Thanh Không Vạn Lý

Chương 27: Đầu Năm Mùng Một




Lại nói, năm Khang Hi thứ bốn mươi hai trôi qua dưới bầu trời đầy pháo hoa và tiếng pháo, mà ngày đầu tiên năm Khang Hi thứ bốn mươi ba,cũng không quá là hoa lệ với Hạ Xuân Diệu, nghe một buổi tối pháo nổ liên tiếp, mà lại mỗi lần đều là lúc nàng đang bưng nước rửa chân, phóng tới trước mặt Bát Gia, ngắm nghía đôi chân hoa lệ kia sắp rút ra khỏi giày liền bị nổ tỉnh, thật sự là tnnd. . . Mỹ nhân rửa chân, pháo chớ quấy rầy, đạo lý này mà cũng không hiểu sao, khinh bỉ những người kia nửa đêm không đi làm mộng xuân, bò ra đốt pháo!

Với đôi mắt gấu trúc, nàng bị quản gia hét lên chui ra khỏi chăn, lấy hành động chứng thực, áp bách của giai cấp địa chủ cũng sẽ không vì đang ăn tết mà nương tay, nàng cũng chỉ đành nghẹn ngào một tiếng "Chủ nghĩa xã hội thật tốt", mở to đôi mắt mơ màng đi làm việc, sắp đến năm yến nhà Tứ Gia rồi, kết quả là, nàng cũng càng thêm bận rộn tìm không ra hướng bắc.

Nàng mê mang xách một thùng rác lớn muốn ném ra xe rác dừng ở cửa phủ, đi ngang qua tiền đình, trông thấy Hoằng Huy cũng mang một đôi mắt quầng thâm không khá hơn mình là bao, dẫn đầu đám hạ nhân, đi thỉnh an lần đầu Tứ Gia cùng Phúc Tấn trong năm mới, hai người trong sân đồng thời ngáp một cái, lộ cả đầu lưỡi, hắn đi tới chính sảnh, nàng đi ra cửa phủ. . .

Dùng sức hất lên, giận dữ đem rác rưởi ném lên xe ngựa, lau một chút mồ hôi trên trán, lại trông thấy một cỗ kiệu quen mắt dừng lại trước cửa phủ sát vách của giai nhân nàng, mà giai nhân nàng đang bước ra khỏi ngưỡng cửa, năm mới tình cảnh mới, ngày đầu tiên liền đụng phải giai nhân nàng, là điềm tốt tuyệt với a, nàng đang chuẩn bị mặt dạn mày dày nhảy qua đi nói một câu chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài, đã thấy ánh mắt giai nhân nàng trực tiếp rơi ở trên người nàng, mà hôm qua mới xuất hiện hiện tượng kỳ dị, cho tới bây giờ cũng không có biến mất. . . Ông trời à, lễ vật năm mới như này quá kích thích rồi, đem trả lại Bát Gia tươi cười cho nàng đi. . .

Nàng còn tưởng rằng chỉ là vì phối hợp một chút bầu không khí hoa lệ tạm biệt năm cũ chào đón năm mới đến, cho nên, Bát Gia cùng Tứ Gia mới tâm linh tương thông, quyết định đồng thời thay đổi một chút vẻ mặt bình thường quá lạm dụng của mình, để hợp một chút với cảnh vật. . . Nhưng mà giao thừa cũng trôi qua rồi, tiếng chuông điểm 12 giờ cũng đã gõ xong, tiết mục cô bé lọ lem đều đã kết thúc, mọi thứ cũng nên khôi phục lại bình thường đi. . .

"Bát Gia, nếu người không đi, giờ lành thỉnh an liền trôi qua mất. . ." Gã sai vặt bên cạnh run rẩy cuống họng nhắc nhở một câu, chủ tử không cười, hắn sắp chết rồi sao. . .

". . ." Hắn đem ánh mắt dời đi, không đợi gã sai vặt hầu hạ, trực tiếp vén màn, khom người, ngồi xuống. . .

. . . Bát Gia. . . Dường như đang cáu kỉnh với ai đó. . . Mà ai đó, dường như là đang đứng ở chỗ này, đổ rác, nàng ta còn không biết đã phát sinh chuyện gì. . . Hạ Xuân Diệu. . .

Lật lại ghi chép nàng làm chuyện có lỗi với Bát Gia, kỳ thật chuyện nàng làm có lỗi với hắn cũng không nhiều a. . . Chẳng qua chỉ là ban đêm mơ mộng một chút hắn làm nhân vật nam chính trong mộng xuân, không đưa hắn tiền thuế bản quyền a, trên vách tường nhà hắn lưu lại mấy dấu chân xinh đẹp, không đưa phí sạch sẽ, lúc đầu nàng còn dự định ở cửa nhà hắn dùng mảnh ngói viết lên mấy chữ hoành tráng thật lớn "I love you" nữa, nhưng xét thấy ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục quá, lại sợ dạy hư tiểu bằng hữu nào đó, không muốn bị chộp tới Ngọ môn chém đầu, nàng liền từ bỏ rồi. . .

Chẳng. . . chẳng lẽ là chuyện nàng từng thầm mến qua Thập Tứ, hoa si qua Cửu Gia bị hắn biết rồi? ? Kẻ nào miệng rộng như thế vậy hả, kéo đi Ngọ môn chém đầu răn đe đại chúng đi! !

Nhưng mà, nhưng mà, đây chẳng qua là phản xạ có điều kiện của nhân loại khi nhìn thấy sự vật xinh đẹp mà thôi. . . Mà sau khi Bát Gia anh hùng cứu mỹ nhân, nàng đã đem quá khứ trước kia toàn bộ cho thăng thiên rồi mà, chỉ kém mỗi xuất gia dĩ tạ trong sạch, thật sự bây giờ mới là mối tình đầu của nàng á, tin tưởng nàng đi mà! Bát Gia. . .

Tay phải chống cằm, Dận Tự cảm nhận được cỗ kiệu đang lay động, thậm chí cảm nhận được phía sau có một ánh mắt trung quân ái quốc, hầu như không cần đi vén màn lên xác nhận, khóe môi lại vô thức cong lên. . .

Cho đến khi cỗ kiệu dừng lại trước cửa cung, gã sai vặt vén lên màn kiệu, đã thấy gương mặt tươi cười khác hẳn lúc nãy, thản nhiên đi xuống cỗ kiệu. . . Gã sai vặt đứng ở bên cạnh vô thức rùng mình. . . Không hổ là Bát Gia nhà hắn, trong lúc vô tình, đã từ ngôn ngữ thiên thư thăng thành biểu lộ thiên thư. Thiên thư lúc trước nghe không hiểu, chí ít còn có thể xem sắc mặt làm việc, như thế còn tốt. . . Trời muốn diệt hắn à. . . Lão thiên, nguyện vọng năm mới phát tài phát lộc của hắn không được tốt lắm, không tốt chút nào. . . Hắn chỉ cầu ông trời đừng để Bát Gia lại thăng cấp nữa. . . Bát Gia đã đủ hoa lệ rồi. . . Xin hãy thương hại những người đạo hạnh không tới như bọn hắn đi. . .

Sau khi thỉnh an Hoàng A Mã, Dận Tự bước xuống bậc thang Càn Thanh Cung, tuyết bị bọn thái giám quét ra không lưu lại một chút vết tích, theo thói quen ngẩng đầu nhìn bầu trời Tử Cấm thành, dừng lại bước chân, thở ra một hơi thật dài, làn sương trắng ấm áp trôi ra khỏi môi, lại nâng lên bước chân chậm rãi đi xuống bậc thang. . .

"Thời tiết thật muốn làm người ta chết cóng mà!" Cửu A Ca cùng đi ra giậm giậm đôi chân tê dại vì lạnh, nhíu mày, "Bát Ca, huynh định đi thỉnh an Lương Phi sao?"

". . ." Hắn nhàn nhạt cười một chút, cũng không lên tiếng. . .

Cửu A Ca yếu ớt xua tay: "Được rồi, được rồi, huynh ấy, cứ tiếp tục như vậy đi! Tốt nhất là để ta nhìn cũng không hiểu, đợi ngày nào đó, Cửu đệ ta có thể chính thức từ chức phiên dịch lời của huynh cho mọi người rồi, ta cảm tạ ân đức!"

"Sao vậy? Cuối năm, hỏa khí thật không nhỏ a?" Bát A Ca nhíu mày nhìn hắn cau mày, "Là bị âm thanh pháo đốt đêm qua làm phiền sao?"

". . ." Hắn không nói lời nào, chỉ là đảo mắt, tiếp tục đi xuống cầu thang, hắn nên nói cái gì đây, nói với Bát Ca, hắn chê nhà hắn tháng vừa rồi trôi qua quá yên bình, quá an tĩnh, hắn nghiêm trọng không quen sao? Không quen đến mức đêm giao thừa trằn trọc không ngủ nổi, cũng không phải vì âm thanh pháo đốt ầm ĩ? Không quen mỗi ngày lên xuống cỗ kiệu, bình an vô sự đi ra khỏi cửa? Không quen mỗi ngày trong thư phòng sủng hạnh ai cũng bình an vô sự? Đoán chừng hắn mà đem những lời này nói cho Bát Ca nghe, phản ứng đầu tiên của Bát Ca chính là dẫn hắn tới chỗ ngự y, hỏi một chút liệu hắn có còn cứu được hay không. . . Mà kết quả ngự y chẩn bệnh tuyệt đối là. . . Không thể cứu! ! Thật sự là hỗn đản mà. . .

"Đừng nói nữa, ta phải qua chỗ Ngạch Nương ta rồi, tới trễ, bà ấy lại không ngừng lải nhải." Hắn không kiên nhẫn phất phất tay ra sau, sải bước đi tới cung Nghi Phi.

"Cửu Ca là bị âm thanh pháo đốt làm ầm ĩ, vậy huynh là lại gặp chuyện gì sao?" Hắn không chút biến sắc, chỉ là quay đầu ra sau, nhìn Thập Tứ phía sau xoa xoa lòng bàn tay, hà hơi, đem mũ nhung đen trên đỉnh đầu cúi xuống theo.

". . . Bát Ca là muốn đi thỉnh an Huệ Phi trước sao?" Thập Tứ nhấc nhấc khóe môi, tránh nặng tìm nhẹ đáp, "Ta cùng Bát Ca đi một đoạn."

"Đệ không vội mà đi chỗ Ngạch Nương đệ sao?"

"Chậm chút đi."

"Tránh Tứ Ca?"

"Miễn cho cuối năm lại tranh cãi, ta đang cố để may mắn!" Hắn giống như vô vị nhún vai. . .

"À. . . Ta lại sợ rằng đệ tránh huynh ấy, huynh ấy cũng tránh đệ, cuối cùng lại tránh thành cùng đi, như này vừa vặn không cần né?" Hắn cười quay đầu nhìn hắn thật lâu.

". . . Bát Ca. . . Cửu Ca là bị pháo đốt làm ầm ĩ, vậy huynh lại là có chuyện gì vậy?" Không nên trách hắn dùng lại câu hỏi quen thuộc như thế, cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người!

"Ta?" Hắn nhướng mày, đưa tay chỉ chính mình. . .

". . . Rất muốn ăn đòn . . ." Tha thứ cho hắn ăn ngay nói thật, vừa rồi vẻ mặt Cửu Ca cứ như vậy nói cho hắn, hắn là tâm linh tương thông giác ngộ được. . .

Dận Tự vừa bước vào cửa sân, đã thấy một bóng dáng ngồi xổm trên mặt đất loay hoay Thủy Tiên còn chưa nở, bởi vì mang giày đế hoa, ngồi xổm cứ lung lay, một tay nghịch ngợm nụ hoa lạnh lẽo, lại ngửa đầu trông thấy con của mình đi vào viện tử, tươi cười đứng lên, vỗ vỗ y phục phụ nữ Mãn Thanh bị nhăn trên người, chờ Dận Tự đứng tại cổng tiến đến, nhưng thấy hắn vẫn chỉ là đứng tại cổng.

". . . Có chuyện gì rồi à?" Nàng giẫm lên giày đế hoa, đi về phía hắn hai bước.

". . . Ngạch Nương nhìn mà đoán không ra, là Nhi thần đang tức giận sao?" Hắn cố ý nhíu nhíu mày.

Nàng cũng không vội, chỉ là tươi cười đi đến bên cạnh hắn, lôi kéo hắn vào trong phòng: "Thủy Tiên đặt trong phòng luôn không mang ra ngoài, ta thấy hôm nay ánh nắng rất tốt, vừa để nó hít thở không khí, ta cũng hít thở không khí chút."

"Là thông khí hay là hứng lạnh?" Hắn chỉ chỉ áo khoác lông bị đặt tại trên thành ghế.

"Nhìn con kìa, vừa mới tới cửa đã hỏi tội rồi, còn chưa có thỉnh an Ngạch Nương đấy." Nàng nhìn hắn đem áo lông trên ghế cầm tới, phủ lên người nàng.

"Thay vì thỉnh an Ngạch Nương, không bằng trông coi Ngạch Nương đừng để cho gió lạnh thổi." Hắn dẫn nàng vào phòng, liếc qua nha hoàn bên cạnh bị dọa đến phát run, chỉ là giơ tay lên, ra hiệu các nàng xuống dưới.

" Đã tới chỗ Huệ Phi nương nương trước chưa đấy?" Nàng ngồi xuống, nhưng chợt nhớ tới cái gì đó, dặn dò một tiếng, hắn từ nhỏ đã được Huệ Phi nuôi dưỡng, tuy chỉ là thỉnh an nhưng không thể qua loa, "Làm theo cấp bậc lễ nghĩa rồi?"

"Thỉnh an Hoàng A Mã xong, con liền qua rồi." Hắn trấn an nàng một chút, ngồi tại chỗ ngồi bên cạnh.

". . . Vậy là tốt rồi." Nàng liếc nhìn hắn một chút, ". . . Còn có Dụ Vương phủ nữa. . ."

"Ngạch Nương còn coi con là đứa trẻ không hiểu chuyện sao? Chuyện gì nên làm, con tự có cân nhắc." Hắn cười giúp nàng sưởi ấm đôi tay vừa mới bị gió lạnh thổi qua, "Lời Ngạch Nương nói, Nhi thần đều nghe, mà lời nhi thần nói, cũng không thấy Ngạch Nương nghe qua bao giờ?"

"Lời ta nói, con có nghe sao?" Nàng đưa tay xoa mặt hắn, lạnh lùng lướt qua gò má của hắn, "Thế vì sao còn chưa đi đón Phúc Tấn của con hồi phủ? Thời gian nàng ấy về nhà ngoại đã không còn ngắn đi?"



"Nàng quen ở đấy rồi, Nhi thần cũng thật thanh tịnh, như này không phải rất tốt sao?" Nét mặt của hắn chưa từng thay đổi, chỉ là nhìn tay nàng lạnh buốt nhíu mày, "Ngạch Nương, Nhi thần giúp người tìm lò sưởi tay nhỏ tới."

"Con đã hai mươi hai rồi!" Nàng lôi kéo thân thể hắn vừa đứng lên muốn đi, ấn hắn ngồi xuống, "Hoàng tử nào lớn như thế còn chưa có con chứ, trong Tử Cấm thành này, nói là gió, thì chính là mưa, con đến bây giờ còn không có hài tử, Hoàng A Mã con cũng không thể nào nói nổi, nàng ta đã không thể sinh, coi như con không đi tìm nàng ta trở về, thì cũng nên nạp thêm thiếp thất đi chứ?"

". . ." Hắn chỉ là nghe, vẫn không nói tiếng nào, đem tay nắm chặt đôi tay càng ngày càng lạnh buốt của nàng. . .

"Lúc trước nếu không phải vì chuyện phong Phi của ta, con sẽ không cần phải đồng ý với Hoàng A Mã con hôn sự này. . . Đã là thân phận ta không đủ, ta cũng không có vọng tưởng, nhưng vì sao muốn con. . ." Nàng rủ mắt xuống, mang theo một tia ai oán, "Cành cây cao này không trèo cũng không sao. . ."

". . ." Hắn vẫn như cũ không lên tiếng, nét mặt tươi cười cũng không hề nhạt đi, "Ngạch Nương đang oán trách sao?"

". . ." Nàng chỉ là cau mày, đưa tay vuốt ve lông mày đang cau lại của hắn, "Có con ở đây, Ngạch Nương không còn gì oán trách!"

". . . Sau khi Dụ Vương thúc qua đời, Hoàng A Mã có tới đây không?" Hắn tùy ý để nàng vuốt lông mày trong lòng bàn tay.

Nàng lắc đầu, ánh mắt lướt qua hắn, nhìn hoa cỏ trong viện, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ. . .

"Ngạch Nương. . ." Hắn khẽ gọi nàng, kéo sự chú ý của nàng về, "Lúc nào đó, Nhi thần sẽ cho người nhìn mận đông bên ngoài Tử Cấm thành. . . Rất đẹp, thật sự rất đẹp, mà lại còn ấm áp."

". . ." Nàng mỉm cười, có chút chờ mong, nhưng cuối cùng không dám hi vọng quá nhiều. . .

"Oa! Bạo soái! Oa! Tuyệt quá! Oa!" Hoằng Huy vừa chỉ vào pháo hoa trên trời, vừa dùng thứ từ ngữ không biết từ đâu ra, chỉ thấy người bên cạnh hắn không chút nào hợp tác, than thở ngồi trên bậc thang ngõ nhỏ cửa sau, phát ra từng đợt thở dài muốn đem người ta sụp đổ . . .

"Này! Đừng thở dài ở đây!" Hắn tức giận đá đá nàng, "Bát thúc có thể là xin nhỉ phép tươi cười hai ngày này mà thôi, cũng như A Mã ta, một năm cũng ngẫu nhiên cười mấy lần, cũng không phải việc gì ghê gớm đâu!"

"Ngươi thì biết cái gì chứ, A Mã ngươi thỉnh thoảng cười là vì cần thiết phải co giật cơ bắp một chút cân đối thần kinh trên mặt, Bát Gia kéo căng mặt, đây là vì cái gì chứ?" Nàng liếc hắn một cái, sâu sắc vạch ra A Mã hắn cùng Bát thúc hắn là hai sinh vật hoàn toàn khác biệt.

". . . Thịt gà? A Mã ta cũng không thích ăn thịt gà!" Hắn lẩm bẩm một câu, nắm tuyết trên mặt đất ném lên người nàng, "Chẳng qua xem ra tỷ không phải là đang nói tốt cho A Mã, đánh trước hẵng nói!"

"Thằng nhóc chết tiệt!" Nàng cũng không yếu thế, nắm tuyết trên mặt đất ném lại, "A Mã ngươi không ở đây còn dám ầm ĩ với ta? Xem phi thiên độn thổ Hàng Long Thập Bát Chưởng của ta đi!"

"Ba" Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng với tuyết không có nện lên người Hoằng Huy lắc mình né đi, lại nện trúng ngực người vô tội mới xuất hiện. . .

Hai người vừa mới quậy đồng thời hít vào một hơi, đứng ở đó, nhìn xem bóng dáng kia hất lên áo lông trắng, sắc mặt không thay đổi nhìn lại bọn hắn.

"Bát. . . Bát. . . Bát Gia. . ." Đây là không có thấy qua việc đời. . .

"Bát. . . Bát. . . Bát thúc. . ." Đây là gặp qua việc đời lại bị sợ đến vỡ mật. . .

". . ." Hắn đưa tay lướt qua tuyết trên ngực, trong con ngươi vậy mà mang theo mấy phần lạnh lẽo, ánh mắt từ ngực chuyển qua Hạ Xuân Diệu nào đó run như tàn trúc trong gió, lại nhìn Hoằng Huy dùng sức nuốt nước miếng. . .

Tiểu quỷ chết tiệt nào đó lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, rụt cổ lại liền bò về phía viện, lại bị một gia hỏa khác đột nhiên kịp phản ứng, dùng sức kéo lấy quần: "Tiểu quỷ chết tiệt, không cho phép đi, lúc này mà bỏ lại ta, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Buông tay, buông tay ra, ta đây là cho tỷ cơ hội, tỷ muốn làm gì Bát thúc nhà ta đều có thể á!" Hắn vừa kéo quần lên, vừa dùng chân đá. . .

Cơ hội? Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Bát Gia vẫn lạnh lùng đứng trong tuyết, nhìn xem bọn hắn nhúc nhích trình diễn tiết mục kéo dài hơi tàn, loại này. . . Loại cơ hội này không cần cũng được a, cuối năm chết người đối với tất cả mọi người đều không tốt đâu. . . Ha ha. . . Ha ha. . . Bát Gia, Bát Gia, thời gian không còn sớm nữa, nhà ngài ở đằng kia, tự mình bò lại đi ngủ đi a, ngoan ngoãn đi ngủ, ban đêm đừng ra ngoài dọa người a, nàng đi trước một bước. . .

"Ba!"

Nàng còn chưa kịp sững sờ xong, liền bị nện một đầu tuyết lạnh khiến đầu óc choáng váng, chớp chớp con mắt còn dính bông tuyết trên mi, lại trông thấy vị đại nhân kia đứng ở nơi đó, khí định thần nhàn phủi tay, nhẹ nhàng vuốt ve bông tuyết trong tay, sau đó cúi người xuống, nhìn xem hai người kia còn đang nằm trong tuyết. . .

"Hai người các ngươi lá gan không nhỏ a? Hả?" Khóe môi dần dần câu lên. . .

Hai tên gia hỏa đồng thời nuốt xuống một ngụm nước miếng. . . Hai người bọn họ lá gan rất nhỏ a, đang muốn chạy trốn rất không nghĩa khí đấy. . .

"Vậy mà bỏ lại ta, trộm đi xem pháo hoa? Hả?" Mỉm cười dần dần mở rộng. . .

Hai tên gia hỏa lần nữa hai mặt nhìn nhau nháy nháy mắt. . . Bọn nàng. . . Bọn nàng. . .

Hắn cũng không còn khách khí với hai người nữa, khom người nhặt tuyết trên đất, ném lên người hai người. . .

"Bát thúc. . ." Hoằng Huy đi đến bên cạnh hắn, giật giật góc áo của hắn, "Bây giờ Hoằng Huy xem pháo hoa với người được chứ?"

"Ồ?" Hắn nâng cao âm điệu, nhìn tiểu quỷ cười xấu xa này, "Có điều kiện gì?"

"Ừm. . . Chúng ta lẻn đi ra nội thành xem sao? Hắc hắc!" Hắn đem túi nhỏ của mình kéo ra, "Ta còn có thể mời Bát thúc ăn đấy, chỉ cần, người giúp ta qua cửa A Mã thôi? Có được hay không? ?"

"Này! ! Kia là của hồi môn ta chơi mạt chược kiếm được mà! Mau trả lại cho ta!" Người nào đó vừa nghe đến bạc liền phản ứng kịp, từ trong đống tuyết nhảy dựng lên. . .

"Không trả, không trả a! Có bản lĩnh thì tỷ đuổi theo lấy lại đi!" Hắn làm mặt quỷ, dùng sức chạy về phía trước, nàng nhảy dựng lên, thật muốn đuổi theo, đã thấy Bát Gia đứng ở một bên cười. . .

". . . Bát Gia. . ." Nàng trầm thấp kêu một tiếng.

"Hả?"

". . . Về sau nếu như ngài không cười, tuyệt đối không được soi gương. . ."

". . . Chúng ta nhận chút kinh hãi thì không sao, ta sợ đem ngài dọa mất. . ." Nàng dùng ngữ khí chân thành nói cho hắn biết. . .

Đối với Hạ Xuân Diệu mà nói, đây mới gọi là phương thức Thanh Triều ăn tết, chen vào đám đông náo nhiệt, rốt cục cũng nhìn thấy những thứ trên TV nào là đập nát tảng đá lớn trên ngực, há miệng nuốt bảo kiếm, còn có múa thương, đi cà kheo. . . Nàng liền nói, thành Bắc Kinh tết nhất cực kỳ nghiêm túc làm gì, làm nửa ngày chính là ăn tết của những vương công đại thần nội thành, đây mới thực sự là ăn tết chân chính mà!

Múa sư tử, đùa nghịch đầu rồng, hoành tráng vô cùng. . . Hơn nữa còn có thể đón tết vui vẻ cùng Bát Gia, xét thấy tình trường đắc ý, nàng tạm thời không so đo mấy thỏi bạc bay vào túi tiểu hài đáng chết kia, cùng lắm, chọn lúc Bát Gia không cười, lại bắt mấy người đến đánh cược một phen, A ha ha ha ha!



"Chơi gái tỷ tỷ, sao ta cảm thấy ánh mắt tỷ nhìn Bát thúc nhà ta thật là kỳ quái a?" Tiểu oa oa được Bát Gia ôm ở trong tay, ôm lấy cổ Dận Tự, khịt mũi một tiếng, ghé vào trong ngực hắn, "Bát thúc, người đừng sợ a, Hoằng Huy sẽ bảo vệ người, nếu như chơi gái tỷ tỷ dám làm loạn với người, ta liền đem nàng ta hừ hừ hừ!"

"Vậy làm phiền Hoằng Huy rồi." Hắn cười nhìn nàng một cái, ném ra ánh mắt muốn giúp mà chẳng giúp được. . .

". . ." tnnd. . . Hai thúc cháu này quả nhiên là xem nàng như khách làng chơi đáng chết, chơi gái xong liền quịt nợ, cực độ khinh bỉ. . . Ách. . . Nàng làm gì muốn ví von bản thân thành không chút nào hoa lệ như này. . . Tiểu quỷ đáng ghét, mỗi ngày đều gọi chơi gái tỷ tỷ, chơi gái tỷ tỷ, nàng nói, Bát Gia, cháu ngài tính cách móp méo thành như này, ngài làm thúc thúc, làm sao dường như còn có vẻ mặt kiêu ngạo chứ. . . Quả nhiên người sinh trong hoàng tộc, giá trị quan đều cực kỳ quái dị. . . Hạn chế của chế độ phong kiến a!

"Bát thúc, Bát thúc, ta muốn ăn kẹo đường!" Hắn vừa lắc lắc, vừa đem thân thể chen về phía người bán hàng rong. . .

Hắn ổn định thân hình nhỏ bé đang vặn vẹo, đi tới chỗ người bán hàng, mua một cây kẹo đường, nhét vào trong tay đứa nhỏ, sữa oa oa vui vẻ cắn một miếng thật lớn, dính mấy tia đường lên miệng liền cọ lên mặt hắn. . .

Nàng đi theo sau, nhìn xem tiết mục gần như quen thuộc này, haiz, quen thuộc, quen thuộc liền tốt. . . Giai nhân nàng dù sao cũng đã bị đùa giỡn không phải một hai lần, cũng không còn thanh bạch nữa rồi. . . haiz. .. Có điều, nàng không ghét bỏ hắn, Bát Gia, nàng biết, hắn đang chịu nhục, hi sinh nhan sắc nha. . . nhưng. .. nhưng mà, đừng nghiện bị đùa giỡn liền tốt. . .

"Cô muốn không?" Hắn quay đầu nhìn nàng đang theo sau một chút, nhìn nàng đang thương cảm mà nhìn mình, chỉ là mỉm cười. . .

"Muốn!" Nàng lập tức ngây ngốc giơ tay lên, sau đó trực tiếp nhìn lại hắn. . .

"Lại cho thêm một cây!" Hắn quay người nói với người bán hàng rong.

A. . . Hắn nói là kẹo đường nha. . . Ách. . . Nàng còn tưởng rằng hắn đang hỏi nàng, cũng muốn tới đùa giỡn hắn một chút hay không đấy. . . Hại nàng còn kích động vạn phần giơ cao tay, kẹo đường có gì tốt mà muốn chứ, nàng muốn đùa giỡn hắn cơ! ! Đùa giỡn, đùa giỡn, đùa giỡn á! ! !

Hắn đem kẹo đường cầm ở trong tay, quay người đưa tới trong tay nàng, nàng thở dài một hơi, định cầm lấy. . . Lại thấy hắn đột ngột rút tay trở về. . .

"Hả? ?" Nàng hơi giật mình, ngây người tại chỗ, nhìn hắn. . .

"Muốn à?" Hắn đem kẹo đường nâng cao chút, trêu chọc mà nhìn nàng.

". . ." Tại sao lại là vấn đề này, đừng lúc nào cũng hỏi nàng như vậy a, nàng sẽ nghĩ lệch đi mất, ". . . Muốn. . ." Hưm. . . Đây là ai vậy, vậy mà phát ra âm thanh dục cầu bất mãn, cực độ uất ức như thế, nàng không thừa nhận âm thanh để người ta khinh bỉ, tổn thương thuần phong mỹ tục như vậy là nàng phát ra đâu. . .

Hắn ho nhẹ một tiếng, nở một nụ cười đầy thâm ý, có chút thấp người xuống, tới gần nàng một chút, vươn mặt tới trước mặt nàng, bộ dạng như thể để nàng nhìn mà đoán ra điều gì đó. . .

Nàng trừng mắt nhìn, không rõ ràng cho lắm đứng tại chỗ, ưm. . . Đây là làm gì vậy, đột nhiên đưa gương mặt tuyệt đẹp đó tới trước mặt nàng, khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của nàng sao? Bát Gia, huynh sẽ thất vọng đấy. . . hừm. . .

"Chơi gái tỷ tỷ, sao tỷ lại ngốc như vậy chứ, Bát thúc ta mời tỷ ăn kẹo đường, tỷ làm sao có thể không biểu đạt gì chứ!" Hắn vừa gặm đường, vừa liếm liếm môi, "Vừa rồi ta là có thân thích với Bát thúc mới có thể ăn, tỷ nghĩ không làm mà hưởng à!"

Dận Tự vừa mỉm cười, gật gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng chợt nuốt nước miếng, nắm tay chặt một chút, dường như không tin chuyện tốt trên thiên hạ này sẽ rơi xuống trên người nàng, đột nhiên xoay người sang chỗ khác, sau đó dùng sức bóp véo hai gò má của mình, dường như khẳng định không phải đang nằm mơ, không cần lo lắng bị pháo đốt đánh thức, sau đó lại quay đầu, nhìn chằm chằm hắn. . .

Hắn hạ người rất mệt mỏi đấy, nàng không cần nghĩ nhiều như vậy đâu. . .

"Vậy. . . Vậy. . . Vậy ta không khách khí!" Nàng đột nhiên hiểu lễ nghĩa phép tắc, từng bước từng bước tới bên cạnh hắn. . .

Không ai muốn nàng khách khí cả, được chưa. . .

"Ta. . . Ta. . . Ta hôn đấy. . ." Nàng cân nhắc bước chân dựa vào mặt hắn. . .

. . . Như thế nào cũng được, nhanh lên một chút được không. . .

" Ừm. . . Hôn bên nào thì tốt đây. . ." Nàng đột nhiên cảm thấy cơ hội trên trời rơi xuống này thật tốt, không thể lãng phí như vậy, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, nhất định phải hôn chỗ có lời nhất. . .

. . . Hắn im lặng nhìn thoáng qua pháo hoa đầy trời, chỉ còn chờ nàng tùy tiện sủng hạnh một chút. . .

". . . Bên trái. . . Bên phải. . . Ách. . ." Có thể hôn nhiều thêm mấy lần được không. . . Ách. . . Mặc dù nàng biết như này rất tham lam nha. . . Nhưng mà. . . Thật sự là khó lựa chọn lắm. . . Hai bên đều muốn hôn á. . .

". . . Muốn ta cho cô lời khuyên không?" Hắn thực sự chịu không nổi nàng lề mề nữa, đến bây giờ hắn mới phát hiện trên thế giới này, có người còn không nhanh không chậm hơn cả hắn.

"Ách?" Nàng vẫn còn đang suy tư vấn đề bên trái hay vẫn là bên phải, lại nghe thấy một câu nhàn nhạt. . .

"Hoằng Huy, con bịt mắt kín lại, lát nữa, Bát thúc đưa con đi mua đồ ăn càng ngon hơn!"

"Vâng! Được ạ!" Vì ăn, cái gì cũng đều có thể không cần, tiểu quỷ lập tức đem tay che mắt. . .

Sau đó tầm mắt của nàng cũng bị bịt kín. . .

Trong miệng tràn ngập một cỗ ấm áp quen thuộc, mang theo chút thủ đoạn xông vào trong miệng nàng, giống như trêu chọc đòi nàng kẹo ngọt, cuối cùng nhẹ nhàng chậm rãi quấn quít đầu lưỡi nàng. . .

Trên đỉnh đầu nàng pháo hoa rực rỡ, bên cạnh đám người vây quanh vừa trêu đùa vừa nhảy múa, môi của nàng nhếch lên run rẩy, so với pháo hoa còn nóng hơn, so với trêu đùa còn nhảy nhót hơn. . .

"Bát thúc. . . Rất lâu nha! Con sắp ngủ luôn rồi!" Tiểu quỷ bất mãn che mắt, lại từ giữa kẽ tay nhìn trộm, hừ hừ hừ, chơi gái tỷ tỷ, không thể để cho ngươi quá hạnh phúc!

Một tiếng khẽ gọi, đưa nhiệt độ trên môi kéo mất, sau đó, tại lúc nàng còn không có kịp phản ứng, trong tay bị nhét vào một cây kẹo đường, nàng giống như cầm ban thưởng lại giống như hoảng loạn lên mây một hồi. . .

"Bát thúc, Bát thúc, ta còn muốn ăn cai đó á!" Hắn gặm kẹo đường sắp bị hắn ăn sạch, bắt đầu chỉ vào đồ ăn mới kêu to.

"Con lại muốn mập lên à!" Hắn vỗ vỗ đầu tiểu Oa Oa, một tay kéo người nào đó còn đang sững sờ, dắt nàng đi về phía trước, "Còn muốn ăn cái gì nữa?"

"Ừm. . . Gạo đường đông lạnh, bắp rang, mứt quả, ta còn muốn uống tách trà lớn! !" Hắn vừa vỗ tay vừa kêu la, dù sao thanh âm của bọn hắn không phải quá lớn, bên cạnh ăm thanh pháo đốt, pháo hoa, căn bản không ai chú ý bọn hắn, quá tuyệt vời!

"Hôm nay ăn tết, đều tùy con!" Hắn cũng không có mập mờ, theo chỉ thị của bé con đi lên phía trước, lại quay đầu nhìn thoáng qua người nào đó còn đang choáng váng, ". . . Cô thì sao? Còn muốn gì nữa không?"

". . ." Bát Gia a. . . Nàng sẽ phun máu mũi mất. . . Bất quá. . . Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu a!

"Không cần phải dùng sức gật đầu như vậy!" Tay phải của hắn ôm Hoằng Huy, tay trái nắm người kia không có phương hướng đi lên phía trước. . .

Đó là ngày đầu tiên năm Khang Hi thứ bốn mươi ba. . . Thật hoa lệ. . .