối cùng họ cũng tìm thấy thứ mà Cung chủ tìm kiếm, nên lão ta tự hỏi về phản ứng bất ngờ này của Cung chủ.
“Ta sẽ tự mình đến đó.”
“..Cung chủ!”
Tuyên Thích Văn đã phản ứng vô cùng sốc khi Cung chủ của Hắc Cung tuyên bố ý định tự mình đến Tiền Tuyến, mặc dù thực tế là ông chưa từng rời khỏi cung điện cho đến thời điểm này.
Cung chủ đã ở trong Hắc Cung trong vài thập kỷ qua và chưa bao giờ phải đích thân ra mặt.
“Quá nguy hiểm. Có khả năng chính Hỏa Ma sẽ-... Ugh!”
Lời nói của Tuyên Thích Văn bị cắt ngang giữa câu.
Bởi vì khí thế áp đảo của Cung chủ đã tạo nên áp lực bao trùm lên lão ta.
Mặc dù vẻ mặt của Cung chủ vẫn không thay đổi, Tuyên Thích Văn theo bản năng cảm nhận rằng chỉ cần nói sai một câu là lão ta có thể m·ất m·ạng.
“Hỏa Ma, hừm, ngươi thật sự sợ một con hổ mất răng sao?”
“K... Không... thưa ngài... Làm sao ta có thể.”
“Đúng vậy, tất nhiên rồi. Nó phải như thế chứ.”
Sau khi nghe câu trả lời yếu ớt của Tuyên Thích Văn, Cung chủ nhẹ nhàng vỗ vai lão ta, bầu không khí ngột ngạt lập tức tan biến.
“Hỏa Ma ngày xưa đã không còn nữa, giờ chỉ là một lão hổ đang bình yên sống ở Sơn Tây mà thôi.”
Mối đe dọa thực sự từ Cửu gia không phải là Hỏa Ma.
Hơn nữa, không có lý do gì để sợ một võ giả không thể thoát khỏi quá khứ của chính mình.
“Ta sẽ đích thân xử lý chuyện này”
“...Vâng... Đã hiểu.”
Không gì khác chính là 'Hỏa' mà Thiên của hắn cần.
Biết được điều này, không còn chỗ cho sự do dự.
Ta sẽ bỏ qua nếu đây là vấn đề khác...
Nhưng Cung chủ lại cảm thấy tò mò khi biết chuyện này có liên quan đến Cửu gia.
Cũng đúng là huyết mạch trực hệ của Cửu gia có liên quan đến chuyện mà hắn ta đã từng nghe nói trước đây.
Có phải là Cửu Dương Thiên không?
Người đã g·iết c·hết một cao thủ của cảnh giới Tuyệt Đỉnh, Quỷ Vương, người sở hữu tài năng võ công mặc dù vô dụng.
Tên nhóc đó cũng xuất thân từ Cửu gia.
Hơn nữa, người ta còn nói rằng hắn là con trai duy nhất của Hỏa Ma.
Sau đó, Cung chủ nhớ lại cái tên trong lá thư mà hắn đã thấy trước khi đốt nó.
Kiếm Phượng, Cửu Hy.
Cô ta là một võ giả được kỳ vọng sẽ kế thừa danh hiệu Kiếm Hậu vì sự trưởng thành nhanh chóng của mình.
“Phó cung chủ”
“Vâng, Cung chủ”
“Chuẩn bị thêm hoa và sách.”
“...Hiểu rồi. Ta sẽ nói cho Đại Vương biết về sách.”
Sau khi ban hành chỉ thị cuối cùng, Cung chủ đi ngang qua Tuyên Thích Văn.
Sau vài bước, Cung chủ đã biến mất, chỉ để lại một làn gió nhẹ.
Điểm đến của hắn là Tiền Tuyến, nơi có vị trí của Kiếm Phượng.
Đây là lần đầu tiên sau một thập kỷ hắn ta bước chân ra khỏi Hắc Cung.
...