Thanh Không Vạn Lý

Chương 26: Pháo Hoa




Lại nói, tin tức Hạ Xuân Diệu muốn cuốn gói đến Tứ Gia phủ làm công truyền tới lỗ tai Xuân Đào, Xuân Đào mặt mày hớn hở, háo hức giúp nàng mặc thêm áo, một chân đưa nàng đá ra đại môn, thuận tiện nói cho nàng biết, buổi tối hôm nay liền có thể giải cấm một chút rồi, nàng cũng không còn cách nào khác, phất phất tay, vứt lại một câu: "Khi ta trở lại, nhớ đổi ga giường."

Cứ như vậy, không có nghi thức tiễn đưa hoành tráng vui vẻ, đương nhiên, cũng không có nghi thức hoan nghênh hoa lệ, nàng cứ như vậy nhảy đến Tứ Gia phủ, sau đó, tiếp tục không có ý kiến gì mới chấp nhận sự bóc lột của giai cấp địa chủ, rút ra kết luận, nhà Tứ Gia tuyệt đối quản lý nghiêm mật hơn hiệu ăn Cửu Gia nhiều, mà lại Ung Chính Đại Nhân thật sự nói được làm được. . . Để nàng bận rộn đến mức ngay cả thời gian suy nghĩ vấn đề cũng không có, hóa ra có đầu óc hay không cũng không sao cả. . .

Nhưng là, bận rộn thì bận rộn, "Chuyện đứng đắn" nên làm thì nàng tuyệt đối không hề mơ hồ, ví dụ như lúc ban ngày tìm cách thân thiết với hạ nhân nhà Bát Gia, mỗi ngày đều ngồi xổm cạnh bức tường sát vách nhà Bát Gia để nghe lén, cùng Hoằng Huy, hai người làm chuyện nửa đêm trèo tường, nhưng mà, cho dù là nàng làm ầm ĩ thế nào, vẫn là không thấy Bát Gia, tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy, nàng cũng chỉ có thể ban đêm ôm người, chảy nước miếng, tự an ủi mình, Bát Gia hiện tại đã cách nàng rất gần, chỉ cách nhau một bức tường mà thôi. . .

Khoảng cách không là vấn đề, tuổi tác cũng không là vấn đề, ngay cả triều đại nàng cũng có thể hoa lệ vượt qua mà, chỉ là bức tường mà thôi, nàng coi như nó là cái rắm vậy. . .

Vừa an ủi bản thân liền đem tự mình an ủi đến tận giao thừa, có thể là bởi vì trên đầu có Ung Chính Đại Nhân đè ép, nàng vậy mà hoa lệ không có gây ra họa gì, nàng cầm hồng bao Tứ Gia phủ phát cho ngay lúc đang xoay tròn sung sướng, hát vang "Lao động là vinh quang nhất", lại nhìn thấy Hoằng Huy đi theo Tứ Gia cùng Tứ Phúc Tấn tiến cung đón đêm giao thừa, tiểu quỷ chết tiệt trước khi đi, lại còn bắt chước người lớn vỗ vỗ đầu nàng, thấm thía lưu lại một câu: "Nghĩ thoáng một chút, không cần trốn trong chăn khóc nhè a, ta sẽ thay tỷ hôn Bát thúc nhà ta thật tốt a, hắc hắc!"

Tiểu quỷ chết dẫm, lại lợi dụng hiệu ứng thân thích, có bản lĩnh thì cạnh tranh công bằng đi, hừ! Nàng sợ rằng hắn không dám!

Nhìn xem hắn ngồi lên xe ngựa, còn kéo rèm ra lắc lư móng vuốt nhỏ với nàng, nàng chỉ là thè lưỡi, quay người hồi phủ tiếp tục làm chuyện của nàng, hồng bao mặc dù cầm rồi, nhưng đầu còn chưa bảo đảm không rơi a, ừm. . . Thật hoài niệm sinh hoạt xa xỉ lúc ở hiện đại, mỗi ngày đều là chờ bên cạnh bàn liền có cơm ăn a.

Phải nói rằng năm đầu tiên của Hạ Xuân Diệu tại Thanh Triều trôi qua cũng thật sự rất hoa lệ, chủ tử không ở nhà, các nô tài triệt để buông thả, đoán chừng Tứ Gia cũng đã tính toán qua, bình thường dùng chính sách áp lực cao đè ép những nô tài này muốn hỏng, đến khi ăn tết, liền mặc kệ một chút, kết quả là, toàn bộ hạ nhân trong phòng liền náo loạn thành một đoàn, cũng mặc kệ là nha đầu, gã sai vặt, hay là đại nương, đại bá, làm thành một đám ăn lẩu, mà Hạ Xuân Diệu đương nhiên cũng không có mơ hồ, đem bộ dạng hổ đói vồ mồi học được từ Cửu Gia Phủ chuyển tới, làm cho đám hạ nhân luôn luôn ăn cơm có phép tắc của Tứ Gia phủ, đều đổ dồn ánh mắt sùng bái về phía nàng. . .

Nàng hừ hừ cười một tiếng, phần phật uống canh trong chén của mình, tại thời điểm người khác lưng lửng dạ, thì nàng đã ăn no căng bụng, sau khi ăn no rồi, gã sai vặt bên cạnh liền đem cái sàng ( cái rây) cất giấu kỹ bấy lâu nay lấy ra, hét lớn muốn cược, qua không lâu, một gia hỏa khác càng mạnh hơn, cũng đem mạt chược trân tàng đã lâu từ trong chăn móc ra, bởi vì mình là nhân khẩu ngoại lai, cộng thêm vừa mới giành ăn quá mức rêu rao, bởi vậy, bị ném rủi ro lên người. . . Nàng nhìn thoáng qua hồng bao vừa mới cầm tới tay, coi như có chút tiền đánh bạc, cược thì cược thôi!

Trong nháy mắt, toàn bộ hạ nhân trong phòng chìm trong chướng khí mù mịt. . .

Kết quả là, khi Hoằng Huy từ trong cung ra, ăn xong yến tiệc của Mãn Hán, qua xong tửu trì nhục lâm*, một chân đá văng cửa phòng hạ nhân, liền nhìn thấy chính là một cảnh địa ngục trần gian a. . . Tất cả mọi người đều vây quanh một chiếc bàn vuông, gọi thẳng là tà môn a. . . Mà Hạ Xuân Diệu vừa cau mày đánh bài, vừa lắc đầu. . .

(tửu trì nhục lâm: hồ rượu rừng thịt)

". . . Bắc. . . Bắc Phong. . ." Một bên, gã sai vặt run tay ném bài trong tay ra ngoài. . .

Hạ Xuân Diệu nhíu mày thật sâu, người chung quanh hít vào một hơi. . .

"Huynh xác định huynh nhất định phải đánh lá này?" Nàng cực kỳ phúc hậu nhìn thoáng qua gã sai vặt bên cạnh, dùng vẻ mặt "Huynh đệ à, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy". . .

"Tại sao! Ta liền không tin tà ma nữa! Cô thật sự muốn lấy lá bài này sao?"

". . . Không nên ép ta nha. . ."

"Có bản lĩnh thì cô liền lấy đi! !"

". . . Chiếu! !" Nàng nghiến răng đến đau nhức, đưa tay từ đuôi bài lấy ra một tấm bài, đồng thời sờ sờ mặt bài, mọi người nín thở, hít sâu một hơi, ". . . Haiz. . ."

"Sao. . . Làm sao. . . Cùng lắm cô chính là chiếu trên nở hoa! !"

". . ." Nàng nhìn thật sâu gã sai vặt không phục kia một chút, ". . . Ta đúng là song long đầu, trộn lẫn sắc cộng thêm tiểu Thất. . . Đưa tiền!"

"Cạch keng" gã sai vặt nhìn lá bài trước mặt, lăn đến dưới gầm bàn. . .

Hạ Xuân Diệu nhìn Hoằng Huy há hốc miệng nhìn xem nàng, nàng chỉ là buồn bực đứng dậy từ trên ghế, chán nản bỏ lại một câu thất thường: "Nhớ kỹ chuyện cho gà ăn, bắt côn trùng ngày mai liền giao cho huynh. . . Còn có, hai cột, trâm cài huynh mua cho lão bà huynh trước hết gửi ở chỗ ta, chờ huynh có bạc lại đến chuộc, còn có, quần áo bọc trong chăn kia, trước tiên gửi ở chỗ ta, chờ có bạc lại đến lấy. . . Haiz. . ."

". . . Chơi gái. . . Chơi gái tỷ tỷ. . . Tỷ. . ." Hoằng Huy chỉ chỉ một đám hạ nhân hỗn độn trong phòng, nghe một tiếng gào khóc, nhìn lại hầu bao của nàng căng phồng lên, đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"À. . . Ngươi trở về rồi?" Nàng ai oán cười với hắn một tiếng, rồi thoảng thốt ngẩn người ra khỏi cửa. . .

Hắn đi theo nàng ra ngoài, trừng mắt nhìn: "Tỷ đều thắng hết tiền nô tài nhà ta rồi, còn không cao hứng cái gì!"

". . . Ngươi thì hiểu cái gì, " nàng tiếp tục than thở, nhìn thoáng qua bức tường cao cạnh cửa nhà Bát Gia, "Cái này gọi là sòng bạc đắc ý, tình trường liền phải thất ý. . . haiz. . . Quả nhiên là khắc họa chân thực tình cảnh bi thảm của ta mà. . . Haiz! !"

". . ." Hoằng Huy đảo mắt nhìn nàng, lôi kéo nàng đi tới sân trước, "Không thích bạc thì mang đi mua cho ta ăn đi!"

"Tại sao! Thất ý thì thất ý, của hồi môn vẫn phải để dành, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!" Nàng đột ngột nắm hầu bao trong tay. . .



"Hừ, đã là thất ý rồi, còn giữ của hồi môn làm gì?" Một thanh âm băng lãnh từ bên cạnh nhảy ra, nện vào đầu óc Hạ Xuân Diệu vẫn còn đắm chìm trong niềm vui kiếm tiền khiến nàng choáng váng một hồi. . .

"Tứ. . . Tứ Gia!" Nàng bị hù đánh rơi hầu bao trong tay xuống nền tuyết, không biết nên khom người nhặt tiền hay là phúc thân thỉnh an, nhìn những thỏi bạc lăn loạn khắp nơi, lại liếc qua vẻ mặt Tứ Gia vẫn như cũ không có biểu cảm gì, vừa khinh bỉ Hoằng Huy bên cạnh một chút, nnd, đứa trẻ chết tiệt, mang quả bom hẹn giờ đến, cũng không đặc biệt thông báo cho nàng một tiếng. . . Lần này thì hoành tráng rồi. . . Vậy mà tại trước mặt Ung Chính Hoàng đế thể hiện một chút tài năng đánh bài hoa lệ của nàng. . . Lần này không bị đập thành tổ ong vò vẽ, cũng sẽ bị đánh thành bánh cao lương. . .

"Các ngươi cũng thật biết tìm thú vui đấy?" Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua đám hạ nhân trong phòng chướng khí mù mịt, dọa mấy tên nô tài còn đang quấn lấy chăn mền suýt chút nữa ngã lăn ra.

"Nô tài. . . Nô tài đáng chết! Chủ tử thứ tội! !" Đám nô tài trong phòng cùng nhau run rẩy xương cốt. . .

Hoằng Huy bất lương đứng ở một bên cười, còn ngồi xổm xuống nhặt ngân lượng rơi đầy đất của nàng nhét vào trong lồng ngực của mình, nhét đến mức nàng còn đang phát run trực tiếp nghĩ muốn đạp hắn một đạp. . . Hai cha con này, tuyệt đối là thông đồng với nhau đánh chủ ý lên của hồi môn của nàng, thật quá đáng! !

"A Mã, pháo hoa sắp bắt đầu rồi, người đã đồng ý cùng Hoằng Huy đi xem pháo hoa mà!" Hắn nhặt sạch ngân lượng trên đất, nháy nháy mắt với Hạ Xuân Diệu, nắm tay Tứ A Ca, dùng sức lắc.

". . . Đã là ăn tết, liền bỏ qua, nhưng lần sau không được làm chuyện này nữa!" Hắn lạnh lùng vứt xuống một câu, mặc kệ nô tài trong phòng, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

"Hà. . ." Thở phào nhẹ nhõm một hơi. . . Hạ Xuân Diệu liếc qua tiểu quỷ đang trộm cười, xòe tay ra, "Trả đây!"

"Này, ta đã cứu tỷ đấy, tỷ còn không biết xấu hổ đòi lại ngân lượng?" Hắn cũng không biết xấu hổ hừ hai tiếng.

"Nếu không phải ngươi đem. . . A. . . ai đó đến, ta sẽ đến mức đó sao!" Nàng hừ hừ lại hắn.

"Ta từ trong cung mang điểm tâm ra cho tỷ a, chẳng lẽ không đáng giá bằng mấy thỏi ngân lượng này?" Hắn nhấc hộp trong tay lên, lắc lư ở trước mặt nàng. . .

". . ." Nàng nheo mắt một chút, tiểu quỷ này còn rất có tâm a, nuốt một ngụm nước bọt, "Mang thứ gì tốt à?" Vừa mới tiêu hao không ít dung lượng não, hiện tại cảm giác được bụng lại kêu rồi. . .

"Hắc hắc, vừa nhìn pháo hoa vừa ăn đi!" Hắn kéo tay nàng ra ngoài sân.

Nàng bị hắn dắt đi ra ngoài, đang muốn vui mừng hớn hở vừa nhìn pháo hoa vừa ăn, lại trông thấy cái bóng đen ở phía trước, khom người nói bên tai Hoằng Huy: "A Mã ngươi cũng muốn đi sao?"

"À!" Hắn hồn nhiên đáp, "Ngạch Nương ta thân thể không tốt, không chịu được tuyết, cho nên, nhờ A Mã đi cùng ta nha!"

". . . Đồ ăn, có thể để ta mang về phòng gặm không?"

"Tại sao! Tỷ muốn nói A Mã ta ảnh hưởng đến khẩu vị của tỷ sao. . . Ưm ưm. . ."

"Ngươi nói nhỏ một chút!" Nàng che miệng của hắn, cái miệng này, thật đúng là gây chuyện cho nàng mà, "Ngươi muốn mạng của ta sao!"

"Ngươi ăn không vô đồ ăn của ta không quan trọng, mạng của ngươi ta cũng không có hứng thú muốn." Đại nhân đi ở phía trước đột nhiên quay đầu vứt xuống một câu, nói xong lại tiếp tục đi lên phía trước, dọa nàng sợ đến mức suýt chút nữa bò trở về phòng của mình, bị Hoằng Huy cười đến gập cả người kiên trì lôi ra sân, mới phát hiện bên ngoài thật náo nhiệt. . .

Vừa rồi một mực than thở vận may cờ bạc của mình quá tốt, mà số đào hoa lại mấy lần suy kiệt, không có để ý bên ngoài đã náo nhiệt thành như này, nàng nhìn xem pháo hoa nổ đầy trời tỏa ra từng tia lửa, vậy mà không hề kém hơn hiện đại, đồ vật của tổ tiên thật là hoa lệ a, tất cả thuốc súng đều dùng theo phương thức hòa bình và hoa lệ a, nên tán dương một chút. . .

"Ô oa! ! Thật lớn, thật lớn! ! Cái kia thật lớn, tỷ thấy không! !" Hoằng Huy vừa hét vừa nhảy. . .

"Ừm ừm, cái kia, ta thích cái kia a, xanh lục, lấp lánh lung linh! !" Nàng cũng kích động theo hắn nhảy loạn trong tuyết hét lớn. . .

"Sao tỷ cứ thích đồ xanh lục vậy chứ. . ." Hoằng Huy khinh bỉ trừng mắt nhìn nàng.

". . . Ngươi liền không thể không hiểu ý ngầm được sao?"

"Không thể, ai bảo tỷ nghiêng lông mày lệch con mắt!"

"Tiểu quỷ chết tiệt, ai bảo ngươi lải nhải!"

"Ha ha ha! !"

"A a! ! Mau nhìn kìa, bạo soái a!"

"Ừm ừm, thật lớn! Bất quá. . . Bạo soái là ý gì?"



"Ai nha, chính là rất ngầu á!"

". . . Ngầu lại là ý gì?"

". . . Chính là vô cùng. . . Vô cùng. . . Ai. . . Cái đó, cái đó. . . Sẽ còn chuyển nữa a!"

"A! Cái kia, cái kia, năm ngoái khi ta tự mình đốt pháo hoa cũng từng thả qua a!"

"Chính ngươi thả à? Vậy sao năm nay lại không thả?"

"A Mã không cho phép thôi! Năm ngoái ta đã đốt áo lót . . ."

"Đồ ngốc! Làm sao lại đốt áo lót được!"

"Nhất thời không có nhìn thấy liền đốt trúng thôi, lúc ấy lại không có tìm được nước. . ."

"Ngươi ngốc à, không biết dùng nước tiểu tưới một chút sao!"

"Đúng a, lúc ấy ta còn rất muốn đi tiểu. . . Ai nha, là bị dọa quên mất!"

"Khụ khụ! !" Một tiếng ho khan nhỏ vang lên từ phía sau hai người đang giở trò đồi bại, ý nói bọn hắn đừng đi xa quá, chú ý ảnh hưởng, nếu chủ đề tổn thương thuần phong mỹ tục thì vẫn nên dừng lại sẽ tốt hơn.

Cũng chính là tiếng ho khan này để người nào đó đã quên hết tất cả, rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ quay đầu lại, đã thấy Tứ A Ca chỉ là đứng cạnh cửa phủ, không nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trong đêm tối. . .

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn tốt Ung Chính Đại Nhân không thèm để ý nàng dạy con của hắn những chiêu trò kì quặc như đi tiểu cứu hỏa này. . . Bất quá tốt hơn hết vẫn nên chú ý một chút lời nói và hành động, miễn cho khi hắn làm Hoàng đế, ngay bên ngoài thành Bắc Kinh đặt một tấm biển "Hạ Xuân Diệu và chó không được đi vào", thì nàng liền lưu danh bách thế.

"Chơi gái tỷ tỷ. . ." Hoằng Huy lôi kéo góc áo của nàng, "Ta vừa mới. . . Dường như nhìn thấy A Mã ta đang cười. . ."

". . . Không thể nào? Ngươi đừng dọa ta a!" Quá kinh khủng, quá kinh khủng rồi, Tứ Gia mà lại cười. . . Tốt hơn hết vẫn nên nhắc nhở Hoằng Huy trở về phòng, làm không tốt bọn hắn hôm nay liền phải trúng thưởng, bị pháo hoa trên trời rơi xuống nổ thành than đen!

". . . Ừ. . . Ta cũng sợ lắm. . . A Mã cười, cùng Bát thúc không cười, đều rất đáng sợ!"

Bát Gia không cười? ? Nàng đột nhiên ngây cả người, mặc dù Bát Gia như thế nào nàng đều cảm thấy rất hoa lệ a, nhưng mà Bát Gia không cười, chưa từng thấy qua, chẳng qua chỉ tưởng tượng thôi liền thật là khủng khiếp. . . Hoàn toàn chính xác có thể giống như Tứ Gia cười, được tính là một cấp bậc kinh dị á. . .

"Bát Gia không cười? ? Ngươi thấy qua à?" Nàng trừng mắt nhìn. . .

". . . Tỷ chưa thấy qua?" Hắn trừng mắt nhìn. . .

Người nào đó dùng sức lắc đầu. . .

"Vậy bây giờ tỷ xoay mặt sang bên phải một chút. . ."

"A?" Nàng vô thức nghe mệnh lệnh, quay mặt sang bên phải, đã thấy đến một gương mặt mờ nhạt, khiến nàng nhớ nhung gần một tháng đứng tại của Bát Gia phủ, chỉ là sắc mặt không thay đổi đánh giá bóng dáng bên này, không có ý muốn đi tới bắt chuyện, lông mày không có nâng lên, khóe miệng không có nhếch lên, không có tức giận, không có đánh mất nhu hòa, chỉ là không có khuôn mặt tươi cười. . .

Sau khi va phải tầm mắt của nàng, đúng là miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, nhưng lại chớp mắt liền hạ xuống, sau đó, bình tĩnh dời đi ánh mắt, nhìn pháo hoa rực rỡ tỏa sáng trên đầu mình. . .

"Hoằng. . . Hoằng Huy. . ."

"Sao?"

"Người kia. . . Là Bát thúc nhà ngươi sao?" Nàng vừa nhìn hắn, vừa cau mày, tay còn lắc lắc Hoằng Huy bên cạnh.

". . . Lời này của tỷ là có ý gì?"

". . . Không có gì. . . Thật là đáng sợ. . . Ta liền biết ta thắng tiền, tuyệt đối không phải là điềm lành mà. . ."

". . . Ừm thâm thúy. . ." Gặp phải thời điểm A Mã cười, Bát thúc không cười, quả nhiên không phải là điềm lành gì mà. . .