Edit: Cún
Trời càng tới, mưa lại tí tách rơi.
Vạn Đăng Minh cách y quán không xa, Nguyệt Bạch thay Ôn Phù Tang cầm dù. Sau khi tới y quán, Nguyệt Bạch thu dù lại, vội vàng lau đi nước mưa dính trên quần áo Ôn Phù Tang.
Ôn Phù Tang cầm ống tay áo lên để Tuyết Bạch tiện cử động. Sau khi lau xong xuôi, Ôn Phù Tang đem khăn tay của mình đưa cho nàng, “Muội cũng lau đi.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, giống như trận mưa ngoài hiên nhà.
Nguyệt Bạch cũng đã quen, như thường lệ đẩy cánh tay Ôn Phù Tang, “Ta không để ý mấy cái đó.”
Thật ra bình thường Nguyệt Bạch sẽ tiếp nhận thiện ý của Ôn Phù Tang, chẳng qua… khăn tay của nữ nhân đều khác nhau.
Ở Văn triều, bên trong váy của nữ tử đều thiết kế có túi, chuyên dùng để đựng khăn tay.
Về cái này, nhân gian có nói, nữ nhân nếu gặp được người mình thích, ngại không nói ra, có thể đem khăn tay của mình đưa cho người ấy. Túi thiết kế bên trái, gần trái tim với, đại biểu tâm ý của mình.
Bởi vậy mới có câu: “Nếu gặp được người trong tim, nên để tương tư trong lòng.”
Khăn tay được dệt bằng lựa, “Ti” cùng “Tư” cùng âm.
Ôn Phù Tang không phải không biết ý tứ này, nhưng nàng không cứng nhắc như vậy, chỉ là không muốn làm Nguyệt Bạch cảm lạnh mà thôi. Nàng hơi hé miệng, muốn nói gì đó.
Chưa kịp nói thành lời, Nguyệt Bạch mặt đầy kinh hỉ đã nói: “Thanh Ảnh, sao ngươi lại tới đây?”
Ôn Phù Tang cũng nhìn qua, trên mặt không hiện nét vui mừng nhiều như Nguyệt Bạch, nhưng khóe miệng cũng nhẹ dương lên.
Người gọi Thanh Ảnh mặc thanh y (1), mặt mày thanh tú, mái tóc dài búi cao khiến gương mặt thanh tú thêm phần anh khí.
(1) Tên một loại y phục, có màu đen hoặc xanh lam, được giai cấp thấp thời Hán ưa chuộng
Nàng ôm kiếm trong ngực, biểu tình trên mặt nhàn nhạt, đầu tiên là liếc nhìn Nguyệt Bạch một cái, sau đó ánh mắt liền chuyển hướng về phía Ôn Phù Tang.
Ngữ khí và khuôn mặt nàng có chút giống nhau, lãnh đạm không gợn sóng, giống như không có điều gì khiến nàng hứng thú: “Chủ nhân.”
Ôn Phù Tang gật gật đầu.
Nàng gặp Thanh Ảnh một năm trước, lúc đang trên đường từ kinh thành trở lại chùa Tịnh Nam sau mùa Tết Nguyên Đán.
Ôn Phù Tang còn nhớ rõ, lúc ấy nàng đang nghỉ ngơi, vì là tiểu thư phủ Thừa tướng nên đám thị vệ không dám tới gần, bọn họ nghỉ ở nơi xa nhất tầm mắt.
Nguyệt Bạch đang giúp nàng tìm lò sưởi nên không ở trong xe ngựa, Ôn Phù Tang một mình bên trong xe, đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu yếu ớt.
Lúc ấy trời vừa trải qua trận mưa tuyết, tuyết rơi dày đặc, ban ngày trong rừng yên tĩnh không tiếng động. Nàng xốc màn xe, vươn đầu nhìn ra thì thấy Thanh Ảnh người đầy máu.
Ôn Phù Tang không biết nàng trước kia đã trải qua chuyện gì, hỏi gì nàng đều không trả lời, tâm đề phòng rất mạnh. Chỉ có thể khẳng định nàng là người trong giang hồ, biết võ công, tay đang cầm kiếm. Nàng không muốn nói, Ôn Phù Tang cũng không hỏi thêm.
Chỉ là đối với nàng ôn nhu nói: “Ngươi nguyện ý đi theo ta không? Nếu nguyện ý, về sau ta gọi ngươi là Thanh Ảnh được không?”
“Thanh” tức thanh tịnh, Ôn Phù Tang là muốn nói với nàng ấy, trước kia sống đã không dễ dàng gì, về sau đi theo nàng, làm người trong sạch, rời xa bóng tối, sống thêm một lần cho thật tốt.
Thanh Ảnh không gọi Ôn Phù Tang là tiểu thư mà là chủ nhân. Mạng này của nàng là nhờ Ôn Phù Tang cứu, sau này bất kể chuyện gì xảy ra, nàng đều vĩnh viễn đi theo Ôn Phù Tang.
“Thanh Ảnh, ca ca ta có làm khó người không?” Lúc Thanh Ảnh đi thêm vài bước, Ôn Phù Tang đã nhìn ra sắc mặt sàng có chút tái nhợt.
Thanh Ảnh lắc lắc đầu, “Không có, Ôn đình úy dạy ta rất nhiều thứ.” Trả lời xong, nàng cầm chuôi kiếm trong ngực lên, chỉ vào y quán, “Chủ nhân, người phủ Thừa tướng vừa mới kêu ta chờ ngài, nói là có chuyện quan trọng cần nói.”
Người trong phủ tới?
“Được, ta lập tức vào xem” Ôn Phù Tang nghi hoặc trả lời, nàng nghiêng đầu: “Nguyệt Bạch, ngươi không cần đi theo ta.” Ôn Phù Tang tay chạm vào cánh tay trái của Thanh Ảnh, không có gì quá bất ngờ, Thanh Ảnh nhíu mày lại, nàng thu tay lại, “Đi giúp Thanh Ảnh bôi thuốc vào chỗ này.”
Nguyệt Bạch ngơ ngác gật đầu. Lúc Ôn Phù Tang chạm tay vào nàng mới phản ứng lại. Thanh Ảnh quen dùng tay trái, mà nàng vừa mới dùng tay phải cầm kiếm, tự bôi thuốc chắc chắn không tiện, nàng nhanh chóng buông đồ trong tay xuống, đáp: “Vâng, tiểu thư.”
Nguyệt Bạch dẫn Thanh Ảnh đi sang nhà bên cạnh, còn Ôn Phù Tang một mình đi vào chính phòng của y quán.
Trong phòng chính, ma ma sau khi thấy nàng thì lập tức đi lên đón, khom người, nghiêm mặt hành lễ: “Tiểu thư.”
Ôn Phù Tang không lớn lên trong phủ, mỗi năm chỉ trở về kinh thành vào mồng một Tết, Người trong Ôn phủ cũng không quen thuộc với nàng.
“Ma ma,” Ôn Phù Tang tay đỡ nàng, kêu nàng không cần đa lễ, “Mẫu thân kêu ngươi tới sao?”
Ma ma có chút sợ hãi, nàng là gia nhân trong Ôn phủ, nào có thể để tiểu thư đỡ mình, vậy thật không đúng mực. Nàng lui về phía sau một bước, thân thể vẫn cúi thấp, “Không phải phu nhân, là lão gia.”
“Tiểu thư,” nàng ngẩng đầu nhìn Ôn Phù Tang, “Lão gia phân phó ta tới kêu ngài mau chóng hồi phủ, phu nhân cũng đã trở về trong phủ, đây là chuyện quan trọng.”
Ma ma cúi đầu, không lâu trước đây phu nhân có nói điều này với nàng, còn dặn dò: “Nếu không nói như vậy, tiểu thư nhất định sẽ không để trong lòng, chỉ biết chăm sóc mấy dược liệu đó thật tốt.”
“Mẫu thân cũng trở về sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy còn ca ca ta?” Ôn Phù Tang lại hỏi.
“Thiếu gia cũng đang trong phủ ạ.”
Nghĩ có đại sự, Ôn Phù Tang không dám trì hoãn, nàng đem đơn thuốc của phu nhân chủ quán trà Vạn Đăng Minh cho tên nô bộc đứng trước tủ thuốc, mang theo Nguyệt Bạch và Thanh Ảnh vừa đi vào phòng chính trở về phủ Thừa tướng.
Về tới phủ, nàng có hỏi qua ma ma thì biết mọi người đều đang ngồi trong đại sảnh chờ nàng.
Ba người, hai chủ vị, một vị trí phụ. Rất giống chiếc kiềng ba chân, không khí trong phòng không mấy dễ chịu.
Ôn Phù Tang cúi người hành lễ, "Tham kiến phụ thân, mẫu thân" nàng hơi nghiêng người, “Tham kiến ca ca.”
“Yểu Yểu,” Ôn thừa tướng Ôn Bình bước nhanh đi tới, hắn thân mặc quan phục, tuy tóc đã dần hoa râm nhưng khí sắc vẫn hồng nhuận, tràn đầy sức sống, nói: “Mau đứng lên, nơi này không có người ngoài, không cần hành lễ.”
"Yểu" là tên hiệu của Ôn Phù Tang, từ “Yểu” nằm trong nhũ danh của nàng nên từ nhỏ đến lớn nàng đều được gọi như vậy.
“A Yểu, mau lại chỗ ta.” Trên ghế chủ vị còn có một một người khác, nàng mặc y phục lam nhạt, khí chất ôn nhu, ngũ quan hào phóng, là chủ mẫu phủ Thừa tướng, cũng là phu nhân duy nhất của ông, Trương thị.
Trương thị xuất thân y dược thế gia, phụ thân là Trương thái y nổi danh trong triều. Bản nhân nàng cũng tinh thông y thuật, nhưng sớm đã không còn khám bệnh nữa.
Ngoại trừ mỗi năm đều đến chùa khám bệnh miễn phí, giúp tăng nhân chữa bệnh, đây cũng là báo đáp việc Ôn Phù Tang được tĩnh dưỡng trong chùa Tịnh Nam nhiều năm, thời gian chỉ còn vài ngày.
“Mẫu thân” Ôn Phù Tang đến gần nàng, hỏi: “Ngươi sao đã trở lại rồi?”
Trương thị giơ tay xoa đầu Ôn Phù Tang, hiền hậu cười, sau lại thu ý cười, liếc mắt sang Ôn Bình, không mặn không nhạt mà nói: “Ta khiến chàng sợ sao?”
Đúng vậy, Ôn đại thừa tướng Ôn Bình là người sợ vợ
“Không sợ, không sợ.” Ôn thừa tướng ngồi lại chỗ cũ, có chút ủy khuất, “Ta lâu rồi không gặp Yểu Yểu, có chút vui vẻ nên quên mất.” Ôn thừa tướng càng nói càng thấp.
“Được rồi,” Người ngồi bên phải rốt cuộc cũng mở miệng.
Hắn một thân quan phục chưa kịp thay, vẻ mặt nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đào hoa hơi nhếch cũng thu hồi nét dịu dàng. Không giống mẫu thân dịu dàng khí chất, hắn lại giống phụ thân hơn, ôn nhuận lại lãnh đạm, khí chất có thể vô hình giết người.
Đây là huynh trưởng của Ôn Phù Tang, cũng là đình úy trong triều, Ôn Kinh Mặc.
Ôn Kinh Mặc cong ngón tay, gõ nhẹ lên bàn gỗ, “A Yểu đang ở đây rồi, mau nói với muội ấy chuyện vừa rồi. Việc này nên để muội tự quyết định.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong sảnh đều tập trung về phía Ôn Phù Tang.
Trương thị nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Ôn Phù Tang nhìn bà một cái, sau lại nhìn thoáng qua Ôn thừa tướng, mở miệng: “Phụ thân, mẫu thân,” nàng quay đầu lại nhìn về phía Ôn Kinh Mặc, bình tĩnh nói: “Mọi người cứ nói đừng ngại.”
“Yểu Yểu,” Ôn thừa tướng cùng Trương thị nhìn nhau, sau đó nói: "Gần đây sứ thần Hoang Kinh đến thăm triều ta, sứ thần hi vọng hai nước sẽ qua lại hòa bình. Hơn nữa hôm nay trên triều Hoàng thượng đột nhiên hỏi ta về con, tối nay có cung yến, cha sợ…”
Ôn thừa tướng có chút cứng miệng, lúc hiểu hết ý tứ của Hoàng Thượng, hắn liền muốn nói lại: Nhi nữ trong nhà thân thể thường ôm bệnh nhẹ, không chịu được thời tiết ngoài kinh thành, không thích hợp ra ngoài.
Nhưng hoàng đế lại không nói gì thêm, Ôn thừa tướng sợ hoàng đế đêm nay đột nhiên ban hôn.
Cung yến để nghênh đón Tiêu tiểu tướng quân của An Nam hầu phủ chiến thắng trở về, mừng quốc thái dân an. Nếu lúc đó mà từ chối, sợ là làm hoàng thượng mất hứng, lại càng sợ các quan đại thần khác trong kinh có lời ra tiếng vào.
“Sợ……gì ạ?” Ôn Phù Tang đại khái đã đoán được, nhưng nàng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
“Sợ để con đi hòa thân.” Trương thị thay Ôn thừa tướng nói ra.
Quả nhiên là vậy, mặt Ôn Phù Tang nháy mắt mất đi huyết sắc. Nàng đã đến tuổi cập kê, đúng là đã có thể thành thân.
“A Yểu,” Trương thị nắm tay Ôn Phù Tang, trấn an, "Mẫu thân không đến chùa Tịnh Nam nữa, mẫu thân nghĩ cách giúp con.”
Ôn Phù Tang một tay nắm chặt góc váy, nàng không phải không biết tầm quan trọng của việc này. Nếu trong cung yến có nhắc đến, nàng nên từ chối thế nào, nàng làm sao có thể cự tuyệt được.
Ôn Phù Tang cố gắng đè nén cảm xúc, hỏi: “Cha, Hoang Kinh —” chỉ mới nói được mấy chữ, nàng đã không mở miệng nổi.
Nàng sợ nói tiếp, âm thanh sẽ nghẹn ngào. Nhưng nàng lại không biết hai mắt mình đã ướt đẫm nước mắt.
“Yểu Yểu,” Ôn thừa tướng hoảng sợ. Hắn rất thương nhi nữ của mình, đặc biệt là Ôn Phù Tang từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, dù không lớn lên bên cạnh mình nhưng hắn vẫn thường xuyên tới thăm nàng.
“Cha muốn báo trước với con một tiếng, nếu trong cung yến hoàng thượng có nói ra, cha sẽ từ chối giúp con.”
Ôn Phù Tang cúi đầu, chớp mắt một cái mới phát hiện hốc mắt đã ươn ướt.
Trương thị giúp nàng lau nước mắt, giống như lúc nhỏ Ôn Phù Tang sợ bóng tối bà cũng dỗ nàng, ngữ khí yêu thương nói: “A Yểu đừng sợ.”
Ôn Kinh Mặc cũng cất tiếng: “A Yểu.”
“Vâng.” Ôn Phù Tang quay đầu nhìn hắn.
“A Yểu,” lúc nói ra hai chữ này, vẻ lạnh lùng trên người Ôn Kinh Mặc cũng đã biến mất.
Ôn Phù Tang lại nghe thấy hắn nói với hai người trên ghế chủ vị: “Nếu A Yểu biết chuyện rồi thì con cũng không đồng ý. Cha, người chuẩn bị những gì cần nói, con cũng sẽ thay muội muội cự tuyệt.”
Ôn thừa tướng khó thấy được bộ dáng đứng đắn của Ôn Kinh Mặc, hắn gật gật đầu, lại vội trấn an Ôn Phù Tang, “Yểu Yểu không phải sợ, cha nhất định sẽ không đề con đi.”
Trương thị ôn nhu nói: “A Yểu, ta, cha con cùng huynh trưởng đều sẽ che chở cho con.”
Ôn Phù Tang cắn môi, không nói lời nào.
Nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn. Cho dù thân thể ốm yếu bệnh tật đi nữa thì nàng vẫn rất may mắn. Sinh ra có phụ mẫu luôn luôn che chở nàng, người huynh trưởng duy nhất cũng rất yêu quý nàng.
Trong sách Phật ghi: “Vạn pháp duyên sinh, toàn hệ duyên phận.” (2)
(2) Mọi điều đều do duyên sinh ra, tất cả đều có số phận của nó
Ôn Phù Tang không dám nghĩ tới bản thân kiếp trước đã gieo bao nhiêu phước báo, kiếp này mới người nhà tốt như vậy.