Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 187.1: Bất thỏa vi (2.1)




Chương 187.1: Bất thỏa vi (2.1)

Chúng tôi sắp lên xe ngựa để trở về Sơn Tây.

Tôi nhận thấy bầu không khí nhộn nhịp sau khi giải đấu ở đây kết thúc đã giảm đi đáng kể so với lần đầu tiên tôi đến đây.

Điều này cho thấy mức độ quan tâm của mọi người đối với giải đấu.

Nghĩ đến việc giải đấu thiên tài trẻ tuổi thu hút được nhiều sự chú ý đến vậy, tôi tự hỏi giải đấu Thiên Long sẽ hoành tráng đến mức nào.

Tôi chắc chắn sẽ không tham dự vào thời điểm đó.

Bởi vì tôi không thực sự thích những nơi đông đúc và bầu không khí như thế này...

Thay vào đó, tôi hy vọng được ở nhà, dành cả ngày để tập luyện hoặc làm điều gì đó tương tự.

[Từ lâu rồi, con người vẫn luôn thích xem người khác đánh nhau.]

Thiết lão nói khá thô lỗ, nhưng sự thật là mọi người luôn thích thú khi chứng kiến người khác so nhau về thể chất.

Nhưng tôi không hứng thú với chuyện vô lý đó.

Tôi phải lên xe ngựa ngay, nhưng đầu tôi bắt đầu đau khi nhìn thấy hai tên khốn đang chặn đường.

“Tiết Diệp, lần sau ta sẽ không thua nữa đâu.”

“Ta sẽ đợi.”

“Đúng rồi, ngươi nên đến Hoàng Phủ gia tộc một lần...”

Có vẻ như Hoảng Phủ Thiết Uy nghe thấy Cửu Tiết Diệp sắp rời đi, nên hắn ta đang chào tạm biệt Cửu Tiết Diệp.

Nhìn họ vỗ vai và bắt tay nhau... cảm giác thật không bình thường.

...Tại sao họ lại hành động như thế?

Tại sao họ lại thân thiện với nhau như vậy?

Có vẻ như có câu chuyện nào đó đã diễn ra giữa hai người mà tôi không hề biết.

Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao bây giờ họ lại là bằng hữu với nhau?

Chẳng phải họ từng ghét nhau sao?

Dự đoán rằng sẽ một cuộc trò chuyện bất tận giữa hai người nếu tôi cử để họ ở đó như thế này

Tôi quyết định can thiệp.

“Sao hai tên nam nhân lại ôm nhau thế? Không thể cút đi được sao?"

Khi tôi xuất hiện và gầm gừ với họ, hai người kia giật mình và tách ra.

Trong lúc đó, Hoàng Phủ Thiết Uy không thể nhìn vào mắt tôi và trở nên cứng đờ.

“...Ờ.”

Vì hắn ta giả vờ ho khan để thăm dò tình hình nên tôi đã gọi hắn ra.

"Ngươi."

“...Vâng? C-Cái gì, ta đã làm gì sai à?”

“Sao ngươi lại sợ?”

“...Ta không! Ngươi đang nói điều vô nghĩa gì thế?”



Khi tôi giơ tay sau khi nghe hắn ta nói thế, Hoàng Phủ Thiết Uy giật mình.

Đúng vậy, ta chắc là ngươi không sợ.

Có chuyện gì đã xảy ra với hắn ta sau khi tôi đánh hắn lần trước đúng không?

Tại sao tên nam nhân này lại trở nên yếu đuối thế?

"Ngươi đang hành động như thể ta gần như g·iết ngươi vậy. Đừng sợ nữa. Ta sẽ không đánh ngươi đâu."

“Này...! Hoàng Phủ hùng mạnh này không bao giờ sợ bất cứ điều gì! Ta chỉ hạ thấp cảnh giác của mình xuống th-”

“Vậy thì ngươi có muốn một trận chiến thực sự không?”

"..."

Tôi chỉ nói thế để đùa thôi.

Nhưng biểu cảm của Hoàng Phủ Thiết Uy ngay lập tức trở nên tồi tệ.

Vì hành động của hắn ta không phù hợp với vóc dáng to lớn của hắn nên tôi không thể nhịn được mà cười khúc khích.

“Đùa thôi.”

Tôi nói ra câu đùa mà Bình Vũ Trân đã từng nói.

Nhưng Hoàng Phủ Thiết Uy lại phản ứng dữ dội, thở phì phò vì tức giận.

Mặc dù gã ta không thể thực sự hét vào mặt tôi như lần trước.

Và khi nhắc đến Bình Vũ Trân...

“Ta nghe câu này quen quen!”

Bình Vũ Trân thật sự đã xuất hiện.

“Có lẽ, ngươi cũng đang đợi ta? Ta nghĩ tâm trí của chúng ta có sự tương thông với nhau.”

“...Bình thiếu chủ, ngươi tới khi nào?"

Sau khi xuất hiện, Bình Vũ Trân thản nhiên khoác tay qua vai tôi.

Sau đó tôi lập tức tỏ vẻ ghê tởm và thoát khỏi vòng tay của Bình Vũ Trân.

Trong khi đó, Hoàng Phủ Thiết Uy, chứng kiến sự xuất hiện đột ngột của Bình Vũ Trân, đã biểu lộ vẻ mặt vô cùng sốc.

Tôi đoán ngay cả một kẻ kiêu ngạo và trơ tráo như hắn cũng nhận ra Bình Vũ Trân.

Không để ý đến phản ứng của tôi, Bình Vũ Trân nói chuyện với tôi với nụ cười rạng rỡ.

“Chúc mừng, Cửu thiếu gia! À, hay là ta nên gọi ngươi là Chân Long đi? Ta biết ngươi nhất định có thể thắng mà?”

Bình Vũ Trân hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Hoàng Phủ Thiết Uy, hắn chỉ tập trung vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.

“...Ta muốn Bình thiếu chủ đừng gọi ta bằng danh xưng đó.”

“Có chuyện gì vậy? Không phải rất tuyệt sao? Chính Liên Minh Võ Lâm đã chấp nhận ngươi là một Chân Long mà!”

Đấy là phần đáng xấu hổ đấy, đồ ngốc ạ.

Là Thiên Long, có lẽ hắn ta không nhận ra danh hiệu đó nghe kỳ cục đến thế nào.

“Bình ca này đã xem hết tất cả các trận đấu của tiểu đệ, không bỏ sót một giây nào. Ôi, thật là tuyệt vời...”



“Sao tự nhiên lại gọi ta là huynh đệ? Chúng ta là người xa lạ, Bình thiếu chủ.”

“Ta cũng thất vọng về điều đó... Có lẽ ngươi muốn lấy lại đứa muội muội xinh đẹp của ta? Muội ấy dường như đã có một tương lai khó khăn vì tính cách khắc nghiệt của mình... vì vậy nếu ngươi đón muội ấy trở lại, thì ngươi sẽ tự nhiên trở thành gia đình của chúng ta-”

“Đồ khốn nạn điên rồ!”

“Khụ!”

Trước khi Bình Vũ Trân kịp nói hết câu, có người nhanh chóng xuất hiện và đá hắn ta bay đi.

Tôi thậm chí không cần phải nghĩ xem ai đã đá Bình Vũ Trân vì rõ ràng đó là Bình A Hi.

“Ta hẳn là biết trước sẽ xảy ra chuyện này khi thấy hắn chạy đi trước! Vừa đến đây, sao ngươi có thể nói lung tung chứ?”

“A...A Hi, ta nghĩ là ca ca của muội b·ị đ·ánh vào chỗ không ổn lắm...”

"Ai quan tâm nếu ngươi b·ị đ·ánh trúng ở đó! Dù sao thì ngươi cũng chẳng bao giờ có cơ hội sử dụng nó!"

C·hết tiệt... có vẻ hơi khắc nghiệt.

Bình Vũ Trân cuối cùng cũng đứng dậy sau khi nằm xòe trên mặt đất.

Xét theo cách hắn ta vẫn đang vật lộn thì có vẻ như hắn đã b·ị đ·ánh vào chỗ hiểm.

“..Thật là một sự đối xử tuyệt vời dành cho ca ca của mình.”

"Vậy ngươi không biết ngươi đã đối xử tệ bạc với muội muội ngươi như thế nào sao?"

“Ta chỉ muốn làm mai mối cho ngươi với một nam nhân vời thôi! Có vấn đề gì với điều đó chứ? Một quán quân trong một giải đấu là quá đủ rồi!”

“Gã này điên thật rồi...ta phải làm gì với hắn đây?”

“Có gì to tát khi hủy bỏ một cuộc đính hôn chứ? Chỉ cần làm lại cuộc đính hôn-”

“Ca ca ơi, lần sau không phải ta đá nữa mà là ta sẽ dùng chân đạp nát nó.”

“...”

Cô ta khiến ngay cả Bình Vũ Trân cũng phải ngậm miệng.

Điều đó khiến tôi nhận ra rằng Bình A Hi là một thiếu nữ có năng lực.

Khi Bình Vũ Trân cuối cùng cũng ngậm miệng lại, Bình A Hi thở dài và nói chuyện với tôi.

“...Xin lỗi, có vẻ như tên khốn nạn điên rồ của gia tộc ta lại gây ra rắc rối nữa rồi.”

“Ừ, không vấn đề gì.”

Cô ấy đã đánh hắn ta đủ rồi nên tôi không còn gì nhiều để nói thêm nữa.

Mặc dù là Thiếu chủ của gia tộc, hắn vẫn bị cô gọi là đồ khốn nạn điên rồ.

Có vẻ như Bình A Hi đang chất chứa rất nhiều sự tức giận bên trong.

“Ngươi định quay về ngay bây giờ phải không?”

“Ừ. Ngươi không định quay về sao?”

Khi tôi hỏi, Bình A Hi lắc đầu, cô liếc nhìn Bình Vũ Trân đang điên khùng khùng bên cạnh.

“Vì tên khốn này có nhiều việc phải làm ở Hà Nam nên ta không nghĩ mình có thể quay lại sớm được.”

Trong lúc cô nói, tôi nhớ ra Bình Vũ Trân đã đến Hà Nam để bàn một số công việc nào đó.



Lúc đó tôi chỉ biết được chút thông tin đó thôi, nhưng những tiết lộ gần đây về khả năng liên quan của Liên Minh Võ Lâm với Huyết Ma.

Với lại việc đề cập đến nhóm Lưu Tinh khiến tôi phải xem xét lại.

Có vẻ như hắn ta không có chút Huyết khí nào.

Huyết khí là luồng khí mà Trương Thiên Niên và Nam Cung Thiên Tuấn sở hữu.

Tôi không thể tìm được thuật ngữ nào tốt hơn nên tạm thời tôi dùng thuật ngữ Huyết khí.

May mắn thay, có vẻ như Bình Vũ Trân không có chút Huyết khí nào.

Nghĩ về việc hắn sẽ không bao giờ trở nên xấu xa trong tương lai...

Tôi có thể coi như Bình Vũ Trân chưa bao giờ dính líu đến bọn khốn nạn đó không?

Tuy nhiên, tôi biết mọi chuyện sẽ không thể đơn giản như vậy.

“Đúng rồi, ngươi vẫn còn giữ cái hắc lệnh bài đó phải không?"

"Hắc lệnh bài?"

“Thứ mà ca ca ta đưa cho ngươi lần trước.”

Ồ, cái hắc lệnh bài đó à?

Lệnh bài mà Bình Vũ Trân đưa cho tôi vào cuối Cửu Long Hội.

“...Ta vẫn giữ nó. Ta nghĩ ta đã để nó ở đâu đó trong phòng ta nhỉ?”

Tôi đã cất nó vào ngăn kéo chưa?

Tôi thực sự không nhớ nổi.

Bình A Hi cười nhạt trước câu trả lời của tôi.

“Đó không phải là một vật phẩm đáng được đối xử như vậy...”

“Vậy ngươi muốn ta trả lại không?”

“Đó không phải là thứ có thể dễ dàng cho đi hay trả lại như vậy. Có vẻ như ngươi khá giống ca ca ta, xét theo cách cả hai đều cố gắng hoàn thành mọi việc một cách vô tư như vậy.”

"Ngươi đi hơi xa với cái đó rồi, ngươi định đánh nhau à? Ta không ngại đánh nữ nhân đâu.”

Làm sao cô ấy có thể thốt ra câu nói như vậy một cách thản nhiên như vậy?

Mọi ấn tượng tích cực còn sót lại của tôi về cô ấy đã hoàn toàn tan vỡ.

“...Các vị ơi, ta đang lắng nghe mọi điều mà các ngươi đang nói.”

“Sao ngươi lại nghe thế? Ngươi nên bịt tai lại đi.”

Bình Vũ Trân xen vào với giọng buồn bã, nhưng nhanh chóng bị phớt lờ.

“Dù sao thì, khi tới gia tộc ta thì hãy mang theo thứ đó tới, cùng với Tố Nhiệt-...ý ta là Nam Cung tiểu thư và Tố Nhiệt.”

Bình A Hi mời tôi đi tới gia tộc của cô ấy, lời nói của cô khẽ thay đổi khi cô nhận thấy có gì đó phía sau tôi.

Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại hành động như vậy, nhưng thực ra chẳng có điều gì khiến tôi chú ý cả.

Ngoài việc Nam Cung Phi đang ngủ gật với cằm tựa vào vai Vi Tuyết A?

Sau đó tôi nhìn lại Bình A Hi và đáp lại cô.

“Ta sẽ xem xét.”

...