Thanh Không Vạn Lý
Lại nói, Hạ Xuân Diệu đầu năm mùng một đã được cho ăn no mây mẩy, ngủ trọn vẹn giấc liền hừng hực khí thế, sau đó liền giống như đạo lý, người gặp việc vui tinh thần thoải mái, người gặp chuyện xuân mỉm cười tủm tỉm, quầng thâm mắt không có, mặt mày ủ rũ cũng không có, tựa như còn tích cực chủ động tìm việc làm, lao động nhiệt tình, đem quản gia bình thường mạnh miệng mắng nàng "Đồ lười biếng" làm cho mê mang không dứt. . .
"Thiếu chủ tử cát tường, Thiếu chủ tử hôm nay nhìn rất đẹp trai nha!" Nàng cười toe toét, vừa bận rộn lau dọn cái bàn trong tiền đình, vừa chào hỏi Hoằng Huy đứng ở một bên ớn lạnh phát run. . .
". . ." Hoằng Huy buồn bực nhìn vẻ mặt nàng tươi cười xán lạn, cơ hồ hối hận đến đứt ruột, đang muốn bắt chước thủ đoạn của nàng, theo như hạ nhân nói, A Mã đã phát hiện sự tích bọn hắn đêm qua nửa đêm trèo tường anh dũng trở về, hiện tại không nghĩ ra thủ đoạn tốt, chờ khi A Mã đến thẩm vấn người, đoán chừng thiên hạ sẽ đại loạn. . .
Vừa nghĩ, đang muốn mở miệng đem người nào đó lau bàn cũng có thể hạnh phúc sáng bóng ném vào trong xó, quay đầu lại đã thấy A Mã gương mặt lạnh lùng vượt qua ngưỡng cửa, nhìn xuống hai anh hùng về đêm này, chắp tay đứng ở đó. . .
Chỉ có thể nhấc lên khóe miệng, gượng cười không thôi, hắn nịnh nọt gọi một tiếng: ". . . A. . . A Mã. . ."
". . . Tối hôm qua chơi rất vui nhỉ?" Tứ A Ca không chút biến sắc đi đến thượng vị, quay người ngồi xuống, nhìn xem tiểu hài đáng chết nào đó đang chuẩn bị dùng thủ đoạn cũ giả bộ đáng thương đối phó với hắn, lạnh lùng hừ một tiếng.
". . . Ách. . ." Tiểu Oa Oa tròng mắt đảo loạn, đang nghĩ dùng cái gì mà thể nghiệm sinh hoạt bách tính, hiểu rõ khó khăn của nhân gian để ứng phó qua ải, lại bị nha đầu chết tiệt nào đó ngay tại cái bàn sát bên, ngâm nga bài hát, đắm chìm trong hường phấn mộng cảnh đoạt lời nói. . .
"Ừ rất vui luôn á, hắc hắc, nằm mơ cũng muốn cười tỉnh!" Tha thứ cho kẻ đang đắm chìm trong trong mộng đẹp không cách nào tự kềm chế, nghe không ra căn nguyên vấn đề. . .
". . ." Tứ A Ca nhìn thoáng qua sữa oa oa quỳ trên mặt đất vốn không định nói thật, cũng coi như triệt để hiểu rõ thói hư tật xấu của hắn, ánh mắt khẽ nghiêng, chuẩn bị moi ra thông tin từ miệng người nào đó hiện tại hoàn toàn chưa hề có khả năng nói dối, "Ồ? Vui đến mức nào?"
"Hắc hắc hắc hắc, kẹo đường một chút, mứt quả một chút, bắp rang một chút, ta trọn vẹn kiếm được ba lần a!" Nàng vừa đem khăn lau làm khăn tay nắm ở trước ngực, vừa nhìn chim nhỏ bay ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có cân nhắc đến Hoằng Huy sau lưng đã tiếp cận trạng thái hộc máu.
". . . Hừ, chơi đến rất tận hứng sao?" Thanh âm lạnh lùng kèm châm chọc đem ánh mắt chăm chú vào sữa oa oa trước mặt một mực khoát tay, siết cổ. . .
"Có điều, cuối cùng, ngươi rất không tử tế a, tự dưng bảo muốn đi uống tách trà lớn, vốn đang có thể kiếm thêm một chút, vậy mà cuối cùng lại là lâm trận bỏ chạy!" Nàng tiếp tục cúi đầu lau bàn, "Dù sao cũng vượt qua giới hạn rồi, lúc nào trèo tường, còn không phải đều là trèo tường sao, cuối năm rồi, A Mã ngươi nào có làm chuyện nhàn hạ thoải mái như đi quản ngươi chứ!"
". . ." Hoằng Huy nhìn lông mày Tứ a ca nhíu lại, biểu lộ đặc sắc, cam chịu cúi đầu xuống, cắn răng mắng nha đầu chết tiệt kia hết chuyện để nói rồi sao. . .
". . . Hừ, theo ý cô, cuối năm, ta nên đi làm chút chuyện gì có ý nghĩa hơn hay sao?" Ánh mắt hắn từ Hoằng Huy đã sắp muốn sụp đổ chuyển sang người nào đó còn đang ra sức dị thường lau bàn sáng bóng bên cạnh.
"Tất nhiên là! Cuối năm rồi, không đi hoa tiền nguyệt hạ, uống rượu thi ca, nhiều không kể xiết á, ngày thường đã mệt gần chết, hiếm khi mới có được kỳ nghỉ trong năm, nếu không chơi hồi vốn thì cũng quá làng phí rồi!" Nàng nói ra đạo lý rõ ràng, để khăn lau trong tay xuống, "Ta thấy lão bách tính trong thành Bắc Kinh còn nghĩ thoáng hơn A Mã ngươi, ngươi nhìn Bách Hoa Lâu, Phượng Minh Uyển hôm qua chúng ta đi ngang qua, cái nào mà không náo nhiệt toàn trường chứ! Ta nghĩ A Mã ngươi nên. . ."
Đếm đầu ngón tay, xoay người lại. . .
". . . Theo ý cô, ta nên như thế nào đây?" Khẩu khí thật là không có thành ý hỏi thăm. . .
Há mồm. . . Hóa đá. . . Run rẩy. . . Ba động tác ngay lúc Hạ Xuân Diệu quay đầu tới được thực hiện đồng thời liền một mạch, đối đầu với vẻ mặt "Cô thử nói thêm gì nữa xem" của Tứ A Ca. Lại nhìn thoáng qua Hoằng Huy đứng ở một bên mang theo vẻ mặt "Ngươi cũng có hôm nay". . . Gượng cười một tiếng. . . Nhưng lại ngay lập tức muốn khóc luôn. . . Huhu. . . Mẹ ơi. . . Nàng từng học qua thành ngữ vui quá hóa buồn rồi mà, không cần phải đích thân cảm thụ đâu. . .
". . . Tứ. . . Tứ. . . Tứ Gia. . . Chúc mừng năm mới. . . Cung. . . Cung. . . Cung hỉ phát tài. . ." Nàng lập tức nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, liếc xéo một chút Hoằng Huy đưa Bồ Tát sang sông, tự thân khó bảo toàn, xong. . . Xong rồi. . . Nàng vậy mà bảo Ung Chính Đại Nhân cuối năm đi chơi gái. . . Chơi gái. . . Chơi gái đấy. . . Lần này chết chắc rồi. . . Có điều, ai bảo hắn quấy rầy thời gian yêu đương hoa lệ của nàng chứ. . . Cuối năm không đi ôm tiểu lão bà, chạy tới quản nhi tử, thật sự rất khiến cho người khác khinh bỉ a. . .
"Gia nhìn nét mặt của cô, dường như không phải ý này." Hắn nheo mắt, thành công khiến người nào đó run càng thêm run.
Hoằng Huy liếc mắt nhìn người nào đó đang phát run, quả nhiên trông cậy vào nàng là vô dụng, chỉ có thể trình diễn tuyệt chiêu của mình, một khóc, hai náo, ba thắt cổ, trong nháy mắt, nước mắt lưng tròng liền dâng lên, sau đó liền oa oa lạp lạp dứt ra cuống họng: ". . . Hu oa oa! !"
"Ngạch Nương con còn chưa tới, bớt hù dọa ta đi!" Tứ a ca cũng lười nhìn bé con đem nước mắt chảy thành dòng kia.
"Hu oa oa, A Mã chỉ biết hung dữ với Hoằng Huy thôi! Hoằng Huy biết A Mã không có thương yêu Hoằng Huy chút nào mà!" Hắn khóc đến điềm đạm đáng yêu, hoa lê đái vũ, cộng thêm tay nhỏ sờ soạng trên mặt đất, quả thực là đem cảnh tượng sữa bé con khóc lóc, làm thành bức họa tiểu chính thái* nũng nịu rồi, đã thấy Hạ Xuân Diệu run rẩy ở một bên, há to mồm, chết lặng. . .
(tiểu chính thái: loli, tức là một cậu bé còn nhỏ, không có râu, và rất dễ thương, đáng yêu)
"Hừ!" Tứ A Ca hừ lạnh một tiếng, lông mày bất giác khẽ nhúc nhích. . .
"Hoằng Huy từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, lúc muốn cùng oa oa lớn bằng Hoằng Huy ra ngoài chơi, A Mã liền không cho, "Tiếp tục khóc lóc tố cáo, sụt sịt cái mũi, "Những chuyện Oa Oa khác biết, Hoằng Huy cái gì cũng không biết, huhu. . . Trước mặt, bọn hắn không dám nói, sau lưng còn không phải đều bảo Hoằng Huy là ngu ngốc sao!"
". . ." Lông mày Tứ A Ca dần dần nhăn lại, bất giác hạ thấp thái độ xuống. . .
Hạ Xuân Diệu lại ở một bên kiềm chế bản thân không nôn ra máu, bảo hắn là ngu ngốc sao? ? Trên thế giới này có người dám bảo hắn là ngu ngốc sao? Run càng thêm run á. . . Nàng rõ ràng nhớ rõ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn mang theo một đội ngũ sữa Oa Oa to lớn hoành tráng. . . Vậy mà có thể đem lão đại một bang phái nói thành đứa bé ngoan bị thiếu niên bất lương khi dễ bắt nạt, thực sự là làm cho người khác kính nể mà. . .
". . . Huhu. . . Hai năm qua, thân thể Hoằng Huy cuối cùng cũng tốt lên một chút, xuống giường, mới biết được bên ngoài có rất nhiều điều mới lạ, người người đều biết, chỉ có Hoằng Huy là không biết, Hoằng Huy là nhi tử của A Mã, coi như không có thành tựu, cũng không thể để A Mã mất mặt a! Hoằng Huy bấy giờ mới nghĩ, thấy nhiều một chút, học tập nhiều một chút, cũng không phải là chuyện xấu, nhưng. . . Huhu. . . A Mã. . . Hu oa oa! ! !"
Khá lắm, đối với chế độ giáo dục giai cấp của xã hội phong kiến lên án sâu sắc! ! Hạ Xuân Diệu đứng ở một bên, cơ hồ mang theo ánh mắt sùng bái nhìn sữa oa oa khóc đến mức làm cho người thương cảm, lại nhìn thoáng qua, cục băng Tứ Gia không khác biệt lắm đã bị hòa tan, lần nữa khẳng định lực sát thương của sữa bé con này thật không tầm thường. . .
Tứ A Ca thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Hoằng Huy đã khóc đến không thành tiếng, khom người giúp hắn lau nước mắt, đã thấy sữa bé con còn cáu kỉnh bĩu môi, xoay người sang chỗ khác. . .
"Được, được rồi, qua rồi thì thôi vậy, A Mã không mang con đi xem cho biết sao? Muốn xem thứ gì mới mẻ chứ, không phải là hơn nửa đêm tìm gió lạnh sao, nếu thật sự lại phát bệnh, làm sao mà xử lý đây?" Mặc dù vẫn là thanh âm lành lạnh, nhưng lại mang theo một chút ấm áp khác hẳn, Hạ Xuân Diệu bên cạnh nghe được nóng lạnh đan xen, nước sôi lửa bỏng, cực độ không quen. . .
". . . Hu hu. . ." Sữa bé con muốn cự còn nghênh*, để Tứ A Ca đem nước mắt lau đi, cuối cùng khịt mũi một cái.
(Muốn cự còn nghênh: chấp nhận rồi nhưng lại giả vờ từ chối)
"Cuối năm, không cho phép khóc nhè, nam hài tử luôn khóc nhè như vậy sao?"
". . . Ừm. . ." Thẹn thùng lên tiếng. . .
"Muốn đi đâu chơi, phải thông báo cho A Mã hoặc Ngạch Nương một tiếng, mang thêm ít nô tài đi theo! Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!" Nhăn nhó miễn cưỡng đồng ý. . .
"Được rồi, ngày hôm nay trong cung có yến tiệc chiêu đãi các vị đại thần, A Mã phải tiến cung rồi!" Hắn lập tức đứng dậy, quay người nhìn thoáng qua Hạ Xuân Diệu lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, không có nói thêm gì, chỉ là sải bước chân đi ra ngoài.
Ung Chính Đại Nhân. . . Ngài không phải vừa mới nói bộ dạng này không dùng được với ngài sao. . . Nàng sao lại cảm thấy dường như bé con này là đặc biệt nhằm vào hắn, mới phát minh ra chiêu thức này a. . .
". . . A Mã, về sớm một chút!" Còn không biết xấu hổ vẫy vẫy tay, xoay người một cái, lập tức khôi phục nguyên hình, nháy nháy mắt với Hạ Xuân Diệu đang há hốc mồm, cằm sắp rơi xuống đất, "Thấy được chưa, để tỷ học tập một chút, chỉ biết run lẩy bẩy, run thì có tác dụng gì chứ! Hừ!"
". . ." Học. . . Làm sao mà học được chứ. . . Đến cùng là ai đem vẻ mặt muốn cự còn nghênh, thẹn thùng vô hạn, hoa lê đái vũ, điềm đạm đáng yêu hết thảy dạy cho tiểu quỷ chết tiệt này. . .
"Còn ngây ngốc ở đó làm gì, A Mã đã dỡ bỏ lệnh cấm cho chúng ta rồi, đi ra ngoài chơi thôi!" Hắn nhướng mày, trên mặt căn bản không có vết tích khóc lóc ban nãy. . .
". . ." Đây có còn là nhân loại à. . . Ung Chính Đại Nhân, rốt cuộc ngài làm thế nào sinh ra một đứa trẻ như này vậy. . . A Men. . .
"Còn đang lo về sau không được thấy mặt nữa nha, không nghĩ tới ở đây liền đụng phải Thập Gia cùng Thập Tứ Gia rồi?" Một tiếng cười giễu cợt bay ra từ khóe môi Đinh Lan, ngẩng đầu nhìn thoáng qua pháo hoa vô tận đầy trời, "Yến hội còn chưa có kết thúc, hai ngài liền chạy ra ngoài rồi?"
"Gia tìm một chỗ nhìn pháo hoa mà thôi, dù sao không có Gia cũng không có chuyện gì." Thập A Ca giơ tay lên, cười nói, "Công việc hiện tại có thể tính là hài lòng không?" Hắn nhìn thoáng qua Đinh Lan mặc trang phục nữ quan Mãn Thanh, hài lòng gật đầu.
". . . Ta chỉ nhờ Thập Tứ Gia giúp ta tìm nơi thanh tịnh có việc cần làm, vì sao lại đem ta thả bên người Vạn Tuế Gia chứ?" Nàng thở dài một hơi, "Ngài là cố tình để ta khó xử sao?"
"Làm sao vậy? Công việc tốt như vậy, người khác cầu đều cầu không đến? Vẫn là ta sai lầm rồi sao? ?" Thập Tứ nhấc lên khóe miệng, vừa vén lên áo bào ngồi lên ghế đá bên cạnh, "Nghe Ngạch Nương ta nói, trà nghệ của cô quả thực không tồi, lúc này mới giúp cô tìm nơi tốt đẹp, cô phải sáng tỏ, Ngạch Nương ta coi như là bao biện làm thay, không tìm chỗ tốt cho cô, sẽ không giải thích nổi với Nghi Phi nương nương đấy."
"Ngươi, cái tên này, không phải đem lời tốt lành thành nói xấu sao!" Thập A Ca vỗ vỗ đầu Thập Tứ, "Đinh Lan nàng có thể không thấy đây là chuyện tốt, có điều, chỉ là dâng trà mà thôi, chuyện khác, đừng có lạc đường lẫn lộn liền tốt, ngâm trà thì còn có thể ngâm ra chuyện gì chứ?"
"Tính tình của Đinh Lan thế kia, còn có thể xảy ra chuyện sao?" Thập Tứ hừ lạnh một tiếng, tay chống cằm lẩm bẩm, "Cũng không phải là nha đầu chết tiệt kia. . ."
"Cái gì mà nha đầu chết tiệt kia?" Thập A Ca nhìn thái độ Thập Tứ đột nhiên tức giận, có chút không rõ. . .
"Không có gì!" Hắn tức giận cắt ngang Thập A Ca tra hỏi, vậy mà sử dụng thủ đoạn nói sang chuyện khác rất bỉ ổi của nha đầu chết tiệt kia, "Đinh Lan, ta nói hôm nay là cuối năm, ngày tốt cảnh đẹp, sao không ngâm nga một khúc?"
"Đúng đúng!" Thập A Ca hào hứng, vỗ đùi một cái, nhớ tới, "Lúc trước lần đầu gặp cô tại nhà Cửu Ca, cô cũng đang ngâm nga một khúc nhạc kì lạ, thật đúng là tìm không ra khúc nào hay hơn khúc cô hát!”
Đinh Lan khẽ cười một tiếng, đồng ý, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở giữa pháo hoa trên không trung, giọng nhu hòa trong không khí lạnh lùng, ung dung ngâm lên một giai điệu nhàn nhã:
"Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu
Khánh giải la thường độc thượng lan chu
Vân trung thùy kí cẩm thư lai
Nhạn tự hồi thì nguyệt mãn tây lâu
Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu
Nhất chủng tương tư lưỡng xứ nhàn sầu
Thử tình vô kế khả tiêu trừ
Tài hạ mi đầu khước thượng tâm đầu
khước thượng tâm đầu"
(Bài Nhất tiễn mai, hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu)
Thập A Ca đem ánh mắt rơi trên người nàng, khóe môi vừa muốn nói gì đó, lại không muốn phá thời khắc yên tĩnh này, chỉ là hơi giật mình nhìn qua nàng khẽ ngâm nga giai điệu không biết tên, dư âm quấn quanh. . .
"Cuối năm, làm sao hát giai điệu buồn như thế?" Thập Tứ nhíu mày.
Nàng rủ xuống lông mày: "Đinh Lan chỉ là nghĩ cuối năm không thể đoàn viên cùng A Mã và Ngạch Nương. . ."
". . . Đang nghĩ là người sao lại biến mất rồi? Hóa ra là đều trốn ở đây nghe hát?" Thập Tam A Ca chen vào, ánh mắt đảo quanh Đinh Lan vừa hát một khúc xong, sau đó đưa tay vỗ mũ Thập Tứ, "Này, nhạc phụ của đệ đang tìm đệ bên trong đấy, đệ ngược lại tốt ha, chạy đến hưởng thụ mỹ nhân ngâm khúc? Còn ai dám đem khuê nữ gả đệ a?"
Thập Tứ đem mũ đè lại, đứng lên, đang muốn trêu chọc lại một tiếng, thì mấy người đứng phía sau đồng loạt: "Nói ta gì chứ, huynh còn không phải là buồn bực nên ra ngoài sao? Phải không? Đinh Lan à, cô liền tiếp tục ngâm một khúc cho mấy vị Gia này đi! Bất quá. . . Tứ ca, làm sao đem huynh cũng buồn bực ra tới rồi?"
"Tứ Gia cát tường, Bát Gia cát tường. . ." Đinh Lan lập tức phúc hạ thân, hơi giương mắt dò xét một phen hai người trước mặt, mang theo mấy phần phức tạp. . . Đây chính là hai người tương lai vì hoàng vị mà đánh đến ngươi chết ta sống. . .
"Đứng lên đi." Tứ A Ca giơ tay lên, thấy ánh mắt nàng có chút thâm ý nện trên người mình, nhíu mày, lại quay người nhìn Thập Tứ A Ca, "Hoàng A Mã đang gọi đệ đấy, muốn tranh cãi cũng nên đi vào trước rồi lại nói."
"Tứ Ca, lời này của ngài là có ý gì, tết năm nay, Thập Tứ đệ ta coi như lại không có thành tựu, lúc này cũng không thể tranh cãi với huynh a?" Hắn cười mỉa mai một tiếng, nhún vai, lại chỉ có thể nhận mệnh đứng lên, "Vào đi, vào đi! Bát Ca, huynh cũng tới bắt ta sao?"
"Có Tứ Ca ở đây, ước chừng đệ cũng chạy không xa, ta là đến xem náo nhiệt." Bát A Ca nâng môi cười khẽ, không che đậy cười trên nỗi đau của người khác.
"Những lời không có lương tâm như này, cũng chỉ Bát Ca huynh mới có thể nói ra miệng!" Hắn lắc đầu, một tay kéo Thập A Ca bên cạnh, "Chúng ta là cùng hội cùng thuyền a, Thập Ca, sẽ không giống như Bát Ca không có lương tâm chứ? Đúng khống?"
"Hả? ? Lão Thập Tứ, chính đệ kéo ta ra ngoài mà!" Thập A Ca nhìn Đinh Lan bân cạnh một mực cười không có lên tiếng, chỉ có thể kéo Thập Tứ đi về phía trước. . .
Bát A Ca quay người đi theo sau lưng đoàn người, đang muốn cất bước rời đi, lại dừng bước một chút, nhưng cũng không có quay người, chỉ là nhàn nhạt quay mặt ra sau lưng: "Hoa thủy tiên ở chỗ Ngạch Nương ta kia, thế nhưng là cô cho người đem tới sao?"
". . . Hồi Bát Gia, là nô tỳ cho người đem tới. . . Thỉnh thoảng nghe Vạn Tuế Gia nhắc tới, Lương Phi thích trồng một chút hoa cỏ, vừa hay lại tìm thấy chút hạt giống hoa thủy tiên, liền cho người đem tới chỗ Lương Phi Nương Nương. . ."
". . . Vậy là cô có tâm." Hắn xoay người lại, khẽ cười một tiếng, nhưng lại ẩn chứa thâm ý sâu xa, "Muốn Gia khen thưởng cô thứ gì sao?"
". . . Đinh Lan chỉ là. . ."
"Gia liền thưởng cho cô một lời khuyên, bên trong Tử Cấm thành này, mọi chuyện đều để bụng không nhất định là chuyện tốt." Không đợi người phía sau phản ứng, hắn chỉ là thừa dịp ánh trăng, theo thói quen vuốt ve nhẫn ngọc trên ngón tay cái mình, giẫm lên bước chân, bắt kịp một đám huynh đệ đi còn chưa xa. . .
Khi tay Dận Tự rơi trên then chốt cửa sau, tuyết cũng lãnh cảm trôi xuống, hắn ngước mắt nhìn bầu trời bên ngoài Tử Cấm thành, một lúc lâu, không có đi mở cánh cửa sau, mãi đến khi một đoạn đối thoại thực sự không tính là nhỏ giọng xông vào tai hắn, để hắn làm ngơ cũng không xong. . .
"Không phải như vậy đâu! Sao tỷ lại ngốc như vậy chứ!" Một tiếng răn dạy nhảy ra từ miệng Hoằng Huy, vẻ mặt Hạ Xuân Diệu vô cùng quái dị nhìn hắn, "Lông mày lại rủ xuống chút, khóe miệng, khóe miệng, ai nha, bảo tỷ đem khóe miệng hạ xuống chút, không phải bảo tỷ chảy nước miếng á! !"
". . . Ta thừa nhận ta không có thiên phú còn không được sao! Ngươi bỏ qua cho ta đi!" Thanh âm không có cốt khí cũng vang lên, "Loại chuyện như nũng nịu này, còn khó hơn giết người, ngươi tha cho ta đi mà!"
"Ngay cả nũng nịu cũng học không được, về sau làm sao tỷ đánh trống lảng được? Chẳng lẽ mỗi lần đều dựa vào ta đến bảo vệ tỷ sao?" Sữa bé con nói ra lời hoàn toàn không tương xứng với thân phận của hắn, "Tỷ chưa bao giờ hành động như một đứa trẻ với cha tỷ sao?"
"Nũng nịu với ông ấy? ? Ông ấy không nũng nịu với ta cũng không tệ đâu!" Nàng nói với giọng điệu khinh thường.
"Ồ? Ta nghe người ta nói, tỷ không phải là bán mình táng cha sao?"
"Bán mình táng cha? ? A ha ha ha a, ngươi tin không?"
"Nếu như nói cha tỷ là bị tỷ làm tức chết, ta liền tin!"
". . . Tiểu quỷ chết tiệt này! !"
"Vậy, vậy cha tỷ như thế nào a?"
". . . Sao ngươi lại hiếu kì dáng vẻ cha ta như thế nào chứ. . ."
"A, chỉ là muốn biết, người cha như nào mới có thể sinh ra loại người như chơi gái tỷ tỷ ấy mà!"
"Nói đến cha ta, có một chuyện ngàn vạn không thể nói cho Bát Gia biết a!"
"Ồ? ? Chuyện gì, chuyện gì! !" Thanh âm tiểu quỷ tràn đầy hăng hái, khiến hắn cũng vô thức mở cửa ra chút, không tự giác rút ngắn khoảng cách một chút. . .
"Ngươi phải thề, không nói cho Bát thúc nhà ngươi, ta mới nói cho ngươi!"
"Tỷ làm sao lại khó xử như vậy chứ, chút chuyện kia của tỷ, Bát thúc ta cũng không thèm biết! Đến cùng là chuyện gì a? ?"
"Chính là. . . Cha ta, tên hỗn đản đó, tại thời điểm ta vừa mới ra đời. . ."
". . . Ừm ừm ừm. . ."
"Cướp mất nụ hôn đầu của ta rồi! ! Hu hu hu! ! ! Ngươi làm sao biết được ông ấy đáng ghét như thế nào? Vừa mới ra đời liền nắm lấy ta hôn loạn! ! Nói cái gì, tương lai còn không biết tiểu tử đáng chết nào muốn tiện nghi, cho nên, chiếm trước lại nói! ! Ngươi nói đây là loại cha gì chứ! ! Oa oa! ! Đáng ghét, hỗn đản, còn ác hơn cả A Mã ngươi!"
"Ngươi làm gì dùng vẻ mặt 'Cha nào con nấy' nhìn ta chứ?"
"Ta cảnh cáo ngươi a, ngươi đã nói không nói cho Bát thúc nhà ngươi rồi đấy. . ."
Đứng tại phía sau hai người, áo khoác lông trắng của hắn kéo lê trên mặt tuyết thành một vòng cung dài, rốt cuộc cũng không nén được cười nhàn nhạt trong ngực: "Ồ? Nhưng ta đã biết được rồi, thì nên làm thế nào cho phải đây"
". . . Hả?" Nàng cảm giác được điều gì đó không ổn, đã thấy Hoằng Huy hét lên "Bát thúc" liền chạy ra sau lưng nàng, đợi nàng xoay người lại, vẫn là thấy cảnh giai nhân nàng bị sữa bé con đùa giỡn gợi cảm, nhưng mà nàng bây giờ lại không có tâm tình đi quan tâm những thứ này. . .
". . . Bát. . . Bát. . . Bát Gia. . . Chuyện, chuyện đó không phải là ta tự nguyện, cho nên, cho nên, cho nên, không tính! !" Nàng vội vàng chứng minh trong sạch của mình với hắn, cái này, cái này nam nhân cổ đại rất xem trọng trinh tiết, so với trời còn lớn hơn, đọc tiểu thuyết từng nói qua, lộ cổ tay sẽ bị bắt ra ngoài đánh đập, nụ hôn đầu của nàng đã không còn, lần này còn không bị treo bảng hiệu hồng hạnh xuất tường ném ra đường dạo phố à, giải thích giải thích, trong sạch của nàng, nàng là trong sạch a! !
Hắn có thâm ý khác, đánh giá nàng một chút, đứng ở một bên nhìn nàng dùng sức lắc tay, giải thích trong sạch của mình với hắn, thật lâu sau, hắn rốt cục cũng chịu mở miệng. . .
"Ta nghĩ rằng, tạm thời ta sẽ không để ý."
"Hả. . ." Nghe thấy một tiếng thở dốc có chút yên tâm. . .
"Chẳng qua. . ." Hắn có chút nhíu mày mà nhìn nàng. . .
". . ." Vừa nghe đến hai chữ "Chẳng qua", ngược lại là thanh âm hít không khí vào lại vang lên. . .
". . . Ta không phải thành tiểu tử đáng chết trong miệng cha cô sao?" Hắn nhướng mày, chỉ chỉ mình, nói cho nàng biết một vấn đề rất nghiêm trọng, cha nàng là ai chứ? Dám mắng hoàng tử Đại Thanh là tiểu tử đáng chết?
"Hả? ? Đúng. . . Đúng nha. . ." Nàng hơi ngây người mà nhìn hắn, vô thức nói ra miệng, lại gấp gáp vội vàng che họa từ miệng mà ra. . .
Huhu. . . Cha nàng làm sao có thể mắng Bát Gia là tiểu tử đáng chết được? Cha à. . . Người như này rất không tử tế a, coi như nàng gần đây bởi vì ăn tết, còn rất muốn gặp hai người, nhưng mà. . . Người cũng không thể mắng Bát Gia là tiểu tử đáng chết a! Còn tốt cha không ở nơi này, nếu không chẳng phải là sẽ bị chặt đầu sao, vạn nhất liên luỵ cả cửu tộc, người một nhà liền tập thể chết queo! Bát Gia. . . Nàng sẽ ở trong lòng giúp hắn khinh bỉ cha một chút. . . Ừm. . . Có khác biệt giới tính mà, nàng cũng không phải triệt để vô nhân tính. . .
". . ." Hoằng Huy không nói nên lời ngẩng đầu nhìn hai người, một người thì dùng sức lắc đầu che miệng, một người lại cười như việc không liên quan đến mình, dường như là hai người bọn họ đang nói đùa sao? ? Nhưng vì sao hắn lại hoàn toàn không cảm thấy buồn cười chút nào chứ. . . Bát thúc. . . Người liền không thể đổi phương pháp tán tỉnh khác sao?