Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 301: Hồng Thiên Quang Chiến Diệp Chính Bắc (1)




Chương 301: Hồng Thiên Quang Chiến Diệp Chính Bắc (1)

“Trận đấu cuối cùng của đệ tử ngoại môn. Thiên Khôi Tông Hồng Thiên Quang đấu với Thánh Hoả Sơn Diệp Chính Bắc.”

Trong lúc nhất thời toàn trường hô lên như ong vỡ tổ. Trong trận đầu tiên Hồng Thiên Quang chỉ dùng một ánh mắt đã hạ gục được Nhạc Thừa Chí khiến người người rung động. Về phần Diệp Chính Bắc lại là một thân man lực điên cuồng công kích khiến đối thủ là đệ tử của Thiên Khôi Tông thụ thương nhận thua.

Cho nên rất nhiều người tò mò liệu rằng Diệp Chính Bắc tu vi Thiên Huyền Điên Phong hay là Hồng Thiên Quang tu vi Thiên Huyền Lục trọng sở hữu thần thông của cao thủ Thần Chiếu sẽ chiến thắng.

Người đầu tiên bước lên võ đài là Diệp Chính Bắc. Người này thân cao hai mét, mặc một bộ áo da ngắn tay bó sát người để lộ làn da nâu cùng cơ bắp cuồn cuộn trông như một dã nhân. Hai đầu long mày rất rậm cùng nhau hội tụ ở mi tâm tạo người ta cảm giác lúc nào cũng khó gần.

Từ lúc đi lên võ đài Diệp Chính Bắc chỉ hành lễ cúi chào tiền bối, còn lại một lời đều không nói, ánh mắt tập trung về phía đối diện.

Ở đó, Hồng Thiên Quang vẫn phong thái chậm chạp đi lên nhưng gương mặt không còn sự hững hờ nào nữa. Có lẽ hắn cũng cảm thấy đối thủ rất khó đối phó, dù sao chênh lệch bốn tiểu cảnh giới cũng không phải dễ dàng gì. Đã vậy Diệp Chính Bắc còn là đệ tử tinh anh trong tinh anh của Thánh Hoả Sơn.

“Song phương chuẩn bị xong rồi chứ?”

Hai người đồng loạt gật đầu. Bình phán thấy vậy liền ra hiệu cho bắt đầu trận đấu.

Ngay lập tức, Diệp Chính Bắc lao tới, nhiệt độ xung quanh cùng lúc ấy tăng lên. Toàn thân toả ra một luồng nguyên lực màu vàng rực bập bùng như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Đối phương toàn lực bộc phát với khí thế đáng sợ, Hồng Thiên Quang không chút do dự lấy ra khôi lỗi linh giai thượng phẩm.

Không chỉ một mà là ba!

Khôi lỗi này cao quá ba mét, hình dáng như một người khổng lồ mang chiếc áo choàng màu đen che đi phần ngực đặc biệt lớn trôi lơ lửng giữa không trung.



Khôi lỗi không có khí tức mà phụ thuộc vào người điều khiển. Giờ khắc này, toàn bộ ba cái khôi lỗi đều xuất hiện ba động của Thiên Huyền Lục Trọng. Chỉ thấy Hồng Thiên Quang không ngừng kết ấn, tại mi tâm của mỗi khôi lỗi đều có ấn ký tinh thần nổi lên.

Diệp Chính Bắc khó tránh khỏi rung động trong lòng nhưng tốc độ không hề giảm xuống. Hắn đổi hướng nhảy sang bên trái.

“Không tệ. Trong trường hợp chưa biết thực lực của ba con khôi lỗi đến mức nào thì nên tránh bị vây công. Chỉ là suy nghĩ của Diệp Chính Bắc còn quá đơn giản rồi.” Một vị trưởng lão Thánh Hoả Sơn lẩm bẩm nói.

Khoé môi Hồng Thiên Quang cong lên, đôi tay liên tục biến đổi ấn quyết.

Khác với Hoàng Nam dùng nguyên lực, Hồng Thiên Quang dùng cách đem ấn ký tinh thần truyền vào bên trong con rối. Nương theo thủ pháp kết ấn lẫn ý niệm mà nó sẽ hành động dưới sự thao túng của hắn.

Trận pháp bên tay phải khởi động, khôi lỗi khẽ xoay người, lõi ở trước ngực sáng lên sau đó truyền ra toàn bộ cơ thể. Ngay khi quyền mang của Diệp Chính Bắc đi tới, khôi lỗi đồng dạng tung ra nắm đấm.

Tại nơi hai quyền chạm nhau, sóng xung kích truyền ra tạo thành phong bạo lan rộng. Chính ý trong mắt Diệp Chính Bắc tăng lên, hắn thu tay rồi lại tung một quyền khác.

Phía đối diện, Hồng Thiên Quang tương tự tung đòn. Cùng lúc ấy, hai khôi lỗi còn lại nhảy tới phân biệt hai phương trái phải đánh vào mạn sườn.

“Ha!”

Diệp Chính Bắc hô lớn một tiếng. Nơi khôi lỗi hai bên lao tới nhất thời như bị trọng lực ảnh hưởng liền nằm bẹp xuống mặt đất.

“Đây là đem nguyên lực nghiền ép.”

Lần đầu tiên Hồng Thiên Quang hiện ra sự rung động không nhỏ. Chỉ bằng khí thế toát ra đã có thể áp chế hai khôi lỗi của hắn. Mặc dù nói hiện tại hắn đang tập trung điều khiển khôi lỗi trước mặt nhưng muốn đè xuống hai cái còn lại đâu có dễ dàng gì.

“Trong số các đệ tử đời thứ hai của Thánh Hoả Sơn, ngoại trừ đại huynh ra thì Diệp sư huynh cũng chỉ thua kém một chút mà thôi. Hồng Thiên Quang muốn dễ dàng hạ gục như trận đấu trước không dễ dàng gì đâu.”



“Rắc!”

Âm thanh như món đồ chơi bị hỏng vang lên, Hồng Thiên Quang nhìn lại phát hiện khôi lỗi dùng cứng đối cứng với Diệp Chính Bắc đã bị rạn nứt một cánh tay trong lòng càng thêm kinh hãi.

Phải biết nguyên liệu để chế tạo ra nó vô cùng cứng cáp lại được đích thân trưởng lão trong tông hỗ trợ luyện chế, cho dù là tu giả Thiên Huyền cũng khó lòng làm được.

Thế nhưng Diệp Chính Bắc nào phải tầm thường. Hắn là một tu giả luyện thể chính hiệu. Giờ khắc này, chỉ với nhục thân dùng cứng đối cứng cũng khiến khôi lỗi hư hỏng nhẹ.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, cánh tay của Diệp Chính Bắc cũng đang rỉ ra máu tươi. Rõ ràng hắn cũng chịu tác động không nhẹ chút nào.

Nhưng mà, Diệp Chính Bắc không hề để tâm. Ngược lại, khoé miệng của hắn đang nhếch lên một nụ cười. Điều này làm cho Hồng Thiên Quang cảm thấy khó chịu.

Bỗng nhiên, Diệp Chính Bắc nghiêng người, không dùng cách đối chọi trực tiếp với khôi lỗi kia nữa. Hắn dùng chấn cước lách ra phía sau khôi lỗi xông thẳng tới trước mặt Hồng Thiên Quang.

Đấu với đệ tử Thiên Khôi Tông, điều quan trọng nhất chính là hạ gục người điều khiển khôi lỗi. Diệp Chính Bắc mặc dù nhìn như dã nhân nhưng thực chất mỗi bước t·ấn c·ông đều có tính toán.

Đầu tiên hắn dùng cứng chọi cứng với khôi lỗi hòng xác định thực lực của nó và để Hồng Thiên Quang nghĩ rằng đây chỉ là một kẻ vóc nhưng không có óc. Sau đó lại đem nguyên lực áp chế hai khôi lỗi còn lại nhằm thử xem thuật khôi lõi của Hồng Thiên Quang tới đâu.

Sau khi làm hàng loạt điều trên, Diệp Chính Bắc đã đưa ra kết luận. Số lượng khôi lỗi Hồng Thiên Quang mặc dù nhiều nhưng trong một khoảnh khắc chỉ có thể tập trung điều khiển một khôi lỗi mà thôi, hai cái còn lại sẽ có chuyển động rời rạc cho nên mới dễ dàng bị áp chế như vậy.

Vì thế, khi vượt qua được khôi lỗi được tập trung khống chế tới trước mặt Hồng Thiên Quang chính là cách để dành thắng lợi.



Trong giây lát, sự hoảng hốt rõ ràng hiện lên trên gương mặt Hồng Thiên Quang. Hắn nhảy lùi về phía sau, hai tay bấm niệm pháp quyết. Khí tức của khôi lỗi lập tức tăng mạnh, nó thoát khỏi áp chế từ nguyên lực của Diệp Chính Bắc tức tốc lao tới hỗ trợ.

Đôi tay bằng huyền thiết bắt chéo chắn trước người của Hồng Thiên Quang.

“Muộn rồi!” Lần đầu tiên Diệp Chính Bắc lên tiếng. Âm thanh ồn ồn vô cùng chói tai.

Tuy nhiên, nguyên lực bùng phát tựa như tiếp thêm khí thế làm cho quyền phong càng thêm kinh người vẫn không ngừng đánh ra.

“Ầm!”

Một khoảnh khắc lơ là, Hồng Thiên Quang đã phản ứng chậm khiến con rối còn chưa đứng vững. Kết quả không cần nói, trước một quyền đáng sợ của Diệp Chính Bắc, con rối tựa như con diều đứt dây bay ngược về phái sau cuốn theo cả người điều khiển đi cùng.

Trong lúc cấp bách, Hồng Thiên Quang chỉ kịp để nó ôm lấy bản thân cùng nhau lộn vòng trên sân đấu, bộ dạng vô cùng chật vật.

“Cái gì thế này? Hồng Thiên Quang vậy mà bị áp chế đến mức đó ư?”

“Có gì đâu mà kinh ngạc? Hắn chỉ mới Thiên Huyền Lục trọng còn Diệp Chính Bắc đã là điên phong rồi cơ mà.”

“Nhưng Hồng Thiên Quang sao lại không dùng Ý Niệm t·ấn c·ông chứ? Rõ ràng hắn có thần thông ấy mà.” Nhạc Thừa Chí bỗng nhiên lên tiếng.

“Vô ích thôi.”

Nhạc Bất Quân trầm giọng lên tiếng: “Mặc dù chưa đạt tới Thần Chiếu cảnh nhưng cũng bước được một chân rồi nên tinh thần lực của Diệp Chính Bắc đã thuế biếng. Lúc này sử dụng tinh thần trùng kích cùng lắm chỉ khiến hắn cảm thấy đau đầu trong khoảnh khắc mà thôi. Trừ phi tinh thần lực của Hồng Thiên Quang siêu viễn đối phương hoặc có võ kỹ trùng kích tinh thần thì có lẽ sẽ khác.”

Trên khán đài, một vị trưởng lão Thánh Hoả Sơn len lén liếc nhìn tông chủ của Thiên Khôi Tông. Thế nhưng Hồng Quân từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biến đổi, nét mặt vĩnh viễn treo một nụ cười ôn hoà không rõ suy nghĩ.

Con rối chầm chậm mở vòng tay ra. Mặc dù nó đã bị rạn nứt vài phần nhưng Hồng Thiên Quang từ bên trong ngồi dậy lại lông tóc không hao tổn gì. Bất quá, bộ dạng quần áo xộc xệch trông có vẻ tương đối chật vật của hắn khiến người xem đều rõ ràng cao thấp đã có bước đầu phân biệt.

Trong tiếng la ó, Diệp Chính Bắc nhìn thẳng về phía Hồng Thiên Quang nói: “Nhận thua đi. Ngươi không thể đánh bại ta được.”

Tuy nhiên, đáp lại câu nói ấy, Hồng Thiên Quang lại nở một nụ cười kì dị: “Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?”