Đổng Chí Nam vành tai đỏ ửng lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài của mình mà khoác lên người Nhậm Vy. Tuy nhiên chưa được bao lâu đã bị cô mạnh tay ném xuống đất, giọng điệu có chút hụt hẫng mà khàn giọng nức nở nói:
- "Ngay cả anh cũng chê bai cơ thể này hay sao?"
Nghe những lời này khiến người đối diện càng thêm bối rối mà vội vàng lên tiếng giải thích:
- "Không đâu Vy Vy à. Tôi không hề chê bai cô, chẳng qua là cô không nên khoe trọn thân thể của mình trước mặt người đàn ông như tôi được."
Dứt lời, anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy lên, sau đó nhanh chóng kéo khóa váy lại giúp cô. Nhậm Vy đột nhiên trở nên im lặng, không nói lời nào. Vẻ mặt có chút giận dỗi toan xoay người rời đi liền bị bàn tay của Đổng Chí Nam kéo trở lại, anh lên tiếng giải thích:
- "Vy Vy à, đừng điên cuồng theo đuổi một người không yêu mình có được không? Bên cạnh cô vẫn luôn có người yêu cô, sẵn sàng chờ đợi...ưm..."
Anh chưa kịp dứt câu thì người đối diện đã vòng tay ôm lấy cổ, sau đó mạnh bạo cắn nhẹ lấy bờ môi anh. Không chút do dự, Đổng Chí Nam cũng vì thế mà đưa đầu lưỡi của mình vào sâu trong khoang miệng của Nhậm Vy mà càn quét. Cả hai triền miên hôn lấy nhau. Dư vị ngọt ngào đan xen mùi vị mặn chát từ những giọt nước mắt của Nhậm Vy khó mà diễn tả được thành lời.
Bản thân Đổng Chí Nam hiểu rằng trong tim của Nhậm Vy không bao giờ có hình bóng của anh dù chỉ là một chút. Anh trách người đàn ông khi nãy vô sỉ nhưng bản thân lúc này cũng có khác hắn là bao. Lợi dụng lúc Nhậm Vy không tỉnh táo mà chiếm tiện nghi, thật là đáng trách.
Quay trở về Hàn Bắc Tiệp và Nhược Vân. Sau khi từ chỗ vị bác sĩ trở về, tâm trạng Nhược Vân dường như chùng xuống hoàn toàn. Cô không nói không rằng càng khiến Hàn Bắc Tiệp thêm lo lắng mà ngồi xuống cạnh giường hỏi han:
- "Đang cố nhớ lại mọi chuyện sao?"
Nghe anh hỏi, Nhược Vân lập tức gật đầu liền sau đó mếu máo nói:
- "Em đã nhìn thấy một cặp vợ chồng đang cố trốn thoát người xấu. Bọn họ có vẻ rất lo lắng và sợ hãi."
Ngay lập tức, Hàn Bắc Tiệp vòng tay ôm lấy cô mà nhỏ giọng trấn an:
- "Được rồi. Đừng nghĩ ngợi thêm nữa. Em mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Nhược Vân ngoan ngoãn nằm xuống, hai mắt tròn xoe mĩm cười khoái chí khi được Hàn Bắc Tiệp đắp chăn lên cho mình mà sụp mắt ngủ thiếp đi.
Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại của Hàn Bắc Tiệp vang lên. Hàng lông mày anh khẽ nhíu lại ngay khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình liền sau đó hướng mắt nhìn sang người đã ngủ say một lần nữa rồi mới cẩn thận trở ra ngoài nghe máy.
- "Tôi nghe..."
Anh gỏn gọn nói. Giọng điệu trầm khàn của người bên kia lập tức vang lên tràn đầy sự giận dữ:
- "Hàn Bắc Tiệp, tôi có chuyện muốn giải quyết riêng với cậu. Đúng 7h tối nay tại hộp đêm Terra Blues."
Người ở đầu dây bên kia không ai khác chính là Cao Hải Thăng. Sau chuyện tình cảm của Nhậm Vy, ông quyết định gặp mặt Hàn Bắc Tiệp để nói rõ mọi chuyện. Ngay khi ông tắt máy liền nghe thấy giọng cười giòn tan của người bên cạnh. Ông ta trầm giọng nói:
- "Quyết định của ông rất đúng. Những kẻ vốn đã có ý định tạo phản thì nên loại trừ ngay lập tức."
Cao Hải Thăng vội buông chiếc điện thoại đặt xuống bàn, chậm rãi rót một tách trà nóng đưa cho người đàn ông đang ngồi ung dung trên ghế, trầm giọng nói:
- "Quả nhiên không hổ danh là ông trùm một thời oanh liệt ở Thành Hoa. Hàn Thập, tôi tưởng rằng bản tính ông trùm ấy sớm đã biến mất bên trong ông rồi chứ?"
Khóe môi Hàn Thập khẽ nhếch mà cười nhạt. Dừng một lúc, Cao Hải Thăng lên tiếng thắc mắc hỏi:
- "Quả nhiên trái đất thật tròn. Không ngờ cậu nhóc mà tôi cưu mang lại chính là đứa con trai của ông."
Nghe hai chữ "con trai" vẻ mặt Hàn Thập có chút khinh bỉ mà bĩu môi đáp:
- "Thằng oắt con đó không phải là con trai ruột của tôi. Nó chính là đứa con của người mà tôi căm thù đến tận sương tủy."
Nghe những lời này khiến Cao Hải Thăng há hốc mồm ngạc nhiên, bởi lẽ ông vốn quen thân người bạn này kể từ lúc Hàn Thập chưa dấn thân vào giới hắc đạo và cũng biết rằng ông có một cậu con trai ruột. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?