Chương 298: Người Thắng Là Vân Nham
Khôi lỗi đưa song dao bắt chéo, chúng xoay tròn nhanh đến mức tạo thành ảo ảnh như một tấm khiên vững chãi. Cùng lúc ấy, phong cương xung quanh nổi lên mù mịt. Sàn đấu chữ Thiên được làm bằng cương thạch cũng không cách nào chống đỡ được nữa. Từng khối từng khối đá vụng bay tứ tán.
Trong lúc nhất thời, bề mặt sân xuống hiện hàng trăm vết rãnh nông sâu khác nhau nhưng còn chưa dừng lại ở đó.
Hoàng Nam đưa song thủ kết ấn. Khôi lỗi khẽ khom người, song đao tách ra. Ngay sau đó, phong cương khắp nơi như có linh trí bắt đầu hội tụ bên trên loan đao.
Một chiêu này mạnh mẽ tới mức một số chấp sự đang khống chế trận pháp đều bất giác căng thẳng.
Số lượng đao khí ngưng tụ trên mỗi loan đao đều vượt quá một trăm. Như vậy đủ hiểu sức công kích của nó khi đem toàn bộ phóng thích một lúc kinh khủng đến chừng nào.
Lúc này mới là thời điểm phát huy thực lực của người khống chế khôi lỗi. Nếu là tu giả bình thường dùng thân thể hội tụ trăm đạo đao khí trên cánh tay thì không cần bàn cãi nhất định sẽ tàn phế. Nhưng đối với khôi lỗi thì lại khác, mỗi một bộ phân trên thân thể kia đều được trận pháp gia trì lại thêm luyện chế từ huyền thiếc cứng cáp nên khả năng chịu đựng là vô cùng kinh khủng.
Tất nhiên, muốn đem toàn bộ phong cương hợp lại một chỗ cũng đòi hỏi kĩ xảo người khống chế khôi lỗi phải ở một mức độ nào đó mới được. Và không nghi ngờ gì, Hoàng Nam hoàn toàn có thể làm tốt nó.
“Huyền Giai Võ Kỹ - Đoạn Nguyệt!”
Đôi mắt Hoàng Nam sáng lên như sao trời, toàn bộ tầm nhìn đều hướng về phía song long đang gào thét bay tới.
Hai thanh loan đao lần lượt chém ngang, hai đạo đao khí với lực lượng vô cùng khủng bố, đến mức một vài trưởng lão đều phải suy nghĩ liệu bản thân đỡ đòn ấy có b·ị t·hương hay không.
Phía bên ngoài khán đài, nhìn thấy hai đại đệ tử của hai tông lần lượt tung ra chiêu thức khủng bố, toàn trường không hẹn mà cùng nhau nín thở. Xung quanh chỉ còn tiếng xé gió truyền ra từ bên trong võ đài.
Ánh mặt trời thời khắc ấy trở nên ảm đạm, tầng bảo hộ của trận pháp rung lên kịch liệt như thể khó lòng thừa nhận uy áp từ chiêu tức kia, không gian vì thế bắt đầu méo mó hoá thành tiếng gào thét chói tai.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng vang lên giòn giã tựa như bầu trời vừa mới sụp đổ. Tại nơi giao nhau, song long gầm thét hoá thành ánh sáng chói mắt bắn ra tứ phương. Cùng với đó, hai nhát chém của Hoàng Nam nổ tung thành vô số đao khí rơi xuống mặt đất.
Làn sóng xung kích lấy giữa sân đấu làm nguồn phát bắt đầu không ngừng lan rộng. Mỗi một vòng tròn đều tạo thành âm ba cực lớn khiến một vài vết nứt trên trận pháp xuất hiện.
Thấy thế, các vị chấp sự không khỏi ngưng trọng, trong tay bấm niệm pháp quyết nhanh chóng củng cố trận pháp trở lại.
Cho đến khi ánh sáng tan đi, âm ba dừng hẳn, hai bóng người vẫn còn đứng vững ở đó. Bình phán cách đó không xa nhẹ nhàng phất tay đem số bụi bặm còn lại tán đi.
Vân Nham hít thở dồn dập, khoé miệng còn vương một dòng máu tươi.
Hắn thụ thương.
Không chỉ có thế, quần áo vừa rồi bị đao khí cắt xén trông vô cùng chật vật, mơ hồ có vài đạo cắt sâu vào trong máu thịt đến nửa thốn. Đặc biệt là phần quai xanh nhìn rõ xương trắng lồi ra.
Phía bên này, khôi lỗi linh giai của Hoàng Nam đồng dạng vụn vỡ, vài trận pháp phá toái không còn nguyên vẹn, một bên cánh tay không rõ là không thừa nhận nỗi lực lượng khi ngưng tụ cuồng phong hay là bị sóng xung kích làm cho đứt lìa.
Còn về phần người khống chế thì tương đối tốt. Trong tỉ đấu không cho phép dùng linh bảo phòng hộ vì vậy vừa rồi Hoàng Nam cơ hồ đã đem nguyên lực hộ thể. Đây là một loại võ kỹ nhập môn mà bất kỳ một đệ tử Thiên Khôi Tông nào cũng phải học.
Có điều, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy gương mặt Hoàng Nam đang tái mét, máu tươi từ lỗ mũi trào ra. Đây là dấu hiệu cho thấy tiêu hao tinh thần lực quá độ.
Nhìn vào tình hình này, có thể thấy rằng người chiếm ưu thế rõ ràng là Hoàng Nam. Tuy nhiên khi quan sát ánh mắt của Vân Nham thì ai cũng biết, trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Vân Nham đưa tay lên, bản chân hoả nhanh chóng được phóng thích. Và rồi, hắn làm một chuyện khiến ai nấy đều giật mình.
Song chỉ nhẹ nhàng đặt lên vị trí v·ết t·hương sâu đang chảy máu, bản chân hoả chí lên ngùn ngụt khiến nơi ấy nhanh chóng liền lại. À không. Phải gọi là cháy đen mới đúng.
Trên khán đài, cánh tay của Đại trưởng lão bên dưới lớp y phục vô thức nắm lại. Ông không nghĩ rằng Vân Nham sẽ làm đến mức ấy nhưng đến nước này không thể không công nhận kia chính là đệ tử giỏi nhất của Hoàng Dược Cốc từ trước tới nay.
Lưỡi kiếm chạm nhẹ xuống mặt đất, Vân Nham bắt đầu lê những bước chân của mình. Từ từ, từng bước từng bước, tốc độ mỗi lúc một tăng cho đến khi hoá thành thiểm quang.
Hoàng Nam cảm giác đối phương chớp mắt tới nơi, tâm thần run lên một cái. Hắn nhảy về phía sau dùng ý niệm kéo khôi lỗi của mình trở về.
Khôi lỗi xuất hiện ngay phía sau hắn, thể hình to lớn vượt quá con người khiến cánh tay của nó như dài hơn.
Keng!
Khôi lỗi đưa loan đao chống đỡ khiến trường kiếm của Vân Nham bị bật ngược trở về. Vậy nhưng hắn không hề kinh hoảng mà tiếp tục dùng lực chém xuống.
Phựt!
Máu tươi từ v·ết t·hương trên vai lần nữa tuông ra dù trước đó đã được bản chân hoả nướng chín. Đau đớn làm cho gương mặt của Vân Nham trở nên vặn vẹo. Tuy nhiên động tác đánh xuống không hề dừng lại một chút nào.
“Keng!”
Kiếm và đao lần nữa v·a c·hạm.
Phốc!
Hoàng Nam phun ra một ngụm máu tươi, khí tức chập chờn không ổn định. Hắn nhất thời khuỵu gối xuống. Cùng với đó, một cái trận pháp trên người khôi lỗi trở nên mờ ảo mất đi ánh sáng.
Mà lúc này đòn công kích của Vân Nham không hề dừng lại. Một kiếm lại một kiếm đưa ra. Cùng một động tác với sức nặng khác nhau tạo thành chấn động đến cực độ.
Đây chỉ là một nhát chém thông thường của tu giả Thần Chiếu mà thôi. Không hề màu mè hoa mỹ, không hề ẩn chứa uy lực cực đại nào.
Nhưng mà trong tình huống cả hai đều đang mất dần sức chiến đấu thì lại khác. Thân thể của Hoàng Nam càng lúc càng thấp. Mỗi lần trường kiếm đánh xuống, một trận pháp bên trên khôi lỗi lại tắt đi.
Cho đến khi, một kiếm chém xuống, toàn bộ trận pháp đều đồng loạt biến mất, những sợi tơ kết nối với khôi lỗi theo đó tan đi. Vân Nham hở hắc ra một hơi mỉm cười nói: “Ta thắng.”
Hoàng Nam từ từ đứng dậy, đồng dạng mỉm cười: “Vân huynh. Ngươi thắng rồi.”
Nghe thấy lời này, cơ thể của Vân Nham như được giải toả. Hắn ngã ngửa ra sau b·ất t·ỉnh cùng với nụ cười trên gương mặt.
Bình phán lúc này cũng nhanh chóng xuất hiện. Ông nhìn Vân Nham đang b·ất t·ỉnh rồi lại nhìn Hoàng Nam ở đó im lặng không nói gì.
“Hắn thắng rồi.” Hoàng Nam nhẹ nhàng mở miệng.
Thấy vậy, bình phán khẽ gật đầu: “Người chiến thắng là Vân Nham.”
“Quao. Vân Nham sư huynh của chúng ta vậy mà đánh thắng đệ nhất thiên kiêu của Thiên Khôi Tông. Đây quả là một sự kiện quá mức kinh thiên động địa rồi.”
“Phải đó. Từ nay ai dám xem thường Hoàng Dược Cốc của chúng ta nữa chứ. Từ nay về sau, ta sẽ noi gương Vân Nham sư huynh chuyên tâm tu luyện. Năm năm nữa nhất định ta sẽ trở thành một trong các thí sinh đứng ở dưới đó.”