Thanh Hoan

Chương 2: Tiểu Bồ Tát




Edit: Cún

Từng gặp qua?

Ôn Phù Tang hồi tưởng lại lần đầu tiên cũng là lần duy nhất được gặp hắn.

Ngày ấy, như thường lệ, sau khi chép xong kinh thư cạnh tượng Phật, nàng chuẩn bị đến Y Thư Các sau núi học y thuật.

Ngày hôm trước trời vừa mưa nên thờ tiết có chút se lạnh. Đối người bình thường thì không khí mát mẻ vừa phải, xua tan cái buồn tẻ của mùa xuân. Nhưng đối với nàng mà nói, đây là lúc thân thể dễ sinh bệnh nhất.

Để phòng hỏa hoạn nên Y Thư Các không có lò sưởi, sư phụ kêu nàng nhớ mang theo lò sưởi tùy thân. Vì thế Ôn Phù Tang quay trở lại tịnh xá.

Cũng chính những giờ phúc chậm trễ này, Ôn Phù Tang mới gặp được người mà nàng chôn chặt trong lòng suốt ba năm liền.

Thiếu niên người mặc hồng y, tóc búi cao, tùy ý tung bay trong gió xuân, tay mang trường kiếm, kiếm như rồng bơi, thong dong uyển chuyển cạnh cây đào, trong nháy mắt từng cánh hoa rơi trong gió, mặt đất tràn ngập xuân sắc, tất cả phản chiếu trong ánh mắt thiếu nữ.

Thân ảnh trong mắt rực rỡ và ấm áp, đối với Ôn Phù Gang mà nói, hắn như một tia sáng mới mẻ len lỏi vào tâm trí nàng. Soi sáng thế giới đầy buồn tẻ và đơn điệu của nàng, hắn vĩnh viễn khác biệt, khiến nàng không tự giác muốn tới gần, thậm chí muốn được cuồng nhiệt giống như hắn.

Lại giống như ngọn lửa rực rỡ cháy trên mặt hồ phẳng lặng, cứ như vậy làm dao động cả một vùng.

Không muốn ở chùa tĩnh lặng, mà muốn sống trong pháo hoa nhân gian.

Những suy nghĩ này vì thiếu niên như hoa mà sinh ra, trái tim Ôn Phù Tang vô cớ đập nhanh, ánh mắt ẩn sau bia đá lúc này nói cho nàng biết rằng nàng đang thất lễ. Cho đến khi nghe thấy có người tiến đến gọi hắn Ôn Phù Tang mới hoảng loạn bỏ chạy, tâm như nổi trống.

Vậy thì có tính là từng gặp không?

Rõ ràng đó không phải là gặp mặt, mà là nàng lén nhìn hắn.

Năm ấy thiếu niên múa kiếm dưới cây đào, chưa bao giờ chú ý tới nàng.

Ôn Phù Tang giật mình, ánh mắt lơ đãng đối diện với nam nhân.

Giờ phút này, Ôn Phù Tang hoàn toàn không hiểu những cảm xúc phát ra từ ánh mắt kia. Giống như ánh trăng lặng lẽ bao trùm núi rừng ban đêm, khiến nàng không tự chủ bị sự dịu dàng ấy hấp dẫn, nhưng men theo nó đi vào sâu trong rừng, lại phát hiện trong đó cất giấu một tia giảo hoạt và khiêu khích.

Rốt cuộc là nàng nhìn lầm khẩu ngữ của hắn, hay do hắn thật sự là một nam nhi xấu tính?

Có phải mỗi lần gặp một nữ tử bất cẩn giống nàng, hắn đều sẽ như thế?

Ôn Phù Tang trong lòng run lên, mới vừa lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên đã lập tức cúi xuống.

Ở khoảng cách này, không đủ để nàng nghe rõ Tiêu Quý Hòa vừa nói gì, nhưng giờ phút này nàng cũng không dám hỏi người trước mặt lặp lại.

Chung quy cũng chỉ là người mới vài lần, nàng không dám đường đột.

Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Ôn Phù Tang chú tâm vào suy nghĩ của bản thân, không biết rằng lông mày đang vô thức cau lại, hàm răng trắng sáng cũng khẽ cắn chặt môi dưới.

Nhờ vào thân cao lớn, Tiêu Quý Hóa dễ dàng đem thần sắc trên mặt thiếu nữ thu vào đáy mắt. Trong mắt hắn hiện lên một tia hối hận, sau đó khó chịu nhìn chỗ khác, ngay cả thanh âm cũng trở nên mơ hồ khác thường, “Ngươi, ngươi là đang tức giận sao?”

Thấy Ôn Phù Tang không có phản ứng, chân tay Tiêu Quý Hòa trở nên luống cuống, hắn mở miệng tính nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Vì thế tay hắn vẫn buông thõng giữa không trung, miệng cũng khẽ nhếch.

Chính lúc này.

“Tiểu thư,” Thị nữ bên người Ôn Phù Tang là Nguyệt Bạch đứng đối diện trà lâu, thấy tiểu thư nhà mình bị một người chặn lại, nàng liền chậm rãi bước đến chỗ Ôn Phù Tang.

Ôn Phù Tang quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng thả lỏng, ngay sau đó nhẹ cúi đầu với Tiêu Quý Hòa, "Đa tạ công tử ra tay tương trợ, tiểu nữ xin phép đi trước."

Nói xong, nàng khom lưng cầm lấy chiếc dù được đặt phía trước trà lâu.

Chiếc dù đặt ngay cạnh Tiêu Quý Hòa.

Ôn Phù Tang vừa đến gần, mùi thuốc nhàn nhạt trên người thiếu nữ xâm nhập vào các giác quan. Ở nơi không ai thấy, hai tai hắn bất giác đỏ ửng.

Nguyệt Bạch đi phía sau tiểu thư của mình, mãi đến khi quán trà dần dần khuất bóng, Ôn Phù Tang mới quay đầu lại.

Nguyệt Bạch khoác chiếc áo choàng màu lam nhạt lên người Ôn Phù Tang, sau đó mới mở miệng: “Tiểu thư, người lúc xong việc phải kêu ta chứ, một mình như vậy ta rất lo lắng.” Nàng buộc dây áo choàng lại, ngữ khí tự trách: “Đều do ta, nếu không phải ta ngủ quên thì tốt rồi. Tiểu thư nhất định là không nỡ gọi ta dậy.”

Ôn Phù Tang cười cười, tựa hồ đã nghe quen những lời này, “Nguyệt Bạch, tiểu thư của muội không phải làm bằng giấy, không có...”

Nguyệt Bạch biết Ôn Phù Tang muốn nói gì, lập tức không tán đồng nói: “Người ngàn vạn không thể nói như vậy được, ta biết người vất vả lắm mới xin được lão gia cho phép hồi kinh, thân thể của người phải được chăm sóc thật tốt.”

“Lấy ví dụ như bây giờ, trời mưa lạnh, tiểu thư không thể xem bệnh giúp người khác mà quên bản thân được.” Nguyệt Bạch cầm lấy hộp thuốc trong tay Ôn Phù Tang, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tiểu thư không bao giờ nghĩ đến bản thân, chỉ biết suy nghĩ cho người khác.”

Ôn Phù Tang biết tiểu cô nương lại vì chuyện nàng không tự chăm sóc tốt cho bản thân mà phiền muộn, nàng giơ tay nhéo nhéo mặt Nguyệt Bạch, mang theo ý cười trấn an: “Được, lần sau nhất định sẽ mang muội đi cùng.”

Nguyệt Bạch nhỏ hơn Ôn Phù Tang hai tuổi, từ bảy tuổi đã đi theo Ôn Phù Tang. Hai người cùng nhau lớn lên trong chùa, tình cảm vô cùng thắm thiết, không phải đầy tớ mà là kim lan chi hảo (1)

(1) Kim Lan Chi Hảo - 金兰之好: Tình bạn tốt đẹp

Nguyệt Bạch gật gật đầu, nàng đôi lúc hay oán trời chút thôi.

Vì sao mà ông trời lại bất công với tiểu thư thiện lương nhà nàng như vậy.

Nghĩ đến việc mỗi năm tiểu thư phải chịu sự dày vò của bệnh tật, Nguyệt Bạch không nhịn được oán giận, nhưng tiểu thư cũng không nói gì cả, ngược lại còn an ủi nàng.

Tiểu thư của nàng nhất định là có trái tim Bồ Tát nhất trên đời.

Nguyệt Bạch cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay Ôn Phù Tang, nàng liền cầm lấy chiếc ô tiểu thư vừa rồi cầm lên.

Edit: Cún

Ôn Phù Tang cười cười, đi theo sau nàng.

“Ơ?” Tay Nguyệt Bạch sờ qua cán dù, xác định chữ khắc trên đó mới ngẩng đầu khó hiểu: “Tiểu thư, đây là dù của An Nam Hầu phủ.”

Ôn Phù Tang sửng sốt chớp mắt một cái, nàng sờ sờ cán dù, nhìn về phía trà lâu, sau đó lại nhìn Nguyệt Bạch, không khỏi thở dài trong lòng rồi bất đắc dĩ nói: “Nguyệt Bạch, có lẽ chúng ta nên quay trở lại”

Nguyệt Bạch ngược lại có vẻ hưng phấn, đang đi thì đột nhiên kéo tay Ôn Phù Tang lại, sau đó cười hỏi: “Tiểu thư, người vừa nói chuyện với người Tiêu tướng quân của An Nam Hầu phủ sao?”

Ôn Phù Tang có chút kinh ngạc, không biết vì sao nàng ấy biết vị kia là Tiêu Quý Hòa.

Trước khi quay lại kinh thành, các nàng chỉ biết sách kinh và sách về y thuật, không bao giờ để ý đến chuyện bên ngoài.

Nguyệt Bạch nhìn ra vẻ kinh ngạc của Ôn Phù Tang, nàng cho rằng tiểu thư không biết người kia là Tiêu tướng quân, vì thế nàng ghé sát vào bên tai Ôn Phù Tang, rất tự hào nói: “Tiểu thư, hắn chính là công thần triều đình. Hắn……”

Chưa đến một canh giờ mà Ôn Phù Tang đã hai lần nghe kể về Tiêu Quý Hòa anh dũng thế nào, nàng không khỏi đỡ trán bật cười.

Nguyệt Bạch cho rằng nàng đây là không tin, lập tức nghiêm mặt: “Tiểu thư, đây đều là sự thật đó.”

“Được, ta tin muội.” Ôn Phù Tang thu lại nụ cười, gật gật đầu, “Nhưng mà...” nàng hỏi: “Sao muội lại biết mấy chuyện này?”

“Đêm qua lúc cùng tiểu thư ra ngoài đó,” Nguyệt Bạch chỉ về hướng y quán, “Lúc ấy tiểu thư đi theo sư phụ học về các loại thuốc, ta đứng ở bên ngoài nghe được người khác nói chuyện.”

Ôn Phù Tang lúc này mới hiểu.

Bởi vì thính lực của nàng có vấn đề nên không được nhạy cảm với các âm thanh bên ngoài, hơn nữa lúc đó nàng đang học nên cũng không để ý.

“Nhưng mà tiểu thư, người vẫn chưa cho ta biết đó có phải Tiêu tướng quân không?” Nguyệt Bạch vội vàng muốn biết đáp án, không chỉ hiếu kì muốn biết về dung mạo Tiêu tướng quân dũng mãnh như thần kia, mà còn tò mò phản ứng của Ôn Phù Tang lúc đó.

Nguyệt Bạch chưa bao giờ thấy tiểu thư nhà mình đỏ mặt ngơ ngác. Ở trong lòng Nguyệt Bạch, Ôn Phù Tang dịu dàng tựa thiên thần. Không chỉ như vậy, nàng còn cảm thấy tiểu thư vô cùng vạn năng, không gì làm không được, chưa bao giờ thấy Ôn Phù Tang có thần sắc hoảng sợ.

Mà lúc này Ôn Phù Tang ấp úng trả lời hai chữ, “Không phải.”

Nếu nàng trả lời là đúng, Ôn Phù Tang không biết Nguyệt Bạch sẽ lại hỏi thêm vấn đề gì nữa. Rốt cuộc thì đối với nàng mà nói, cuộc gặp gỡ với Tiêu Quý Hòa vừa rồi không mấy dễ chịu.

Một câu “Ta từng gặp qua ngươi” vẫn còn vương vấn trong lòng nàng.

Ôn Phù Tang thầm nghĩ: Không tính là tức giận, cũng không phải là khó chịu, chỉ là cảm thấy trống rỗng.

Cảm thấy viên ngọc mà bản thân tâm tâm niệm niệm nhiều năm, hiện tại cũng gặp được, nhưng lại phát hiện viên ngọc ấy không hề hoàn mỹ không tì vết mà vẫn có khuyết điểm.

Nhưng suy cho cùng chuyện đó đâu liên quan tới nàng đúng không?

Một viên ngọc đẹp không phải vật sở hữu của riêng nàng.

Ôn Phù Tang vô thức nắm chặt cán dù, từng ngón tay chạm vào chữ "Tiêu" khắc trên đó.

Nàng chỉ là muốn biết, vì sao lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mất mác.

Không đợi Ôn Phù Tang suy nghĩ cẩn thận, bảng hiệu "Vạn Đăng Minh" lần nữa xuất hiện trước mắt nàng

Nguyệt Bạch tiến lên thay đổi chiếc dù trong tay Ôn Phù Tang và cái đang đặt bên ngoài quán trà, tay nàng quơ quơ, so sánh hai chiếc dù. Chả trách tiểu thư lấy nhầm, quả thật là giống nhau như đúc.

Ôn Phù Tang sợ sẽ gặp lại Tiêu Quý Hòa, thấy Nguyệt Bạch đã đổi lại xong xuôi, liền kêu nàng mau đi về.

Nguyệt Bạch nương theo bậc thang đi lại, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, dù của An Nam Hầu phủ sao lại giống dù của người vậy nhỉ?”

Ngày đó Ôn Phù Tang không có gì để làm nên cùng sư phụ trong chùa làm mấy chiếc dù. Để phòng người khác lấy nhầm, Ôn Phù Tang liền vẽ thêm mấy bông hoa dâm bụt dọc sườn ô.

Hoa được vẽ bằng màu trắng bạc. Ô lại có màu trắng, hơn nữa hình vẽ nhỏ nên không dễ nhận thấy. Lúc bọn họ tới gần Nguyệt Bạch mới nhìn thấy.

Ôn Phù Tang nhàn nhạt cười, sự mất mát chưa thể xóa nhòa làm ý cười chưa tới đáy mắt, nàng ấy cũng chỉ nói về màu sắc hai chiếc ô, vì thế đáp: “Trùng hợp thôi.”

Lầu hai quán trà, Nhã Hiên Cư.

Khương Hoài Nhược tay cầm hai viên đậu phộng, ăn một hạt, ném một hạt.

Hạt đậu phộng vẽ một đường hoàn mỹ, nhắm thẳng trên mặt người đứng bên bên cửa sổ.

“Này!” Hắn mặc một bộ y phục tím sẫm in hoa văn màu hoàng kim, lưng dựa vào ghế, đôi chân dài gác trên bàn, lâu lâu lắc lư một cái.

Cặp mắt đa tình, nhìn là biết một công tử ăn chơi trác táng

Thấy người bên ngoài cửa sổ không hề đáp lại, Khương Hoài Nhược lại cầm một viên nữa ném về phía hắn.

Tiêu Quý Hòa cuối cùng cũng nhìn về phía này.

Khương Hoài Nhược lười nhác mà đã mở miệng: “Ngươi đang nhìn gì vậy?" Thấy Tiêu Quý Hòa không muốn mở lời, hắn ngữ khí bát quái nói tiếp:” Mới vừa rồi còn bảo người ta chờ trên lầu để xuống lấy đồ, bây giờ lại không nói lời nào. Sao vậy? Ngươi gặp vị tiểu Bồ Tát của ngươi sao?”

Tiêu Quý Hòa nhíu mày, đem hạt đậu phộng ném trở lại phía hắn ta, giọng nói mang theo sự cảnh cáo: “Đừng nói bậy.”

Khương Hoài Nhược bị hai hạt đậu phộng đập vào giữa trán đến nỗi kêu đâh, sức lực và độ chính xác của hắn sao có thể so được với người quanh năm trong doanh trại cơ chứ.

“Ngươi đừng phủ nhận” Khương Hoài Nhược che trán lại, mang theo cơn giận nói: "Không phải tháng nào ngươi cũng đến chùa Tịnh Nam ngoài ngoại ô sao?”

Ánh mắt hắn nhắm thẳng vào người Tiêu Quý Hòa, “Không thích Thần Phật, lại hay đi chùa.” Khương Hoài Nhược thanh âm thấp xuống, kéo ghế dựa đến gần bên người Tiêu Quý Hòa, ra hiệu cho Tiêu Quý Hòa ghé sát vào.

Tiêu Quý Hòa liếc nhìn hắn một cái, trên mặt tuy có ghét bỏ, nhưng vẫn tiến lại gần.

“Tiểu Bồ Tát của ngươi là thiên kim phủ Thừa tướng à?” Khương Hoài Nhược tuy thanh âm trầm thấp, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn.

Đôi đồng tử Tiêu Quý Hòa khẽ nhếch, giây tiếp theo lập tức phản bác: “Không phải!”

Khương Hoài Nhược thờ ơ nhìn biểu cảm người đối diện, cuối cùng chỉ vào tai hắn, sau đó ung dung nói: “Tiêu tướng quân, tai ngươi đỏ rồi kìa. “

“……”

Tiêu Quý Hòa không để ý đến hắn, gương mặt mất tự nhiên hướng về phía cửa sổ.

Khương Hoài Nhược không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn lần nữa thò mặt lại gần, liền nghe thấy Tiêu Quý cùng nói: “Biết vậy đã không cứu ngươi.”

Vừa định nói điều gì đó Khương Hoài Nhược: “……”

Khương Hoài Nhược bị nghẹn, ôm lấy cổ, “Ngươi vừa nói gì vậy, tốt xấu gì ta cũng là Sở Vương, ngươi có thể khách khí hơn một chút được không.”

Hoàng đế Văn triều họ Khương, Khương Hoài Nhược là nhi tử do Hoàng Hậu sinh ra, con trai thứ bảy của hoàng đế.

Tuổi nhỏ đã bị phái sang nước Hạ làm con tin, sau khi Văn Hạ khai chiến, Tiêu Quý Hòa dẫn quân bao vây và trấn hoàng thất nước Hạ, mấy tên tàn dư lấy Khương Hoài Nhược làm con tin, cầu hắn thả bọn họ một con đường sống.

Ai ngờ Tiêu Quý Hòa lại nói không quen biết. Khương Hoài Nhược tức đến muốn chết, trò giả vờ bị bắt cóc hắn cũng không chơi nổi nữa, trở tay một cái đã đem người phía sau ấn xuống đất.

Đối phương sau khi bị ép xuống đất liền móc ra cây chủy thủ, lúc định đả thương Khương Hoài Nhược thì đã bị Tiêu Quý Hòa dùng một chân đá xuống sườn núi.

Khương Hoài Nhược mấy ngày trước mới biết được thằng nhãi Tiêu Quý Hòa này chính là cố ý, muốn mượn lần đó kiểm tra thân thủ của hắn.

Nhưng hắn lúc ấy không biết, còn tưởng Tiêu Quý Hòa thật sự không muốn cứu. Bây giờ nghĩ lại ánh mắt khinh thường của Tiêu Quý Hòa khi đó, hắn lại toát mồ hôi lạnh.

Nào có đáng yêu như hiện tại.

Tiêu Quý Hòa nhướng mày, xòe tay ra, bộ dáng không để ý, “Sở Vương?” Hắn suy nghĩ vài giây, liền mang theo ý cười nhàn nhạt nói: "Vương phủ của ngươi tu sửa xong chưa?”

Người mới lãnh chỉ thụ phong Khương Hoài Nhược: “……”

Một chút cũng không đáng yêu!

Khương Hoài Nhược ngừng mấy trò tiêu khiển, “Vậy là Tiêu tướng quân thừa nhận rồi?” Hắn lại kéo thấp giọng, “Tiểu Bồ Tát?”

Lúc hắn còn ở nước Hạ đã nghe nói về con gái Thừa tướng, quanh năm ốm yếu, trầm ngư lạc nhạn, uyển tú chi tư. (2)

(2) Uyển tú chi tư: Dáng vẻ duyên dáng, yêu kiều

Trầm ngư lạc nhạn: Chim sa cá lặn

Tiêu Quý Hòa rũ mắt không nói.

Khương Hoài Nhược cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói, “Sáng nay lúc trên triều ta nghe tên hoàng đế bất tài kia hỏi thiên kim nhà Ôn thừa tướng bao nhiêu tuổi? Hắn còn nhắc tới quan hệ giữa triều đình và Hoang Kinh, ngươi đoán xem, hắn đây là ý gì?”

Trừ lúc lên triều, Khương Hoài Nhược đều không gọi hoàng đế là phụ hoàng, chỉ gọi hoàng đế

Còn về bất tài...

Chỉ muốn được yên bề gia thất, cắt đất cống tài (3)

(3) Ý nói không xứng đáng làm vua, vì muốn yên ổn mà nhường quyền hành kẻ khác

Khương Hoài Nhược nhìn thấy thiếu niên bên cạnh sắc mặt lạnh lẽo, nhất thời có chút sợ hãi, hắn gãi gãi đầu, yếu ớt bổ sung: “Cũng không chắc là ý đó, ngươi trước tiên...”

Tiêu Quý Hòa xoay người cầm lấy thanh kiếm trên bàn.

“Đi đâu?”

“Tắm rửa” Tiêu Quý Hòa dừng một chút, “Hôm nay đến cung yến.”

Về lịch đăng:

Không có thời gian cụ thể, nhanh chậm tùy tâm trạng và công việc của editor có nhiều hay ít. Với lại tác giả viết mỗi chương cũng khá dài, hơn 3000 từ nên đôi khi tớ bị nản ý.

Mà yên tâm nha, chắc chắn không drop.

Hoan hỷ hoan hỷ, bắt đầu từ chương 10 sẽ đăng lên wp, chương 22 trở đi có pass ngẫu nhiên.