Edit: Cún
Trường Ung năm thứ hai mươi hai 22, trời có sương lạnh, trời đất tối sầm, khí lạnh tràn ngập khắp kinh thành, mang theo tư vị của mùa thu.
Nước mưa theo mái nhà trượt xuống chiếc ô làm bằng giấy dầu. Những giọt nước mưa lăn qua lăn lại trên mặt ô, sau đó rơi xuống nền đường lát đá.
Người dẫn đường đi phía trước thu dù, quay đầu, cung kính nói với nữ tử trước mặt: "Tiểu thư hãy chờ một lát, tiểu nhân đi vào thông báo một tiếng." Nói xong liền chậm rãi lui ra phía sau.
Nữ tử bước đến dưới mái hiên, tiện thể thu dù, tay trái nâng váy, nhẹ nhàng phủi đi nước mưa dính vào quần áo. Sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn về phía bảng hiệu - Vạn Đăng Minh.
"Vạn Đăng" Nàng thì thầm thành tiếng, sau đó liền nhấp môi cười nhạt, "Lấy một ngọn đèn truyền cho nhiều ngọn đèn, cuối cùng muôn đèn đều sáng." (1)
Một cái tên thật đẹp.
(1) Nguyên văn: "以一灯传诸灯,终至万灯皆明": Trích trong Kinh Pháp Hoa
Chưa tới một khắc sau, một lão ma ma bước đi thong thả, lại hiện một chút lo lắng đi tới, đầu tiên là nhìn hai mắt của nữ tử, trong mắt liền không giấu được vẻ nghi vấn do dự.
Cô nương trước mặt thoạt nhìn chỉ mới hai tám tuổi, mi tựa núi xa, mắt ngọc mày ngài, răng trắng sáng, ôn nhu dịu dàng. Thân hình mảnh khảnh tinh tế, da thịt trắng tựa tuyết đọng, đặc biệt trong y phục màu trắng bạc, không hiểu sao lại có một tia ốm yếu.
Ôn Phù Tang thấy lão ma ma mặc y phục màu tím sẫm, chắc là ma ma bên cạnh người mà nàng muốn gặp. Nàng đem dù dựng bên ngoài quán trà, hòm thuốc bên tay phải lộ ra dưới sắc trời tối sầm
Lão ma ma vội vàng chào hỏi.
Edit: Cún
Ôn Phù Tang bất động thanh sắc tới gần nàng vài bước, nghe thấy nàng mở miệng: "Đại phu, nô tỳ giúp ngươi."
Ôn Phù Tang vươn tay đỡ lấy cánh tay gầy gò của nàng, khẽ đem hòm thuốc dời ra phía sau, mỉm cười nói: "Không sao. "
Lão ma ma không khỏi ngẩng đầu nhìn cô nương trước mặt, nàng duyên dáng uyển chuyển, nhất định không phải người xấu. Ma ma thu hồi cánh tay, gương mặt lo lắng trước đó đã dần dịu đi, "Đại phu, mời theo ta vào trong."
Ôn Phù Tang gật đầu, đi theo sau lão ma ma tiến vào trà lâu.
Không giống với ngoài trời lạnh lẽo tĩnh lặng, phía trong trà lâu vô cùng ấm áp. "Đêm mồng bốn tháng tư, nguyệt hắc phong cao, quân kỳ trên đỉnh doanh trại bay phấp phới." Một giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực vang vọng cả quán trà, một vị tiên sinh giảng sách phe phẩy chiếc quạt xếp, thu hút ánh nhìn của mọi người dưới đài.
Ôn Phù Tang nhìn thoáng qua một cái.
Nàng được lớn lên trong chùa, do vậy mà ưa thích sự yên tĩnh. Cũng từng có cảnh một người nói trăm người nghe, nhưng đó là tụng kinh tập thể. Những người phía dưới không có đủ loại biểu cảm theo ý mình như hiện tại.
Trước kia chỉ được nghe huynh trưởng nói qua, bây giờ tận mắt nhìn thấy cảm giác thú vị hơn nhiều.
Lúc này, Ôn Phù Tang theo lão ma ma đi vào nhà sau của trà quán.
"Kẽo kẹt," cửa gỗ phòng ốc bị đẩy ra, người trong phòng tựa hồ chờ đợi đã lâu, vội vàng đi tới: "Đại phu đâu?" Không đợi lão ma ma trả lời, trực tiếp nhìn ra phía sau nàng.
Phòng phía Bắc.
Ôn Phù Tang trong lòng thầm nghĩ vừa mới đi đường dài tới đây, lại nhìn cách ăn mặc của người kia, hiển nhiên hắn là chủ quán trà này. Nhìn ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng vô hạn của mấy gia nhân, người cần nàng chữa trị hẳn là phu nhân chủ quán.
Sau khi giải quyết xong các mối quan hệ, Ôn Phù Tang thay lão ma ma trả lời, "Là ta."
Chủ quán hơi sửng sốt, kêu lão ma ma lui ra trước, "Ngươi......", Cho dù hắn đã quá năm mươi tuổi, gặp vô số người, nhưng sau khi nhìn nữ nhân trước mặt, hắn vẫn không khỏi nhíu mày.
Ôn Phù Tang đứng ở cửa, cách hắn hơi, chỉ thấy môi đối phương giật giật, nghe không rõ nói gì.
Lúc này, nàng mím môi, tựa hồ suy nghĩ gì đó, nhưng chỉ vài giây sau liền nhàn nhạt mở miệng: "Đại nhân, có thể để ta chẩn bệnh cho lệnh phu nhân trước, về phần..."
Ôn Phù Tang không nói hết lời.
Thời điểm này nam nữ bình đẳng, không phân biệt nghề nghiệp. Hắn do dự không nói nhất định không phải vì cho rằng nàng là nữ kiều nga. Nhưng Ôn Phù Tang lại không sợ từ này nhất.
Từ nhỏ mẫu thân đã dạy dỗ nàng: Kẻ dốt chăm học sẽ sớm thành tài. Nàng tự biết trời sinh đã không được thông minh, thân thể cũng hay ốm yếu, đặc biệt là thính giác có chút kém. Không thể đi theo huynh trưởng đến trường học, chỉ có thể một mình đến chùa sau núi học y thư, đến nay cũng đã hơn mười năm.
Chủ quán biết mình vừa rồi làm sai điều gì đó, vội nói, "Mời, mời, mời."
Trong phòng càng ấm nóng, khói thuốc lượn lờ bay khắp bốn phía.
Edit: Cún
Ôn Phù Tang vòng qua bình phong. Người nằm trên giường sắc mặt ửng hồng, nhưng môi lại không thấy huyết sắc, đôi mắt hơi cong cong, trông rất ôn nhu, không giống nữ nhân bình thường. "Đại phu" Chỉ mấy chữ này, nàng lại nói đứt quãng, mang theo ho khan.
"Phu nhân" Chủ quán bước đến mép giường, dựng thẳng chiếc gối sau đầu phụ nhân, lại cầm chăn kéo lên trên người nàng, sợ có hàn khí xâm nhập.
Vị phụ nhân lắc đầu như đang trấn an.
Ôn Phù Tang buông hòm thuốc, sau đó đi đến bếp sưởi gần nhất, sưởi hai tay để nhanh chóng làm tan đi khí lạnh.
Trong phòng hỉ còn lại hai người chú ý tới động tác của nàng, không hẹn mà cùng liếc nhau.
Vị nữ nhi này thật là thận trọng.
Một lúc sau, Ôn Phù Tang ngồi cạnh giường, cầm lấy tay phụ nhân đặt lên gối. Sau đó, nàng cũng đặt hai ngón tay lên trên mạch tượng vị kia.
Mạch tượng nổi và căng, máu ở mạch giữa chạy mạnh và chặt, mạch đập tốc độ khá nhanh. Ngoài ra lúc phụ nhân vừa mở miệng, Ôn Phù Tang để ý thấy lưỡi nàng trắng và mỏng.
Điển hình là nhiễm phong hàn.
Chỉ là --
Ôn Phù Tang tay thoáng di chuyển, mạch tượng đập qua lại nhịp nhàng và trơn tru, tựa như một viên ngọc lăn trên đĩa.
Nàng chậm rãi thu tay, mang theo ý cười, ôn hòa nói: "Chúc mừng đại nhân và phu nhân, là hỉ mạch."
Không khí tĩnh lặng trong phòng bị những lời này đánh tan, tựa như gió xuân đang về, tràn đầy sức sống.
Đôi phu thê nở nụ cười rạng rỡ, vị chủ quán vội nói lời cảm tạ.
Ôn Phù Tang lấy ra câu bút mực và giấy viết, ghi chép lại phương thuốc rồi đưa cho chưởng quầy, còn dặn dò: "Cơ thể phu nhân vẫn còn nhiễm phong hàn, đại nhân nhớ rõ mỗi ngày phải cho người đi lấy thuốc để chữa trị."
"Được, Được." Chủ quán đỡ thê tử của mình nằm xuống, lại đem đơn thuốc đưa cho lão ma ma phía sau, sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn đích thân dẫn Ôn Phù Tang đi ra ngoài.
Có lẽ là vừa mới biết phu nhân nhà mình đang mang thai, chưởng quầy vui mừng khôn xiết, háo hức dẫn đường cho Ôn Phù Tang.
Ôn Phù Tang nghe không rõ hắn đang nói gì, nhưng cũng không có xen ngang.
Ôn Phù Tang theo chủ quán đi qua dãy hành lang dài, tiến vào trà lâu. Tiên sinh kể chuyện vẫn đang ngồi ngay ngắn, chắc đang kể đến đoạn quan trọng mà thanh âm càng ngày càng thấp, tựa hồ còn phải làm khoa trương trước khi kể tiếp.
Tiếng huyên thuyên của chủ quán trước đó cũng phải im bặt, làm Ôn Phù Tang không khỏi bị hấp dẫn.
Chỉ nghe người trên đài bỗng nhiên phóng cao âm lượng, kích động nói: "Khi đó, Tiêu tướng quân rút kiếm trong gió, áp sát tên thủ lĩnh Man tộc, cổ tay khẽ vặn, đầu tên thủ lĩnh..."
Mọi người không khỏi căng thẳng, nhưng người trên đài vẫn bình tĩnh nhấp một ngụm trà, sau đó mới từ từ nói: "Có thể nói là đã rơi xuống đất."
Những lời này như khiến mọi người bùng nổ, phía dưới đài lập tức nổi lên từng tiếng vỗ tay reo hò, không ngừng nói: "Tốt!"
Ôn Phù Tang bị bầu không khí ảnh hưởng, nàng cũng cười theo mọi người.
Chủ quán cho rằng nàng cảm thấy hứng thú với chuyện này, nói: "Tiêu Quý Hòa của An Nam hầu phủ thật không hổ là công thần của triều đình, trăm năm khó gặp, trăm năm khó gặp."
"Tiêu Quý Hòa." Ôn Phù Tang rũ mắt nhẹ nói lại một lần.
Thì ra hắn tên Tiêu Quý cùng.
Không biết vì sao, hội trường ồn ào, nàng lại chỉ nghe thấy tên húy của hắn.
Ôn Phù Tang đến gần chưởng quầy vài bước, mơ hồ hỏi: "Là Tiêu tướng quân của An Nam hầu phủ sao?"
Chưởng quầy vỗ vỗ miệng mình, đầu tiên là xin lỗi, cười nói: "Nhìn cái miệng ta này, tên của Tiêu tướng quân vậy mà có thể nói ra" Sau đó chỉ lên trên đài, "Vừa rồi vị tiên sinh kia nhắc đến chính là Tiêu tướng quân. Mọi người tuy chưa gặp qua, nhưng ai cũng coi trọng Tiêu tướng quân, người tới đây rất thích nghe về ngài ấy, nghe hoài không chán."
Sao có thể không nghe được, vị Tiêu Quý Hòa này được coi công thần của Văn triều.
Tuổi còn nhỏ đã cùng phụ thân an trấn phương nam, đến tuổi kết tóc là có thể thay cha xuất chinh, chinh chiến sa trường.
Thiếu niên tiên y nộ mã (3), khí phách hăng hái. Trên chiến trường lấy một địch trăm, năm ấy mười bảy tuổi đã lấy được lãnh thổ Man tộc cho triều đình, nhất chiến thành danh (4), sau được phong "Việt Kỵ giáo úy". (5)
(3) Tiên y nộ mã - 鲜衣怒马: Chỉ những người giàu sang, quần áo sang trọng
(4) Nhất chiến thành danh - 一戰成名: Danh tiếng sau một trận đánh
(5) Việt kỵ giáo úy: Một chức quan võ thời nhà Hán, một trong 8 tướng lĩnh, chỉ sau tướng quân
Không nói đâu xa, chỉ mấy ngày trước đây, binh sĩ Tiêu gia truyền đến tin chiến thắng. Vì thế hôm nay kinh thành có dán thông cáo: "An Nam Hầu phủ Tiêu giáo úy, chỉ mang theo 8000 quân tinh nhuệ đi đánh giặc. Trong vòng mấy tháng đã khiến tướng giặc quỳ gối thần phục, không dám xâm lược lãnh thổ Thánh Triều. Đặc xá phong Tiêu giáo úy thành "An Nam tướng quân", trấn an bá tánh.
Thông cáo này khiến dân chúng không khỏi vui mừng.
Edit: Cún
Chủ quán còn lẩm bẩm bổ sung: "Nghe nói Tiêu tướng quân hôm nay hồi kinh, không ít bá tánh đến cửa thành đón ngài. Nhưng không ngờ trời đổ cơn mưa, mọi người đều tránh vào quán ta ngồi, cho nên hôm nay mới không còn chỗ."
Thiếu niên trong mộng không ngờ lại khí phách như vậy.
Ôn Phù Tang nhẹ nhàng cười.
Một tên tiểu nhị bỗng nhiên chạy lại, không biết nói gì với chủ quán, chỉ thấy hắn có hơi ngượng ngùng chuẩn bị đi lên lầu hai, trước khi đi, hắn dặn dò tiểu nhị dẫn nữ tử trước mắt ra về.
Ôn Phù Tang hiểu ý hắn, chậm rãi mở miệng: "Không sao, ta tự mình về được" Nàng gật đầu tỏ vẻ cáo từ.
Sự tình đang nguy cấp, chủ quán cũng không có cưỡng cầu, bước nhanh lên lầu hai.
Ôn Phù Tang đang nghĩ đến lời chủ quán vừa nói, hôm nay hồi kinh? Hiện tại đang là buổi trưa, vậy còn có thể gặp hắn ở cổng thành không?
Nàng nghĩ đến việc chạm mặt hắn, lại nghĩ đến tên húy của hắn - Tiêu Quý Hòa.
"Tiêu" thì nàng biết, còn "Quý Hòa", rốt cuộc là hai chữ nào.
Nên đi hỏi một chút.
Ôn Phù Tang ảo não cắn cắn môi, không để ý dưới chân mình là ngưỡng cửa.
"Cẩn thận"
Thanh âm chỉ thuộc về một người duy nhất vang lên bên tai nàng.
Mưa ngoài trời không biết khi nào tạnh, thiếu niên mặc y phục đen, tựa như mang theo hào quang chiếu vào tầm mắt thiếu nữ.
Ôn Phù Tang ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử vóc người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú. Làn da trắng nõn nhưng lại không có nét nữ tính, có lẽ là do đôi mắt kia.
Trắng đen rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, mang theo một loại khí thế không ai bì nổi.
Ôn Phù Tang từ nhỏ đã học về khắc kỉ phục lễ (6), nàng chưa bao giờ nhìn chằm chằm người khác một cách thất lễ như vậy. Mà lúc này đôi mắt đẹp ấy cũng đang nhìn nàng, thâm trầm, tựa một hồ nước ẩn giấu gì đó mà nàng không hiểu được.
(6) Khắc kỉ phục lễ - 克己复礼: Gạt bỏ tâm niệm để quay về với lễ nghi vốn có
Một vệt ửng hồng từ từ xuất hiện trên gương mặt mộc mạc của nàng.
Người vừa nghĩ đến bất ngờ xuất hiện trước mặt mình.
Ôn Phù Tang không dám nhìn tiếp, nàng cụp mắt, lông mi giống như cánh bướm mất phương hướng, không khỏi run rẩy vài cái.
Nàng rút cổ tay mình khỏi bàn tay nam nhân, cúi người thấp giọng nói câu cảm tạ: "Đa tạ Tiêu tướng quân."
Thiếu niên thu tay lại, khoanh trước ngực, dựa vào bức tường ngoài quán trà: "Ngươi biết ta?"
Hắn vừa nói vừa mang theo ý cười, Ôn Phù Tang cho dù chưa ngẩng đầu cũng có thể dễ dàng cảm nhận được trong đó một chút tùy tiện.
Nàng nhất thời cứng họng, không biết trả lời thế nào.
Một lát sau, nàng đành phải do dự lắc đầu.
"Thật sự?" Thiếu niên hỏi.
"Ta......" Ôn Phù Tang khẩn trương, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Edit: Cún
Nàng không thể nói dối, trong đầu nghĩ tới vô số lời giải thích, cuối cùng chỉ nói ra được một chữ.
Lúc này, thiếu niên trước mặt đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng. Tiếng cười như tiếng suối mùa hè trong vắt chảy qua khẽ núi, réo rắt rung động, mang theo đá vụn liên tục dội vào nội tâm nàng, tạo thành thường đợt gợn sóng.
Ôn Phù Tang không khỏi ngẩng đầu, sau đó lại nghe thấy hắn nói: "Nhưng ta từng gặp qua ngươi."