Thành Hoa Tráng Lệ

Chương 13: CÒN LÀ ẨN SỐ




Tập đoàn Hải Thăng....

Đang ung dung bàn luận cùng đối tác. Sắc mặt Cao Hải Thăng lập tức sa sầm ngay khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía ngoài bước vào với vẻ mặt đầy bực dọc. Ánh mắt hiện rõ nỗi uất ức liền lập tức dừng lại toan xoay người bước trở ra liền nghe giọng ho của người phía sau.

Cao Hải Thăng chính là cha của Nhậm Vy. Ông nổi tiếng là một trong những nhà kinh doanh có tiếng. Quen biết khá nhiều người quyền lực cả trong và ngoài nước. Nhận ra con gái có chuyện không vui, ông khẽ giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ tiến về phía Nhậm Vy mà ghé sát tai cô nói nhỏ. Liền lập tức, Nhậm Vy hướng mắt nhìn về phía người đang ngồi trên ghế, sau đó theo chân vệ sĩ nhanh chóng bước lên trên lầu. Về phía Cao Hải Thăng thì nhoẻn một nụ cười công nghiệp, khẽ trầm giọng nói:

- "Hiện tại tôi có chút chuyện riêng cần xử lí. Chúng ta đành hẹn lần sau nói chuyện sâu hơn về vấn đề này."

Giọng nói của những người ngồi đối diện lần lượt vang lên:

- "Ngài Cao đã nói như vậy thì chúng tôi đành hẹn ngài lần khác vậy."

Dứt lời, cả bốn người đàn ông trung niên chậm rãi cúi đầu chào tạm biệt mà xoay lưng đi về phía cổng lớn.

Cạch....

Vừa nghe tiếng cửa, Nhậm Vy ở bên trong lập tức xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người cha thân yêu của mình mà bắt đầu bật khóc nức nở.

- "Nhậm Vy, ai làm cho con đau lòng? Mau nói cho cha biết để cha đòi lại công bằng cho con."

Cao Hải Thăng nhanh chóng đến vỗ về cô con gái cưng của mình, vẻ mặt lúc này đã chau lại mà lạnh giọng hỏi. Liền lập tức, Nhậm Vy kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra khi nãy giữa cô và Hàn Bắc Tiệp. Anh hiện tại không chút do dự mà lớn tiếng với cô chỉ vì để bảo vệ cho cô em gái không chút máu mủ ấy khiến cô cảm thấy bản thân vô cùng uất ức.

Rầm...

- "Bắc Tiệp nó dám đối xử với con như vậy sao? Cha nhất định không thể bỏ qua chuyện này được."

Cao Hải Thăng đập mạnh bàn mà nghiến răng đáp. Đột nhiên, Nhậm Vy sợ rằng ông vì giận quá mà làm chuyện gì đó khiến Hàn Bắc Tiệp bị thương cho nên nhanh chóng lên tiếng nói:

- "Cha đừng làm điều gì gây ảnh hưởng đến Bắc Tiệp. Những gì mà anh ấy đối xử lạnh nhạt với con hiện tại cũng là vì con nhỏ thần kinh không ổn định ấy."

Nghe đến đây, khóe môi Cao Hải Thăng khẽ nhếch mà gật đầu tán thành với những gì con gái nói, giọng điệu có chút suy ngẫm:

- "Đúng vậy. Bắc Tiệp nó vốn là người vô cùng lý trí, hơn nữa lại có tài. Nếu nó trở thành con rể Cao gia thì chắc chắn chỉ có lợi, không có hại. Dù sao nó cũng mang ơn chúng ta. Chắc chắn không bao giờ làm chuyện gây tổn hại đến tập đoàn Hải Thăng."

Ông vừa dứt câu thì người bên cạnh vẻ mặt vẫn không cam lòng mà tiến lại gần nói:

- "Con chỉ có một điều thắc mắc rằng giữa Bắc Tiệp và Nhược Vân không hề có quan hệ máu mủ. Tại sao anh ấy lại phải chịu đựng suốt thời gian dài chỉ để chăm sóc một người không được bình thường như cô ta chứ?"

- "Bắc Tiệp nó có kể cho con nghe về thân phận thật sự của Nhược Vân không?"

- "Chưa từng. Nhưng vẻ mặt anh ấy vô cùng khó coi nếu như nghe ai đó nhắc lại chuyện của mười lăm năm trước."

Nghe đến đây, Cao Hải Thăng khẽ đưa tay vuốt cằm, sau đó lạnh giọng nói:

- "Bản thân cha đến tận bây giờ vẫn chưa biết thân phận thật sự của Bắc Tiệp. Trước đây nó chỉ đơn giản kể rằng bản thân là trẻ mồ côi nhưng dáng vẻ và khí chất của nó hoàn toàn trái ngược. Cha đoán nó sớm đã được đào tạo từ rất nhỏ. Cha thực sự muốn biết xuất thân của nó ra sao?"