Ở phía ngoài từ lâu, Đổng Chí Nam dừng xe trước cổng. Anh sớm đã nhìn thấy Nhậm Vy nước mắt ngắn dài từ phía tập đoàn Bình Thăng bước trở ra mà một mình lái xe đi đến nơi nào đó. Vì sợ tâm trạng cô hiện tại không tốt cho nên anh quyết định âm thầm đuổi theo sau.
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước một quán bar. Hàng lông mày Đổng Chí Nam khẽ chau lại, trầm giọng nói:
- "Cô ấy vậy mà một mình đến những nơi như này trong khi chỉ có một mình sao?"
Tiếng nhạc xập xình hòa cùng những điệu nhảy của hàng trăm con người. Đổng Chí Nam thoáng chốc đã mất dấu người trước mặt mà chen vào đám đông tìm kiếm Nhậm Vy. Một lúc lâu sau, anh phát hiện bóng hình cô đang ngồi thẩn thờ ngồi ở ngay quầy rượu. Một người đàn ông lạ mặt bỗng từ đâu đi đến, thân thiện chào hỏi:
- "Người đẹp một mình ngồi đây uống rượu không thấy buồn sao?"
Dứt lời, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh Nhậm Vy. Cô không đáp cũng không xua đuổi người đàn ông mà cứ thế uống cạn ly rượu đang cầm trên tay, một hơi cạn sạch. Một lúc lâu sau, Nhậm Vy bất giác tựa đầu vào vai người đàn ông chỉ mới lần đầu gặp mặt, bật khóc nức nở:
- "Tôi buồn quá. Tại sao Bắc Tiệp lại không để ý đến tôi mà lại là con nhỏ không bình thường ấy? Cô ta có gì hơn tôi? So về độ quyến rũ, tôi hơn cô ta gấp trăm ngàn lần? Tại sao...Tại sao chứ?"
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, bàn tay hư hỏng bắt đầu chạm nhẹ lên mông người con gái vô tình toàn bộ hành động của hắn lọt vào tầm mắt của Đổng Chí Nam khiến máu giận trong lòng của anh bừng cháy mà đi đến đấm thẳng vào mặt kẻ dê sòm, đanh giọng mắng nhiếc:
- "Thằng khốn. Bỏ bàn tay thối của mày ra khỏi người Nhậm Vy."
Toàn bộ những người xung quanh bị cú đấm bất ngờ của Đổng Chí Nam làm cho hoảng hốt mà đổ dồn sự chú ý vào ba người lúc này. Tên đàn ông bị đánh khóe môi tím bầm ngay lập tức. Hắn tức giận lớn tiếng mắng mỏ người trước mặt rồi sau đó tức giận bỏ đi.
- "Mày lo mà giữ chặt người phụ nữ của mình đi. Thật xui xẻo mà."
Nhậm Vy nửa say nửa tỉnh mà nhìn chằm chằm người đang đứng gần đó, lạnh giọng trách móc:
- "Tại sao anh lại đuổi anh ta đi chứ? Tôi cần có người bầu bạn."
Nghe những lời này thực sự khiến Đổng Chí Nam cảm thấy có chút khó chịu mà kéo lấy tay của Nhậm Vy đi sâu vào một góc. Hiện tại chỉ có hai người đối mặt nhìn nhau, Đổng Chí Nam dường như trút hết cơn giận trong lòng mà thẳng thừng nói với người trước mặt:
- "Vy Vy à, cho dù có buồn bã đến đâu cô cũng không nên đến những nơi phức tạp như này chứ? Có biết tên đàn ông khi nãy có ý đồ xấu với cô không hả?"
Nghe anh nói, khóe môi Nhậm Vy khẽ nhếch liền sau đó bật cười thật lớn, giọng điệu lúc này đã tràn ngập cơn men:
- "Tất cả đàn ông đều tệ bạc như nhau. Tôi yêu Hàn Bắc Tiệp nhiều đến thế mà anh ấy chưa bao giờ ngó ngàng đến tôi."
Đột nhiên Nhậm Vy dừng lại, không nói thêm lời nào mà chỉ nhìn vào nét mặt đang vô cùng căng thẳng của Đổng Chí Nam, míu môi nói tiếp:
- "Chí Nam, tôi là người con gái không có một chút sức hấp dẫn hay sao? Tại sao Hàn Bắc Tiệp không thèm ngó ngàng đến tôi chứ?"
Ngay lập tức, Đổng Chí Nam trầm giọng an ủi:
- "Không đâu Vy Vy, cô là người con gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ nhất trong mắt tôi."
- "Phải rồi. Anh là người bạn thân thiết nhất với Bắc Tiệp chắc chắn sẽ có cùng suy nghĩ. Tôi muốn anh thay anh ấy nhận xét tôi như thế nào?"
Dứt lời, bàn tay cô di chuyển phía sau lưng kéo khóa váy xuống. Chiếc váy trên người cũng vì thế mà rơi xuống đất, hiện ra cơ thể trắng mịn ngay trước mặt Đổng Chí Nam khiến anh chết trân ngay tại chỗ.