Chương 340: Lạc Thiến Thiến Nguy Nan
Đi vào trong căn phòng, Tần Đồng Long ngồi xuống tấm bồ đoàn ở giữa nhà sau đó khẽ kết thủ ấn. Cái bóng dưới chân hắn từ từ di chuyển giống như một con rồng đang bơi dưới mặt nước.
“Hống! Hống!”
Đột nhiên nó nhô lên sau đó gào một tiếng giận dữ, âm ba như nh·iếp hồn khiến cho gương mặt của Tần Đồng Long càng thêm trắng bệch. Hắn cắn răng tiếp tục vận nguyên lực không để chúng r·ối l·oạn trong lúc thổ nạp.
Trong lúc đó, hắc long ảnh vẫn như con thú hoang dã b·ị b·ắt lại, hết điên cuồng gào thét rồi lại xông ra. Thế nhưng, cho dù nó có làm gì đi nữa thì vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi cái bóng của Tần Đồng Long.
Một canh giờ sau, hắc long ảnh dường như đã trở nên mệt mỏi, nó ủ rũ dung nhập vào trong cái bóng của Tần Đồng Long nhưng đồng thời cũng bắn ra một đạo ác ý hướng về phía hắn.
Tần Đồng Long không quá để ý mà nhẹ nhàng mở mắt. Hắn cúi đầu nhìn cái bóng của mình rồi thở dài.
“Ám Độc Thần Long nương theo phong ấn mà ta gấp rút mở ra dần dần có được một ít ý thức liền trở nên âm tà. Vừa rồi đánh với tên lang nhân kia không thể không vận dụng lực lượng của nó nhưng lại bị phản phệ. Cũng may là ta kịp thời khống chế, nếu không mọi chuyện đã tệ hơn.”
Đối với Tần Đồng Long mà nói, loại thần hồn truyền thừa này chính là một con dao hai lưỡi. Nó vừa có thể khiến hắn mạnh hơn nhưng đồng thời cũng sẽ tổn thương hắn.
“Trừ phi hoàn toàn thanh lọc lệ khí của Ám Độc Thần Long. Nếu không chỉ sợ ta còn chưa kịp ngưng tụ thần hồn thì đã bị nó nuốt chửng rồi.”
Nghĩ tới đây, Tần Đồng Long đột nhiên nhớ tới một người.
“Đã qua được nửa năm, tu vi của ta không ngừng tiến bộ. Bây giờ đã đạt tới Thiên Huyền thất trọng. Có điều, thực lực như vậy là vì ta cưỡng chế mở phong ấn tu vi, hiện tại căn cơ đang không trở nên ổn định.”
Nhục thân của Tần Đồng Long quá yếu, không thể nào thừa nhận lực lượng của phong ấn mỗi khi phá vỡ nó ra. Hắn cũng hiểu cái gọi là hậu tích bạc phát, có điều thời gian qua bị lang nhân t·ruy s·át nên hắn cũng đã rơi vào đường cùng rồi.
“Trong thời gian tới, ta tạm thời không nên sử dụng lực lượng của Ám Độc Thần Long. Có điều muốn đem những người này an toàn thoát đi e rằng sẽ rất khó.”
Tần Đồng Long không cho rằng lũ lang nhân kia sẽ dễ dàng từ bỏ. Phải biết bọn chúng đã săn lùng hắn khi mà rất nhiều đồng loại đã bị g·iết hại.
Có điều Tần Đồng Long xuất thân từ Tần Gia ở thượng vực nổi danh á·m s·át, vì thế các loại công pháp, võ kỹ dùng để che giấu khí tức rất nhiều nên khó lòng mà đánh hơi được.
Nhưng lúc này không giống nhau.
Giả sử Tần Đồng Long có thể ém khí tức của mình đi thì cũng còn Vương Phú Hào, cả Chu Nhã Băng và Lạc Thiến Thiến đang b·ị t·hương nặng nữa.
“Hưm…”
Tiếng rên rỉ bất ngờ vang lên làm cho Tần Đồng Long chú ý. Hắn chạy tới bên chiếc giường nhỏ nơi hai nữ tử đang nằm hôn mê.
Cả hai b·ị t·hương rất nặng.
Chu Nhã Băng bị trọng thương nhưng về sự nguy hiểm thì Lạc Thiến Thiến lại chiếm phần hơn. Phần bụng của nàng bị cắt đứt rất sâu, máu tươi dù được cầm cố nhưng vẫn chỉ hạn chế mà thôi. Đặc biệt mội ít nội tạng đã bị tổn thương rất nghiêm trọng.
“Cứ thế này Lạc Thiến Thiến sẽ c·hết mất.” Tần Đồng Long nhẹ giọng nói.
“Có điều ta đã tận lực rồi. Chỉ là ông trời không đứng về phía cô mà thôi.
Ở một phương diện khác, bóng đêm vẫn đang bao phủ cả vùng hoang mạc phía tây Diêm Quốc. Nếu có ai ở đây sẽ nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển với tốc độ vô cùng khủng kh·iếp. Chỉ trong nháy mắt, hắc tuyến kia đã đi hơn trăm trượng, những hàng cỏ lau xung quanh đều đồng loạt ngã rạp.
Mà ở phía sau, hàng chục con linh thú như nhìn thấy mồi ngon nên điên cuồng đuổi theo. Bọn chúng với kích thước to có nhỏ có, thi thoảng lại t·ấn c·ông rồi ăn thịt lẫn nhau. Bất quá, một bộ phận nhỏ vẫn toàn tâm toàn ý đuổi theo rất sát.
Đó là một bóng người đang giẫm lên ngọn cây ngọn cỏ rồi vuột qua như bay. Trên tay còn cầm một miếng ngọc toả ra ánh sáng màu đỏ bắt mắt.
“Thiến Thiến. Nàng ấy lại xảy ra chuyện rồi.”
Mạc Thiên Sinh trong lòng vô cùng lo lắng. Cách đây một canh giờ hắn vẫn còn đang cẩn thận từng chút né tránh những con linh thú cấp cao. Nhưng đúng lúc ấy mặt ngọc lại đột nhiên đổi màu, dòng nhiệt lưu truyền ra cơ thể cũng khiến hắn trở nên sôi máu. Hắn biết Lạc Thiến Thiến lại gặp nguy hiểm.
Chính vì lí do này mà Mạc Thiên Sinh muốn gấp rút đến xem. Hắn đã lặn lội được ba ngày, khoảng cách điểm đến mà mệnh bài đánh dấu chỉ còn hai ngày đường mà thôi.
Có điều, khi thi triển Quỷ Ảnh Thần Hành, tốc độ của Mạc Thiên Sinh tăng lên đến cực hạn, thời gian nhờ đó mà rút ngắn vô cùng kinh khủng. Bất quá, điều này cũng đồng nghĩa với việc nguyên lực của hắn tiêu hao cực kỳ nhiều.
Đối với điều này, Mạc Thiên Sinh không hề để ý. Dù lo lắng nhưng hắn vẫn giữ được lí trí cần có. Khi mà cảm nhận được nguyên lực bị tiêu hao một nửa, Mạc Thiên Sinh lại dùng Quỷ Ảnh Thần Hành đến cực hạn để cắt đuôi lũ linh thú rồi lại dùng Ẩn Tức Đan tiến hành che giấu tung tích để khôi phục.
Cũng không để thời gian Trác Phàm dạy dỗ lãng phí, hiện tại Mạc Thiên Sinh đã thành thục việc vừa đi vừa thổ nạp. Tốc độ khôi phục có chút chậm chạm nhưng tốt hơn ngừng chân.
“Chiếu theo tình hình này, nếu không gặp linh thú quá mạnh thì ta có thể tới nơi vào tối mai.”
Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm, ánh mắt không hề dời khỏi miếng ngọc. Nhưng rồi bất chợt, viên ngọc trở về màu sắc hài hoa ban đầu. Bất quá, điều đó lại khiến Mạc Thiên Sinh càng thêm cau mày. Hắn dời ánh mắt sang hai cái chấm hiện ra từ mệnh bài.
“Thật kỳ lạ. Mỗi khi miếng ngọc đổi sang màu đỏ, chấm sáng của Thiến Thiến lại liên tục nhưng khi trở về màu xanh thì nó lại bắt đầu chập chờn.”
Mạc Thiên Sinh chợt nghĩ đến một khả năng.
“Rất có thể Thiến Thiến đang trốn khỏi đám linh thú. Nhưng nếu nàng dùng Ẩn Tức Đan thì cũng không thể khiến ngọc bội hoá đỏ. Lý do giải thích cho việc này có thể là do trận pháp của Vương Phú Hào.”
“Viu… Bùm!”
Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh nhìn thấy một cột sáng giữa không trung cùng t·iếng n·ổ mạnh.
“Pháo cầu viện.”
Mặc dù lo lắng cho Lạc Thiến Thiến nhưng Mạc Thiên Sinh cũng không thể bỏ lại người đang gặp nguy hiểm được.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Sinh rẽ hướng, không tiếp tục thổ nạp mà vội vàng di chuyển.
Càng tới gần, tiếng đánh nhau càng thêm dữ dội. Mạc Thiên Sinh vận tinh thần lực, một tầng ba động nhanh chóng khuếch tán sang bốn phương tám hướng. Cho đến khi hắn cảm nhận được phía trước là ai, trong lòng không khỏi đang lên một tia kinh ngạc.
“Là bọn hắn? Nhưng mà những thứ kia…” Mạc Thiên Sinh nhíu mày.
Mà sự xuất hiện của Mạc Thiên Sinh cũng khiến cho “những thứ” trong miệng hắn dừng động tác lại.
“Mạc Thiên Sinh. Mau chạy đi. Bọn chúng rất nguy hiểm.” Âm thanh cảnh báo cùng giọng nói quen thuộc phát ra. Trong tình huống này thì có vẻ không hợp lý lắm nhưng cũng làm Mạc Thiên Sinh dở khóc dở cười một phen.
“Làm ơn đi. Ngươi bắn pháo cầu viện, ta tới hỗ trợ thì lại kêu chạy đi. Vậy rốt cuộc là có nên chạy hay không?”