Chương 339: Một Mình Đối Đầu
Vù!
Tần Đồng Long khẽ nhích mũi chân, thân thể khinh phiêu nhẹ nhàng thoắt cái đã đến trước mặt một tên lang nhân. Hắn mặc cho kẻ này cấp tốc lùi lại, đoản kiếm trong tay vạch ngang một đường, lưỡi kiếm c·hết chóc mang theo hàn khí lạnh lẽ tức thì đã đến cổ đối phương.
Tên lang nhân kia biến sắc theo bản năng ngã người về phía sau tới tốc độ cực nhanh. Cùng lúc đó, đồng bọn của hắn đã phóng ra hàng chục lang trảo xé không bay tới.
Tần Đồng Long nhếch môi, thân thể như hoá thành chất lỏng từ từ dung nhập vào mặt đất rồi xuất hiện cách đó hàng chục trượng. Mà tên lang nhân vừa mới thoát được một kiếp còn chưa kịp mừng đã phải hứng chịu hàng chục đòn công kích từ xa, thân thể cứ như vậy mà chia năm sẻ bảy rồi bị bóng tối nuốt chửng.
“Mượn đao g·iết người.”
Lang nhân đứng đầu nheo mắt lại, trong người bắt đầu nổi lên huyết khí, một tầng ba động vượt xa những đồng loại khác lập tức phóng thích. Trong lúc nhất thời, dưới chân hắn ta mơ hồ toả ra kình khí khiến bụi đất nổi lên.
Chú ý đến đối phương, Tần Đồng Long lập tức trở nên chuyên chú hơn. Lúc này đây hắn đang không ngừng bị những tên lang nhân làm phiền. Tu vi của bọn chúng không cao nhưng nếu trúng thương cũng sẽ rất phiền phức.
Một bước tiến lên sau đó nghiêng người, Tần Đồng Long vừa né được một trảo sượt qua lại phải chuyển hướng nhảy lên không trung. Hắn đạp không lao nhanh đến một tên lang nhân gần đó.
“Vèo!”
Vậy mà đúng lúc ấy, từ một hướng khác đột nhiên vang lên âm thanh rít gào. Lang trảo toả ra ánh sáng màu bạc với lực lượng nguyên lực hùng hậu đủ để làm không gian xung quanh thoáng dao động đến trước ngực của Tầng Đồng Long.
“Cuối cùng cũng chịu ra tay.”
Tần Đồng Long tự nhủ trong lòng, cũng không hề buông lỏng mà xoay tay đem kiếm diện ra chống đỡ.
Keng!
Móng vuốt chạm vào mặt kiếm lại vang lên âm thanh như hai khối kim loại va vào nhau, tia lửa bắn lên tung toé. Tần Đồng Long bị phản lực chấn ngược về phía sau phải lùi lại ba bốn bước mới miễn cưỡng dừng hẳn.
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh đi: “Lực lượng nhục thân thật kinh người. Cứ như một tu giả luyện thể vậy.”
Bây giờ Tần Đồng Long mới để ý, trong ánh sáng mờ ảo, trước ngực của tên lang nhân lộ ra làn da sẫm màu như đồng thau với những thớ cơ to tướng. Còn song trảo của hắn cũng không hoàn toàn đơn thuần như vậy.
“Linh bảo dạng trảo sao?” Tần Đồng Long hít sâu một hơi nhìn xuống thanh đoản đao bị sứt mẻ đi đôi chút của mình. Chỉ cần dựa vào khí tức thôi hắn cũng có thể chắc chắn thứ linh bảo kia có phẩm chất hoàn toàn vượt trội so với binh khí bản thân đang cầm.
Lang nhân kia giống như cũng nhận ra điều ấy, khéo miệng cong lên lộ ra bốn chiếc răng nanh dài trắng muốt. Chỉ với một cái giẫm chân, hắn ta như đạn pháo khai nòng phóng tới, song trảo càng là phát ra ánh bạc đến chói mắt.
Tần Đồng Long hừ lạnh, nguyên lực vận chuyển bên trong cơ thể như dòng lũ sau đó phóng thích ra ngoài thành hắc khí. Trong lúc mơ hồ, lưỡi kiếm trên tay hắn trở nên ảm đạm như thể bị bôi mực. Nhưng ngay sau đó, một tia sáng bất ngờ ở bên trên phát ra giống như đồng tử của một con thú dữ mang đậm hơi thở linh hồn.
Phát hiện biến hoá, lang nhân khẽ cau mày nhưng không hề dừng động tác. Song trảo huy động đánh ra hàng chục trảo ảnh ngày một nhanh hơn.
“Keng! Keng!”
Tiếng kim loại v·a c·hạm tạo nên âm ba lan rộng khiến những tên lang nhân đứng ngoài không cách nào tiếp cận. Chúng dùng đôi mắt âm lãnh nhìn Tần Đồng Long đang đối kháng với đồng loại mạnh nhất trong đám, bước chân khẽ chùn xuống như thể tuỳ thời liền xông đến thay thế.
Nương theo mỗi lần v·a c·hạm, Tần Đồng Long lại càng trở nên yếu thế. Hắn không phải là tu giả luyện thể, lựa chọn cùng đối phương ngạnh kháng hiển nhiên sẽ rơi vào hạ phong. Tuy nhiên, hắn cũng không phải là bắn tên không đích.
Chỉ thấy lang trảo kia theo thời gian càng ngày càng ảm đạm, bên trên bị bị một tầng ám khí bao bọc. Lúc bao đầu thì không mấy rõ rệt cho tới khi hắn nhận ra có điểm bất thường liền vội vàng lùi lại.
“Muộn rồi!”
Tần Đồng Long hô lớn, toàn bộ nguyên lực trong tích tắc bộc phát đẩy tốc độ của hắn tăng lên đến cực hạn. Đoản kiếm đâm thẳng về phía trước như hoá thành hắc tuyến xuyên qua không khí tạo thành những âm thanh rít gào.
Thấy vậy, lang nhân hoảng hốt dùng song trảo đưa ra đón đỡ. Tuy nhiên, lúc này đây tình huống đã hoàn toàn bị đảo ngược.
Nguyên bản linh bảo của lang nhân vô cùng cứng chắc thì bỗng nhiên hình thành vô số vết nứt rồi trào ra dị chất đen sì. Lưỡi kiếm dùng thế như chẻ tre tức thì phá tan lang trảo xuyên qua bàn tay đâm thẳng tới trước ngực của hắn ta.
Tuy nhiên, thời khắc nguy cấp, lang nhân này vậy mà vô cùng quyết đoán. Hắn mặc kệ song trảo đã bị xuyên thấu nhưng vẫn hung hăng vẩy mạnh để lưỡi kiếm xé đôi lòng bàn tay, thân thể nhanh chóng lăn một vòng dưới mặt đất thành công thoát hiểm. So với cái mạng bị lấy đi thì đôi lang trảo kia vẫn là một cái giá quá rẻ.
Phát hiện ra hắn b·ị t·hương, đồng loại lập tức gầm rú muốn lần nữa xông lên vây công Mạc Thiên Sinh.
“Dừng!”
Thế nhưng lang nhân đứng đầu lại hét lên, âm thanh chói tai vang thẳng vào tâm thần của những kẻ khác.
Tần Đồng Long cũng tương tự hoài nghi nhìn đối phương.
Lang nhân nhìn chòng chọc vào Tần Đồng Long hay nói đúng hơn là cái bóng đang dần dần thu hẹp lại dưới chân hắn với ánh mắt vô cùng kiêng kị. Và rồi, hắn hừ lên sau đó lên tiếng: “Rút!”
Trước ánh mắt nghi ngờ của đồng loại, lang nhân quay người rời đi. Những tên khác thấy vậy cũng không có tiếp tục t·ấn c·ông mà gầm lên một tiếng đối với Tần Đồng Long sau đó đuổi theo.
Đợi cho toàn bộ đám lang nhân đều rời khỏi, Tần Đồng Long mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, khoé miệng trào ra một vệt máu tươi ra khỏi chiếc mặt nạ. Hắn đưa tay quệt đi sau đó quay người bước vào bên trong trận pháp.
Vương Phú Hào mừng rỡ kết ấn mở ra thông đạo cho Tần Đồng Long tiến vào.
“Tần sư đệ. Ngươi thật lợi hại. Kia là lang nhân có thể so với tu giả Thiên Huyền Điên Phong đấy. Hắn vậy mà cũng bị ngươi đả thương rồi đuổi đi. Xem ra thời gian tới không cần phải sợ hãi bọn chúng nữa rồi.”
Vương Phú Hào nói với giọng điệu vô cùng hưng phấn. Hắn vốn đã nghĩ bản thân sẽ c·hết ở nơi này nhưng không ngờ vào phút cuối lại được đồng môn mạnh mẽ như vậy hỗ trợ.
Có điều, so với sự mừng rỡ của Vương Phú Hào thì Tần Đồng Long lại tháo mặt nạ lộ ra một tia u quang.
“Đừng có lơ là. Mọi chuyện chưa kết thúc đơn giản như vậy đâu.”
“Ý ngươi là thế nào?”
“Bọn chúng rút lui là bởi vì đang chờ đợi. Phốc!”
Tần Đồng Long phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Ngươi b·ị t·hương rồi.” Vương Phú Hào hoảng hốt nói. Nếu để đám lang nhân kia phát hiện thì rất có thể bọn chúng sẽ đuổi tới lần nữa.
Tần Đồng Long đưa tay phất phất: “Ngươi trước tiên hãy chú ý bên ngoài. Ta cần phải tĩnh dưỡng một chút.”
“Được!” Vương Phú Hào không tiếp tục nhiều lời mà lập tức kết ấn. Trận pháp ban nãy vừa hiện ra rõ rệt lại một lần nữa ảm đạm không thấy. Tuy nhiên, từ bên ngoài sẽ không cảm nhận được bất cứ khí tức gì ở bên trong.