Chương 299: Trò Chuyện
Tiếng hoan hô vang dội cả quảng trường, sự hào hứng và phấn chấn kia làm bất cứ ai thuộc về Hoàng Dược Cốc đều phải giương lên một nụ cười mãn nguyện.
Đại trưởng lão nhìn sang tông chủ Thiên Khôi Tông nhưng đáp lại ông bằng một vẻ mặt hiền từ không mấy thay đổi.
“Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay đã kết thúc. Ba ngày sau, vòng tiếp theo sẽ bắt đầu.” Bình phán dõng dạc nói.
Mặc dù đã được thông báo kết thúc nhưng chưa một ai chịu rời khỏi. Lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một cảnh tưởng đáng tự hào như vậy. Một số người vui vẻ đến mức ôm lấy đồng môn bên cạnh.
“Tông chủ. Đệ tử…”
“Không cần phải nói gì khác. Con đã làm rất tốt.” Hồng Quân gật đầu cắt ngang lời nói của Hoàng Nam.
Đêm hôm ấy, gió xuân mát lành thổi qua đem theo mùi hương của thảo dược tràn ngập các căn phòng.
Hoàng Nam toàn thân ngân quang lóng lánh, đan điền hình thành vòng xoáy loé lên ánh sáng bắt mắt. Hắn vừa hoàn thành đại chu thiên thứ ba.
Nhìn qua thân thể mình, Hoàng Nam hài lòng gật đầu.
“Tại sao sư huynh lại làm thế?”
Tiếng nói chuyện vang lên, Hoàng Nam đảo mắt nhìn Hồng Thiên Quang xuất hiện ở cửa vào. Hắn biết đối phương đang hỏi vấn đề gì nhưng lại vờ như không biết.
“Đệ đang nói gì vậy?”
“Trận đấu vào buổi sáng. Sư huynh rõ ràng có thể dễ dàng thắng nhưng vì sao lại cố tình để thua?” Hồng Thiên Quang chất vấn. Đồng thời, ánh mắt của hắn tập trung lên chiếc quạt đầy ấn ký bên hông của Hoàng Nam. Hiển nhiên, Hoàng Nam không chỉ có một con rối linh giai như vậy.
“Thắng thua đối với đệ quan trọng đến vậy sao?”
Hoàng Nam đến chiếc bàn ở giữa phòng ngồi xuống. Hắn lấy bình trà rót ra một cốc rồi đưa nó về phía Hồng Thiên Quang.
Hồng Thiên Quang nhìn ly trì nghi ngút khói nhưng không có cầm lên, ánh mắt chỉ cố định về phía Hoàng Nam như thể chờ đợi câu trả lời.
Thấy vậy, Hoàng Nam bèn lên tiếng: “Tam Tông Chi Hội thực chất là nơi để ba tông kéo gần quan hệ lẫn nhau, không phải là nơi tranh đấu thật sự.”
“Nhưng sư huynh thử nhìn xem hôm nay những đệ tử Hoàng Dược Cốc nói gì đi. Hắn bảo Vân Nham mạnh hơn sư huynh.”
“Vậy thì có vấn đề gì sao?”
Hoàng Nam cắt ngang lời nói của Hồng Thiên Quang. Sau khi đặt tách trà xuống, hắn nói tiếp: “Vào lúc bước lên võ đài ta đã biết được trận đấu này mình không thể thắng.”
“Sư huynh nói vậy nghĩa là sao chứ? Rõ ràng…”
“Chiến ý của Vân Nham.”
Ánh mắt của Hoàng Nam khẽ ngưng lại, hình ảnh Vân Nham hiện ra trong đầu của hắn: “Lần trước thắng nửa thức, ta đã nghĩ như vậy xem như không để Vân Nham mất hết mặt mũi. Nhưng thực tế ta đã lầm. Thời khắc ấy, Vân Nham đã thật sự xem ta như một đối thủ truyền kiếp và thề phải vượt qua cho bằng được.”
“Vì thế, khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy chiến ý đang sôi sục kia, ta chợt có cảm nghĩ. Mình có thực sự cần thiết phải thắng hay không? Cảm giác như chỉ cần ta thể hiện quá nhiều, Vân Nham nhất định sẽ liều mạng đến cùng.”
“Vân Nham làm một võ si. Nhìn thấy kẻ được mình nhận định là đối thủ truyền kiếp bỏ xa mình thì phải chịu đả kích đến nhường nào? Thậm chí có thể hắn sẽ bị ám ảnh bởi sự thật ấy và bắt đầu sinh ra tâm ma.”
Hoàng Nam đứng dậy, mở cánh cửa sổ ra. Mặt trăng trên thương khung sáng hực tạo thành một vòng hào quang bao phủ xung quanh nó.
“Thật ấu trĩ.” Hồng Thiên Quang uống cạn ly trà rồi hững hờ nói một câu.
Hắn quay đầu nhìn vị sư huynh của mình: “Sư huynh cho rằng điều đó thật sự tốt với một võ si như Vân Nham ư? Sẽ thế nào nếu như hắn biết người được bản thân nhận định là đối thủ truyền kiếp cố tình để thua mình?”
Hoàng Nam giật mình.
“Đúng rồi đó. Chính là cảm thấy bản thân bị khinh thường. Chỉ khi có thực lực siêu viễn mình thì đối thủ mới không thèm chấp nhất thắng thua. Đó không phải từ bi mà là thương hại. Huynh chỉ đang thương hại mà thôi.”
Hồng Thiên Quang uống cạn ly trà mà Hoàng Nam rót ra trước đó rồi đứng dậy nói tiếp: “Muốn một con ếch trở nên nhìn xa hơn thì điều đầu tiên chính là nó phải rời khỏi đáy giếng mới được. Sư huynh nào như thế, cả đời Vân Nham cũng sẽ chỉ dừng lại ở đáy g·iết mà thôi. Đây là hại hắn chứ không phải giúp đỡ hắn.”
Bước ra bên ngoài, Hồng Thiên Quang để lại câu nói: “Khác với sư huynh. Ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai cho dù điều đó có làm tan vỡ ý chí của đối phương đi chăng nữa.
Cùng lúc ấy, ở một căn phòng gần đó, Vân Nham đồng dạng ngước nhìn ánh trăng.
“Ta thắng rồi ư? Nhưng tại sao cảm giác lại không giống chút nào.” Vân Nham thì thào.
Thắng được Hoàng Nam, được những sư đệ, sư muội trong cốc tung hô nhưng không thể làm Vân Nham vui vẻ bởi vì hắn biết sự thật.
“Không lý nào hắn chỉ có như thế.”
Một điệu cười mỉa mai thoáng hiện lên trên gương mặt của Vân Nham. Là một võ si, hắn cảm thấy điều đó thật tệ hại.
Bất cứ ai ở một lĩnh vực nào đó mình cảm thấy yêu thích mà mình không bằng người sẽ cảm thấy rất buồn. Nhưng cảm giác ai đó đưa cho mình một danh hiệu, một phần thưởng mà không phải của bản thân thì càng tệ hại hơn.
“Giống như được ban phát ấy nhỉ.”
“Cốc! Cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vân Nham bước tới, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa kéo ra. Một gương mặt già nua khẽ mỉm cười nhìn hắn.
“Đại trưởng lão.” Vân Nham cúi đầu chào.
“Ta vào có được không?”
“Vâng ạ.”
Vân Nham đứng nép sang một bên, cánh tay đưa ra mời khách. Hắn nhanh chóng đóng cửa rồi tới rót một ly trà đưa cho Đại trưởng lão vừa ngồi xuống.
“Vết thương của con thế nào rồi?”
“Dạ đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Đại trưởng lão gật đầu. Việc khôi phục nhanh chóng khi ở Hoàng Dược Cốc là điều quá đỗi bình thường. Những v·ết t·hương kia được xử trí một cách bài bản nên sẽ rất mau lành lại.
Vân Nham ngập ngừng lên tiếng: “Đại trưởng lão. Vòng tiếp theo con muốn từ bỏ.”
Ánh mắt của Đại trưởng lão loé lên nhưng rồi điềm tĩnh lại. Ông khẽ gật đầu: “Cũng được.”
“Người không trách con sao?” Vân Nham ngạc nhiên hỏi. Hắn đã nghĩ ra rất nhiều lý do để giải thích. Cho dù tối nay Đại trưởng lão không đến thì sang mai hắn cũng tìm sang xin phép.
Mà phản ứng của Đại trưởng lão rõ ràng đã vượt qua khỏi suy đoán của hắn. Đệ tử một tông bỏ quyền thi đấu, đây là hành động nhụt chí cỡ nào, không khéo còn ảnh hưởng tới cả bộ mặt của Hoàng Dược Cốc.
“Vân Nham à.”
Như nhìn ra suy nghĩ của Vân Nham, Đại trưởng lão lên tiếng: “Con không cần mỗi lần ra quyết định đều phải tìm một lý do để giải thích. Điều đó không cần thiết. Có thể việc ấy khiến mọi người xung quanh phán xét nhưng miễn là con cảm thấy mình làm đúng là được rồi. Hẳn là con cảm thấy bối rối lắm khi được người khác nhường nhỉ?”
“……..”
“Nhưng không có gì phải suy nghĩ cả. Thiên phú tu luyện của con không hề kém cạnh bất cứ thiên kiêu nào của hai tông còn lại. Cái duy nhất con không may chính là trở thành đại đệ tử của Hoàng Dược Cốc.”
“Đại trưởng lão…”
Vân Nham định nói gì đó nhưng bị Đại trưởng lão gạt đi: “Đây là lời nói thật lòng của ta.”
Đại trưởng lão đứng dậy nói tiếp: “Ta đã bàn bạc cùng tông chủ Thiên Khôi Tông. Sau khi Tam Tông Chi Hội kết thúc, con và vài đệ tử khác sẽ đến đó tu luyện một thời gian. Thiên Khôi Tông tuy rằng mạnh nhất về thuật điều khiển rối nhưng bên cạnh đó các loại công pháp đều có. Ở đó con sẽ học hỏi được rất nhiều. Cho nên là…”
Đại trưởng lão mỉm cười: “Đừng nhục chí quá. Ta đảm bảo sẽ không làm trì trệ thiên phú của con đâu.”
Nói xong ông ta liền mở cửa đi ra ngoài, bóng lưng già nua dưới ánh trăng trải dài đến tận cái bàn nơi Vân Nham đang đứng.
Vân Nham nhìn theo, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn kính cẩn cúi đầu mặc kệ Đại trưởng lão có biết hay không: “Đa tạ người.”
------
Cầu hoaaaa