Chương 341: Theo Sau
“Đại sư huynh, chúng ta cứ phải đi như vậy tới chừng nào?” Hồng Thiên Quang một mặt cáu gắt nói.
“Đừng có than thở nữa. Ta nợ Mạc Thiên Sinh một mạng nên cần phải trả ơn. Huống hồ Lạc cô nương còn cùng với ta có một ít giao tình sinh tử. Bây giờ hắn xông vào nguy hiểm cứu nàng ấy thì sao ta lại ngồi trơ mắt được chứ.” Hoàng Nam điềm đạm nói.
“Nhưng cũng đâu nhất thiết phải theo sau như thể kẻ bám đuôi vậy đâu. Cứ đi cùng hắn là được rồi cơ mà?”
“Đệ không hiểu rồi. Mạc Thiên Sinh không muốn đi cùng chúng ta là vì có những bí mật không thể nói. Mặc dù ta chỉ có ý tốt nhưng cũng không tiện cản trở.”
“Hừ. Không tiện cản trở mà lại đi phía sau tránh Ý Niệm Dò Xét của hắn. Đây có khác nào theo dõi đâu chứ? Không quang minh lỗi lạc.”
Thấy Hồng Thiên Quang bĩu môi, Hoàng Nam chỉ đành cười khổ. Phía sau hắn, những đệ tử khác cũng đều như vậy. Bởi vì đi cùng Hoàng Nam nên thực lực của các thành viên trong nhóm còn lại đều tương đối bình thường mà thôi. Có điều, nếu gặp phải linh thú cấp năm thì cũng không cần quá lo lắng. Cho nên trong suốt thời gian qua vẫn luôn rất an toàn.
Cho đến vào buổi tối, Hoàng Nam đột nhiên biến sắc.
“Đại sư huynh. Có chuyện gì vậy?”
“Mạc Thiên Sinh hình như tăng tốc rồi. Hắn sắp ra khỏi phạm vi dò xét của ta.”
“Không phải là hắn phát hiện ra chúng ta theo đuôi rồi đấy chứ?” Hồng Thiên Quang hỏi.
Hoàng Nam trầm mặc nhưng rồi bỗng nhiên đứng dậy: “Đuổi theo.”
Một nhóm sáu người bắt đầu vận nguyên lực, thi triển ngự không phi hành thông qua sự dẫn đường của Hoàng Nam tiến hành đuổi sát phía sau.
Bất quá, khi ấy Mạc Thiên Sinh đang toàn lực thi triển Quỷ Ảnh Thần Hành. Mặc dù lấy tốc độ của Hoàng Nam hay khôi lỗi tự hành của Hồng Thiên Quang muốn đuổi theo không khó nhưng những thành viên trong nhóm lại chẳng có thực lực hay tài phú như bọn họ.
Do vậy, dù muốn hay không thì Hoàng Nam cũng phải giảm tốc độ để chờ đợi mọi người. Bất quá, vì thế mà cho đến hai canh giờ sau bọn họ đã hoàn toàn mất dấu Mạc Thiên Sinh.
“Bây giờ làm sao đây?” Hồng Thiên Quang hỏi.
“Trước mắt cứ đi theo hướng chúng ta mất dấu đã. Chẳng hẳn hắn vẫn chưa đi xa được đâu.”
Nhưng đúng lúc này, tiếng động từ phía xa đã phá vỡ mạch nói chuyện của Hoàng Nam. Hắn và Hồng Thiên Quang đồng thời cau mày nhìn về phía xa. Những thành viên trong nhóm thấy vậy, gương mặt trở nên ngưng trọng lên.
Bọn họ biết hai người kia có Ý Niêm Dò Xét, nhìn vào biểu cảm thì có vẻ đã xuất hiện một ít phiền phức. Tuy nhiên không ai trong số đó cảm thấy lo lắng cả. Trên đường di chuyển mấy ngày nay không phải là họ chưa từng gặp qua chuyện tương tự.
Hoàng Nam trợn mắt, nguyên lực trong cơ thể lập tức bùng phát mang ba động của tu giả Thần Chiếu cảnh phóng thích như một cách để đe doạ những kẻ không mời mà đến.
Có điều sau vài tức, đôi mày của Hoàng Nam lại càng nhíu sâu hơn.
“Chúng không bị chấn nh·iếp.” Hồng Thiên Quang cũng bắt đầu ngưng trọng, chỉ giới đều đã phát sáng lộ ra một bộ khôi lỗi linh giai.
“Đệ tử Thánh Hoả Sơn bọc hậu, chú ý một chút. Ta sẽ phòng ở phía trước còn các đệ tử Hoàng Dược Cốc ở trung tâm sẵn sàng hỗ trợ.” Hoàng Nam nói.
Ngay sau đó, trước mặt của hắn hiện ra một bộ khôi lỗi cầm kiếm giống như hình người.
Tiếng phi nước đại ngày một dồn dập, tâm thần của mỗi người theo đó cũng bắt đầu trở nên căng thẳng. Chẳng mấy chốc sau, mặt đất đột ngột rung chuyển, âm thanh giống như trời sập vang vọng.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều há hốc mồm khi nhìn thấy hàng chục đôi mắt loé lên ánh đỏ đang tức tốc chạy tới.
“Mẹ nó. Là thú triều.” Hồng Thiên Quang lạc giọng quát lớn.
“Không phải. Số lượng này quá ít để nói là thú triều. Nhưng mà tất cả bọn chúng sao lại di chuyển cùng nhau?” Hoàng Nam đặt ra nghi vấn. Bởi lẽ hắn nhìn thấy bên trong đám linh thú có các loài là thiên địch của nhau nhưng lại không hề t·ấn c·ông mà lựa chọn chùng nhau hướng về phía này.
“Viu… Bùm!”
Trong lúc nguy cấp, một đệ tử Hoàng Dược Cốc lập tức bắn pháo cầu viện.
“Mau ngự không.” Hoàng Nam hét lên.
Ngay lập tức, cả đám đồng loạt vận chuyển tu vi sau đó đứng giữa không trung. Vốn nghĩ bọn họ đã an toàn, nhưng không.
“Tước!”
Phía trên đột nhiên vang lên tiếng kêu thánh thót, Hoàng Nam biến sắc ngẩng đầu liền phía hiện một bóng đen với sải cánh dài quá ba trượng đang đổ bóng xuống ngày một lớn.
“Là điểu thú. Mau tránh ra.”
Không biết là ai hét lên nhưng toàn bộ đội hình lập tức chia rẽ. Mặc kệ Hoàng Nam có kêu đến khản cổ thì cũng chẳng ai nghe thấy. Mỗi người một hướng như không có chút quy tắc nào.
Mà lại, linh điểu xuất hiện không chỉ một con. Bọn chúng phát hiện con mồi hoảng loạn nên lập tức chia ra săn.
Nếu như nhân loại săn linh thú lấy nội đan, da, xương để làm nguyên liệu luyện chế linh bảo thì linh thú cũng tương tự. Chúng ăn xác, uống máu, hấp thụ tu vi của nhân loại để có thể trưởng thành. Cho nên giờ phút này, những thiên kiêu đến từ các tông giống như mỹ vị trong mắt đàn linh điểu.
“Mau quay về đây!”
Hoàng Nam cắn chặt răng, chiếc quạt trên tay phát ra ánh sáng đuổi theo ba tên đệ tử đang hoảng hốt bỏ chạy. Ngay khi những con linh điểu sắp sửa há miệng nuốt trọn con mồi, ba con khôi lỗi lập tức xuất hiện đánh bật toàn bộ đồng thời cuốn lấy bọn họ trở về trung tâm.
Phía bên này, Hồng Thiên Quang đồng dạng tế ra khôi lỗi đem người còn lại trở về.
Không thể không nói, những linh điểu kia có ba động chỉ đạt tới cấp bốn, có điều không trung chính là nhà của chúng nên tốc độ cực kì nhanh chóng. Ngược lại là đồng đội của Hoàng Nam có tu vi Thiên Huyền vậy mà không cách nào phát huy được thực lực.
Nhìn những gương mặt xanh xao như tàu lá chuối, Hoàng Nam không khỏi nhớ lại lời của Mạc Thiên Sinh.
“Vậy ra hắn có ý này sao.”
Đám đệ tử trong tông như hoa trong lồng kính, nào có bước ra ngoài bao giờ thì làm sao hiểu được. Cho dù bọn họ có là thiên tài đi chăng nữa nhưng trước nguy cơ sinh tử mà tâm lý yếu cũng khó mà thành sự.
“Làm sao đây. Trên không thì có linh điểu đuổi g·iết, dưới đất thì cũng không thoát được.” Một người run rẩy lên tiếng.
“Tỉnh táo lên. Chúng chỉ là những con linh điểu cấp bốn mà thôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta.” Hồng Thiên Quang nói với giọng điệu chắc nịch. Và như để củng cố cho lời nói, hắn ta lập tức kết ấn.
Chỉ thấy khôi lỗi hoá thành lưu quang tức tốc tiếp cận một đầu linh điểu. Thanh đao to lớn lại nặng nề nhấc lên toàn lực chém một kích.
“Tước!”
Thế nhưng mọi chuyện không phải như Hồng Thiên Quang suy nghĩ. Linh điểu khẽ kêu một tiếng, đôi cánh co quắp lại rồi đột ngột xoay mình. Giữa không trung, thân thể nó cứ như viên đá xuống tự do rồi bất thình lình mở cánh giữ thăng bằng.
Trong quá trình ấy, những sợi lông bên trên toả ra quang mang sắc bén rồi giống như hàng trăm mũi tên bắn ra.
Phập! Phập!
Khôi lỗi không cách nào né tránh toàn bộ lông vũ. Chỉ trong nháy mắt, nó đã biến thành một con nhím với những vết đâm chằn chịt.
Bùm!
Lõi của hình nhân nổ tung giữa không trung như một đoá hoa đang nở rộ, vừa hào nhoáng lại vô cùng rực rỡ. Có điều không ai có cảm giác thưởng thức cả.
Hồng Thiên Quang run rẫy cảm nhận sự liên kết giữa bản thân với khôi lỗi đã biến mất.
“Làm sao mà…”
Hắn không thể nói hết lời nhưng Hoàng Nam đã hiểu được toàn bộ ý bên trong.
“Chúng chỉ là linh điểu cấp bốn vậy mà dễ dàng hạ gục một khôi lỗi linh giai.”
Hoàng Nam khẽ lay Hồng Thiên Quang: “Bình tĩnh lại. Ta mở đường, đệ dẫn người người khác theo phía sau.”
“Ầm!”
Nhưng còn chưa kịp làm gì khác thì phía xa lại vang lên một âm thanh chói tai. Hoàng Nam và mọi người đồng thời quay lại, chỉ thấy nơi đó có một bóng người toàn thân nổi lên hoàng quang rạng rỡ.
Trong không gian bị bóng tối bao phủ, hắn ta tựa như một chiến thần hàng lâm tay cầm chiến thương rực đỏ với những đường vân bắt mắt.
“Là Mạc Thiên Sinh.” Hoàng Nam kinh ngạc.
“Mạc Thiên Sinh. Mau chạy đi. Bọn chúng rất nguy hiểm.” Hồng Thiên Quang gấp không chịu được hét lớn.