Chương 338: Lộ Diện
Nhìn đội hình trước mắt, cho dù bề ngoài có cố gắng bình tĩnh đến đâu thì trong lòng của Tần Đồng Long cũng khó tránh khỏi run rẫy một phen.
Nếu đối chọi một một, Tần Đồng Long tự tin mình có tám phần đánh bại tên lang nhân đầu đàn. Nói thế nào thì bây giờ hắn đã mở được một ít phong ấn, tu vi tăng vọt cộng với khả năng điều khiển thần hồn Ám Độc Thần Long cơ mà.
Tuy nhiên, để đối phó cùng lúc hơn hai mươi tên thì khó mà làm được. Một đàn kiến còn có thể g·iết c·hết con voi chứ nói gì đến đám lang nhân thực lực không xê xích hắn bao nhiêu.
“Hít hít!”
Tên lang nhân đứng đầu khẽ nhích cái mũi, ánh mắt dần trở nên đỏ đậm. Hắn ngửi được mùi máu tanh nồng của đồng loại trên cơ thể của Tần Đồng Long. Mà lại, cho dù đã được rửa sạch đi chăng nữa thì với chiếc mặt nạ hình sói kia cũng có thể dễ dàng nhận ra lai lịch của đối phương.
“Sát Lang Nhân… Hôm nay ngươi phải đền mạng cho…”
Hắn còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy một bóng đen dưới chân bay lên như một thanh đao nhắm thẳng vào yết hầu. Tuy nhiên, là một kẻ đứng đầu có thực lực tương đối làm sao dễ dàng bị hạ gục.
Tên lang nhân lập tức giương trảo, những móng vuốt sắc bén trong khoảnh khắc dài ra chém đôi thứ đang muốn lấy mạng của mình.
Tần Đồng Long nhíu mày cảm thấy đối phương khó chơi. Những ngày qua, phương châm của hắn chính là tiên hạ thủ vi cường, cho nên bây giờ không nói không rằng mà trực tiếp ra tay.
“Có vẻ kẻ ngày đã nghe được một ít thông tin về ta nên mới đề phòng sẵn.”
Trong lúc Tần Đồng Long còn đang nghĩ thầm thì tên lang nhân vừa mới giải quyết ám thủ lập tức toả ra hàn khí. Hắn tru lên một tiếng vang vọng sau đó hất cằm. Những kẻ phía sau thấy vậy lập tức tản ra thành nửa hình tròn bao vây con mồi.
Ở bên trong trận pháp, Vương Phú Hào nhìn trận thế ở ngoài không khỏi kinh hãi: “Đám lang nhân này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao trước nay ta chưa từng nghe nói có loài linh thú như vậy? Đã thế, bọn chúng còn biết cách giàn trận, nghe theo sự chỉ huy của con đầu đàn như thể linh trí hoàn toàn khai mở không khác gì con người.”
Nghĩ tới đây, Vương Phú Hào không cấm run rẩy thân mình: “Chẳng lẽ chúng là loài linh thú sở hữu huyết mạch thượng cổ?”
Khi còn là Thái tử của Diêm Quốc, Vương Phú Hào đã từng đọc rất nhiều sách cổ nên có một chút hiểu biết nhất định.
Từ thời thượng cổ, có rất nhiều linh thú cấp chín trải qua biến đổi huyết mạch dần dần tiến hoá đến cấp mười, mười một, mười hai cho tới khi thụ qua lôi kiếp trở thành thánh thú.
Những linh thú thành công đột phá cấp mười hai trở thành thánh thú sẽ khiến cho huyết mạch của đồng tộc dị biến. Những cá thể trong đàn một khi vượt qua cấp chín đạt tới cấp mười sẽ có thể hoá thành hình người.
Đến bây giờ, những tộc đàn từ thượng cổ vẫn còn rất nhiều, đặc biệt là ở Thượng Vực hay Thánh Vực. Tuy nhiên, Vương Phú Hào chưa từng nghĩ hạ vực cũng sẽ có mặt.
“Nhưng đám lang nhân này lại không giống. Khí tức của chúng chỉ đạt tới cấp năm là tối đa thì làm sao có thể là linh thú hoá hình được chứ?”
Vương Phú Hào nhịn không được quan sát thật lâu. Hắn phát hiện ở giữa bụng của mỗi tên lang nhân đều có một vết sẹo dài từ giữa ngực xuống phần bụng. Có điều, ý nghĩa của điểm này là gì thì hắn không biết được.
Trong khi ấy, Tần Đồng Long cũng bắt đầu động thủ. Hắn không muốn cùng đám lang nhân nói nhiều, dù gì thì hai bên cũng đã đi tới bước một c·hết một còn rồi.
Thân ảnh của Tần Đồng Long quỷ dị hoà vào màn đêm như cùng trời đất một khối. Chỉ trong tích tắt, hắn đã xuất hiện tại sau lưng một tên lang nhân, đoản kiếm trong tay cầm ngược đâm về phía sau.
Cảm nhận phần ngực của mình bị vật sắc đâm vào, tên lang nhân kia gầm lên đau đớn nhưng cũng không có quá nhiều giãy giụa. Hắn theo bản năng cầm chặt lấy lưỡi kiếm cố gắng không để Tần Đồng Long rút ra đồng thời còn chủ động bước lên để cho nó đâm thêm sâu hơn.
Tần Đồng Long thoáng nhíu mày. Kẻ này rõ ràng biết bản thân không sống được nên muốn chủ động hi sinh để đồng loại trả thù.
Tần Đồng Long lui lại một bước nhưng không ngờ tên lang nhân kia cũng tiến lên, cánh tay càng là nắm chặt phần chuôi kiếm giữ cho Tần Đồng Long không cách nào buông ra.
“Giết!”
Những tên lang nhân khác đồng loạt gào thét, những đôi móng vuốt sắc lẹm toả ra hàn khí vạch ra những đạo đao khí vô hình giữ không trung. Chúng dày đặc và đan xen lẫn nhau đến độ không có khe hở ở giữa.
Vẻ mặt Tần Đồng Long trở nên lạnh hơn. Hắn biết khả năng bản thân rút lui là không có vì vậy tâm niệm khẽ động.
Chỉ thấy cái bóng dưới chân của Tần Đồng Long đột nhiên nhô lên rồi hoá thành bốn khối hình nhân đen sì chắn ngang tứ phía. Những đao khí bay tới rạch ra những rãnh sâu bên trên nhưng rồi cũng bị ngăn chặn.
“Hống!”
Một tiếng kêu như là đau đớn vang lên nhưng Tần Đồng Long không hề để ý. Thoát khỏi đòn tổng công, hắn lập tức vận nguyên lực, cánh tay còn lại bị một tầng hắc khí bao bọc nện trên ngực của lang nhân.
Một chiêu này có lực trùng kích rất lớn, đến độ ngực của lang nhân bị lõm xuống, tiếng xương cốt vụng vỡ đồng thời Tần Đồng Long xoay cổ tay khiến đoản khiếm vẽ một vòng tròn giữa không trung.
“Xoẹt!”
Âm thanh sắc lẹm vang lên, song trảo của lang nhân vẫn nắm chặt lấy đoản kiếm, có điều hắn ta thì lại bay ngược về phía sau như diều đứt dây rồi ngã xuống mặt đất tắt thở.
Tần Đồng Long không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm. Những tên lang nhân khác đều đồng loạt xông tới tựa hồ đồng loại vừa c·hết không khiến bọn chúng sợ hãi chút nào. Ngược lại, càng người được mùi máu tươi thì chúng lại càng trở nên điên cuồng.
Thi thể của tên lang nhân rất nhanh liền dị biến. Những lớp da lông mà xám bên trên rụng xuống để lộ cơ thể gầy gộc hệt như con người. Mà lại, từ trước ngực của hắn, một đoàn huyết khí tanh nồng bốc ra bị đám lang nhân hít vào.
Khoảnh khắc ấy, sự điên cuồng của chúng càng thêm được đẩy lên. Ánh mắt huyết hồng giăng đầy tơ máu khiến chúng trở nên đáng sợ. Mà khí thế vào lúc hấp thu huyết khí bỗng dưng bành trước.
Tần Đồng Long lùi lại, cái bóng dưới chân lập tức tản ra như sinh vật sống bao lấy các xác của lang nhân rồi che đậy nó. Huyết khí giờ khắc này không tiếp tục toả ra mà bị cái bóng hấp thụ. Theo đó, t·hi t·hể cũng dần chìm xuống mặt đất rồi biến mất.
Âm thanh nhai nuốt vang lên một cách kì dị mà Tần Đồng Long cũng mặt không đổi sắc nhìn số còn lại đang bao vây mình.
“Cẩn thận. Sát lang nhân có thể hấp thụ tu vi của chúng ta. Đừng để cái bóng của hắn tiếp cận.”
Nghe thấy lời cảnh báo, toàn bộ lang nhân lập tức lùi lại tập trung đề phòng. Lợi thế của bọn chúng chính là số đông nên nhất định phải tận dụng. Tần Đồng Long kia dù sao chỉ có một mình, ánh mắt không thể theo dõi bốn phía, cho dù sở hữu ý niệm dò xét đi chăng nữa cũng khó lòng nắm bắt toàn bộ chuyển động của bọn chúng.
Có điều, Tần Đồng Long không phải là kẻ tầm thường. Trải qua thời gian lịch luyện, tâm tính của hắn đã dần dần thay đổi. Giống như Trác Phàm nói, thay vì ngồi im chờ đợi cơ hội thì nên tự mình tạo ra.