Chương 300: Ngày Thứ Hai
Trong căn phòng nhỏ, Lữ Mạnh Hùng đả toạ, nguyên lực tuần hoàn toàn thân. Cho đến giữa đêm, hắn từ trong minh tưởng tỉnh lại, đồng tử loe lói một tia u quang.
“Nếu như thắng ở trận đấu ba ngày sau, đối thủ kế tiếp của ta sẽ là Mạc Thiên Sinh.” Lữ Mạnh Hùng lẩm bẩm trong vô thức.
Hình ảnh Mạc Thiên Sinh phân ra làm bốn ảo ảnh như hiện rõ trước mắt Lữ Mạnh Hùng. Khi ấy hắn đã rất bất ngờ và rung động.
“Bộ pháp kia, ngay cả ta cũng không phân biệt được đâu là chân thân.”
Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ đã được Mạc Thiên Sinh dưới áp lực bởi Trác Phàm luyện tới tình trạng lô hoả thuần thanh, cho nên trừ phi có Ý Niệm Dò Xét nếu không rất khó phát hiện chân thân.
Mà lại, dựa theo cảm giác của Lữ Mạnh Hùng thì thực lực Mạc Thiên Sinh không chỉ có như thế. Trong cả trận đấu với đệ đệ của mình, Mạc Thiên Sinh cơ hồ chỉ sử dụng tốc độ né tránh và kéo dài thời gian.
Lữ Nhất Khánh thua bởi vì vận dụng bí pháp trong thời gian dài dẫn tới cơ thể hư nhược. Việc của Mạc Thiên Sinh là lựa chọn thời điểm ấy để tung ra đòn kết thúc.
Nguyên cả trận đấu Lữ Mạnh Hùng cơ hồ quan sát Mạc Thiên Sinh rất kĩ càng nhưng ngoại trừ bộ pháp huyền diệu ra thì chẳng còn chút manh mối nào khác.
“Tu vi Đoán Cốt cảnh nhưng khả năng chiến đấu của hắn thật đáng nể. Đệ đệ của ta thua cũng không oan chút nào.” Lữ Mạnh Hùng nghĩ thầm.
“Có điều. Chênh lệch vẫn chính là chênh lệch. Dù sao kinh nghiệm thực chiến của Nhất Khánh vẫn còn chưa nhiều. Mạc Thiên Sinh, ta thật sự rất trông đợi lúc đối đầu với ngươi. Hi vọng ngươi vượt qua đối thủ tiếp theo.”
Cùng lúc ấy, ở một nơi khác tại phòng tu luyện dành cho đệ tử tham gia đấu hội, Mạc Thiên Sinh đồng dạng tu luyện. Khắp cơ thể hắn toả ra một luồng ánh sáng đỏ rực như khói bay lượn lờ.
Mà trên cơ thể, lớp da nổi lên từng tầng vảy chồng xếp lên nhay, lúc thì chói loá hoàng quang khi thì mờ ảo như bị che đậy.
Tình trạng ấy đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đêm hôm nay.
Lúc sau, Mạc Thiên Sinh đem nguyên lực thu hồi, toàn bộ khí tức theo đó biến mất. Hắn mở mắt ra, trên gương mặt mang theo tiếc nuối.
“Đoán Cốt tầng tám điên phong, hẳn là trước trận đấu tiếp theo ta sẽ đột phá. Có điều Hoàng Long Chân Khí cho đến bây giờ vẫn chỉ nằm ở đệ lục trọng viên mãn không hề có dấu hiệu thăng cấp, mặc dù ta đã cố gắng thử trùng kích nhiều lần.”
Thở dài một tiếng, Mạc Thiên Sinh ảo não: “Thôi vậy. Đúng như sư phụ nói, muốn đột phá đến đệ thất trọng cần phải có cơ duyên xảo hợp mới được. Nhưng không sao, điểm đáng mừng ở đây chính là tinh thần lực của ta lại đột phá đến tầng thứ hai của cảnh giới Thần Chiếu. Nếu đem nó kết hợp với Tử Cực Ma Đồng…”
Hắn nhớ lại thời điểm Hồng Thiên Quang dùng Ý Niệm trùng kích lên Nhạc Thừa Chí: “Độ ngưng thực của nó vẫn chưa hội tụ hoàn mỹ, một ít vẫn còn tán ra bên ngoài. Hẳn là Hồng Thiên Quang có công pháp ôn dưỡng tinh thần lực nhưng không có khả năng trùng kích tinh thần như Tử Cực Ma Đồng của ta.”
Điều này làm cho Mạc Thiên Sinh cảm thấy an tâm. Có điều, nếu hắn thực sự giao đấu với Hồng Thiên Quang thì tình huống sẽ như thế nào?
“Liệu ta có khả năng thắng được hắn hay không?”
Mạc Thiên Sinh không biết và cũng không muốn biết. Cơ hội để hắn gặp Hồng Thiên Quang rất thấp bởi vì dựa theo bảng tên thì cả hai chỉ đối đầu nhau khi tiến vào trận đấu chung cuộc mà thôi.
“Về phần Lữ Mạnh Hùng thì…”
Một nghi vấn rất lớn đặt ra trong đầu của Mạc Thiên Sinh: “Thực lực của hắn rốt cuộc ở mức nào? Ngay cả Nhạc sư huynh tung ra toàn bộ tuyệt kỹ cũng chẳng đổi lại chút thương thế nào.”
Tuy nhiên dựa vào những gì Mạc Thiên Sinh suy đoán thì Lữ Mạnh Hùng không có tu luyện bộ pháp mà chủ yếu tập trung vào man lực. Do đó, tốc độ của hắn có lẽ cũng chỉ ngang ngửa với tu giả Thiên Huyền bình thường mà thôi. Điểm khó ở đây chính là uy lực và độ bền bỉ của nhục thân.
Có điều Mạc Thiên Sinh lập tức bác bỏ nó đi: “Nhục thân của hắn có thể so sánh với sư phụ sao? Nói tóm lại, nếu giao đấu ta vẫn có cơ hội thắng.”
Đối thủ tiếp theo của Mạc Thiên Sinh là một sư huynh đời thứ hai. Theo như lời Lục trưởng lão nói trước đó thì người này thực lực không bằng Lữ Nhất Khánh nên bảo rằng sẽ chủ động nhận thua trước khi bắt đầu trận đấu.
Việc các đệ tử đồng môn không chiến mà vào vòng trong không bị xem là mất mặt mà được gọi là chiến thuật để bảo toàn thực lực.
Đối với việc này, Mạc Thiên Sinh không có bất kì dị nghị nào.
“Hay là trận đấu với Lữ Mạnh Hùng ta để thua nhỉ. Dù sao bản thân ta cũng đâu nắm chắc phần thắng.”
Nhưng rồi, Mạc Thiên Sinh đột nhiên lắc đầu quầy quậy: “Không được. Có Mặc bà bà và các vị tông chủ đứng ngoài quan sát, diễn kỹ của ta nhất định sẽ bị lộ. Chi bằng cứ đấu một trận ra trò đi vậy.”
Mạc Thiên Sinh đưa tay vò cho đầu tóc rối bù một lúc rồi ngồi dậy tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Ba ngày sau, quảng trường lại tiếp tục nhộn nhịp. Trận đấu mở màn quá mức rung động khiến cho hôm nay quảng trường càng trở nên chật ních từ rất sớm. Ai nấy đều muốn tìm nơi thuận lợi nhất để quan sát trận đấu và đặc biệt là để trợ uy cho sư huynh đệ đồng môn. Và tất nhiên, khí thế vẫn thuộc về đệ tử Hoàng Dược Cốc.
Nhưng trên thực tế các đệ tử của môn phái khác lại không có quá nhiều áp lực. Ở vòng thứ hai lần trước các đệ tử Hoàng Dược Cốc đều bị loại sạch và hẳn là năm nay cũng như vậy.
Khi tiếng tù và vang lên, các quản sự và chấp sự lần lượt di chuyển đến các góc của sân đấu chữ Thiên cung kính cúi đầu.
Cùng lúc ấy, trên khán đài, các vị trưởng lão lần nữa xuất hiện. Các đệ tử thi nhau cúi đầu hành lễ.
Ngay sau đó, âm thanh nặng nề của cơ quan và tiếng trận pháp khởi động vang lên. Cả sân đấu chữ Thiên lần lượt bị các tầng năng lượng bao phủ. Sàn đấu lúc này đã được thay sửa, vết nứt gãy dù chỉ một chút đều được thay thế bằng huyền thiết cao cấp.
Bình phán bước ra ngoài, hai tay giơ lên như để trấn tĩnh tiếng hô hào huyên náo. Cả quảng trường lập tức chìm vào im lặng, chỉ có âm thanh dõng dạc của ông ta là vang dội khắp tứ phương.
“Hôm nay có tổng cộng mười cặp đấu.”
Bình phán phất tay, bảng danh lớn lần nữa hiện ra hai mươi cái tên sẽ tham gia lần này.
Mạc Thiên Sinh nhìn lên không khỏi nhíu mày. Cái tên Vân Nham vậy mà bị mờ đi, điều này đồng nghĩa với việc hắn ta từ bỏ thi đấu. Ngoài ra còn có một hai cái tên khác cũng tương tự vậy.
Hiển nhiên không phải những người này b·ị t·hương chưa kịp khôi phục mà là biết bản thân đối đầu với đồng môn nên chủ động nhận thua. Trong số đó cũng có một người của Hoàng Dược Cốc.
Mạc Thiên Sinh quay đầu sang, phát hiện vị sư huynh kia nhìn hắn mỉm cười đưa cánh tay ra hiệu cổ vũ. Hắn thấy vậy bèn gật đầu đáp lễ.
Mà lúc này đây, bình phán bắt đầu gọi cặp đấu đầu tiên bước lên phía trước. Đó là cuộc đối đầu giữa đệ tử đời thứ hai Thánh Hoả Sơn và thứ ba Thiên Khôi Tông. Mặc dù tu vi đôi bên có sự chênh lệch nhưng lúc đầu vẫn miễn cưỡng ở thế cầm hoà. Tuy nhiên càng về lâu dài, đệ tử của Thiên Khôi Tông dần yếu sức trước sự công kích mạnh mẽ của đệ tử Thánh Hoả Sơn nên phải nhận thua.
Cặp đấu thứ hai chính là Hồ Lam Khanh đấu với một đệ tử của Thánh Hoả Sơn. Kết quả rất nhanh liền có. Hồ Lam Khanh bị hạ đo ván trong vòng mười chiêu.
Nhìn Hồ Lam Khanh đi xuống đài, Nhạc Thừa Chí nhịn không được cười lên ha hả.
“Có gì mà cười hả? Dù sao ta cũng được vô vòng thứ hai.” Hồ Lam Khanh trơn mắt.
“Đúng rồi. Ngươi vô vòng thứ hai nên bây giờ mới hoá thành mặt heo đấy.” Nhạc Thừa Chí ôm bụng cười khiến Hồ Lam Khanh vô cùng tức tối.
Trong mười chiêu hắn đã chủ động công kích như vũ bão. Thế nhưng đệ tử của Thánh Hoả Sơn kia rất nhẹ nhõm chống đỡ. Không chỉ thế, lúc phản công lại không chút giữ thể diện cho hắn.
Hồ Lam Khanh mặc dù không bị nội thương nhưng gương mặt b·ị đ·ánh cho sưng vù, đôi mắt hít chịt và thâm tím. Đây là lý do vì sao Nhạc Thừa Chí cười đến đau cả bụng.
Nhạc Bất Quân từ đầu tới cuối không hề nói gì. Có vẻ từ sau trận đấu kia tính cách của hắn đã trầm hẳn xuống, chỉ thấy đôi mắt lúc nào cũng hướng về phía Lữ Mạnh Hùng với chiến ý ẩn hiện.