Chương 294: Tái Chiến Lữ Nhất Khánh
“Mạnh thật.”
Mạc Thiên Sinh hít một hơi sâu để bình định tâm thần. Cách đây đây ít lâu thực lực của hắn chỉ mới miễn cưỡng so tài với Nhạc Bất Quân. À không, phải nói là hắn và Tần Đồng Long hợp lại mới đúng.
Vậy mà bây giờ Nhạc Bất Quân đang chật vật chống đỡ với Lữ Mạnh Hùng.
Nhưng nói vậy cũng không đúng, rõ ràng từ đầu tới cuối Lữ Mạnh Hùng còn chẳng hề t·ấn c·ông. Việc hắn làm chỉ là đứng im một chỗ đón nhận đại chiêu của Nhạc Bất Quân mà thôi.
“Liệu bây giờ ta có thể so tài với Lữ Mạnh Hùng hay không?”
Mạc Thiên Sinh không biết. Có điều, trong một trận tỉ thí thì sẽ như vậy, còn nếu liều mạng thì vẫn chưa rõ ràng lắm. Bởi lẽ phong cách mà Trác Phàm chỉ dạy đều là cách thức lấy mạng đối phương mà thôi.
“Đại huynh lợi hại.”
Lữ Nhất Khánh vừa thấy Lữ Mạnh Hùng đi xuống liền giơ ngón tay cái lên.
Cùng lúc ấy, bình phán lần nữa hô tên hai người tiếp theo tiến lên võ trường. Trận chiến giữa các đệ tử Hoàng Dược Cốc với hai tông còn lại quả nhiên không có kết quả gì khác lạ.
Sau khi tổng qua một lượt, Hoàng Dược Cốc chỉ có hai người lọt vào vòng tiếp theo. Hiển nhiên không phải hai người kia mạnh mà là vì họ gặp phải đệ tử đồng môn. Mặc dù thế, sự hưng phấn trên gương mặt là không cách nào giấu giếm được.
“Trận tiếp theo, Mạc Thiên Sinh đấu với Lữ Nhất Khánh. Mời lên đài.”
Lữ Nhất Khánh thân thể khẽ run, chiến ý trong đôi mắt thao thiên nhìn về phía Mạc Thiên Sinh.
Ở bên này, Mạc Thiên Sinh đồng dạng rời khỏi vị trí ngồi nhanh chóng đi lên sân đấu.
Đối diện với nhau, Lữ Nhất Khánh không kiềm được lên tiếng: “Mạc đại ca. Ba tháng trước ngươi đả bại ta chỉ với một chiêu, nhưng hôm nay mọi thứ sẽ khác.”
Mạc Thiên Sinh khẽ gật đầu: “Ta sẽ không cho rằng hôm nay ngươi sẽ bị hạ gục quá dễ dàng.”
Lời nói của Mạc Thiên Sinh hoàn toàn tự nhiên nhưng khi rơi vào tai của Lữ Nhất Khánh lại có ý nghĩa hơi khác một chút.
“Ý của Mạc đại ca nghĩa là ngươi vẫn sẽ hạ được ta đúng không?” Lữ Nhất Khánh nheo mắt lại, toàn thân khí thế bạt ngàn toát ra.
Bình phán nhìn thấy đệ tử của tông mình hưng phấn sắp không đợi được nữa bèn hô lớn: “Bắt đầu đi.”
Cùng với tín hiệu phất tay lên, Lữ Nhất Khánh như đợi từ trước lập tức xuất kích. Chỉ nghe vù một tiếng, thân thể hắn như hoá thành lưu tinh thạch xông tới trước mặt Mạc Thiên Sinh.
Cánh tay đỏ rực với nguyên lực hùng hậu từ dưới móc lên một trảo kết hợp với sự vặn xoắn từ khớp cơ làm cho uy lực của nó càng thêm kinh người. Đòn đánh còn chưa tới, sức nóng từ công pháp đặc trưng của Thánh Hoả Sơn đã tới.
Cảm nhận nhiệt khí toả ra, Mạc Thiên Sinh không dám lơ là. Đối phương là cao thủ Thiên Huyền hơn hắn một cái đại cảnh giới lại thêm tốc độ gia trì nên mọi thứ phát tác giống như điện quan hoả thạch, vô cùng nhanh chóng.
Có lẽ Mạc Thiên Sinh của ba tháng trước sẽ khó mà chống đỡ được. Tuy nhiên, bây giờ thì lại khác.
Tinh thần lực đại tiến khiến Mạc Thiên Sinh sở hữu Ý Niệm Dò Xét. Ngay lúc này dù không đem nó phóng thích ra ngoài nhưng mọi giác quan vẫn hoàn toàn theo kịp chuyển động của Lữ Nhất Khánh.
Mạc Thiên Sinh hơi ngửa về sau một chút để hoả trảo của Lữ Nhất Khánh sượt qua, đồng thời Nham Tích Thương không biết từ lúc nào đã bị hắn lấy ra, phần chân thương hung hăng đụng vào ngực của Lữ Nhất Khánh.
“Hự!”
Lữ Nhất Khánh trúng đòn lùi lại. Hắn phản ứng rất nhanh nên không hình thành nội thương. Chỉ là cơn đau đớn trước ngực hiến hắn khẽ nhăn mày.
Nham Tích Thương lấy ra từ trong giới chỉ một cách bất ngờ. Khi nó hiện hữ liền tuân theo ý niệm người điều khiển nên khoảng cách đâm ra gần như ngay trong chớp mắt.
Phía trên khán đài, Tông chủ Thiên Khôi Tông khẽ gật đầu nhìn qua: “Đại trưởng lão. Không ngờ Hoàng Dược Cốc còn có một đệ tử như vậy. Mặc dù chỉ mới Đoán Cốt tầng tám nhưng khả năng thực chiến không hề tầm thường chút nào.
Hồng Quân biết, để có thể tận dụng tốt mội lợi thế như vậy thì một người xưa nay chỉ biết tu luyện bên trong Hoàng Dược Cốc không thể có kỹ năng như vậy. Đây hắn là một đệ tử đã trải qua ma luyện khắc nghiệt.
Đứng trước lời khen kia, Đại trưởng lão mỉm cười đáp: “Mạc Thiên Sinh chỉ có ngộ tính cao một chút mà thôi. Dù sao cũng chỉ là tu giả Đoán Cốt sao có thể so với thiên kiêu Thánh Hoả Sơn cơ chứ.”
Nói thì nói như vậy thôi, thực tế Đại trưởng lão cũng đang hi vọng Mạc Thiên Sinh làm nên kì tích. Đoán Cốt Cảnh vượt cấp đánh bại tu giả Thiên Huyền xưa nay gần như chỉ xuất hiện ở Thánh Hoả Sơn và Thiên Khôi Tông mà thôi.
Nguyên nhân chủ hiếu bởi vì công pháp của hai tông này rất lợi hại, mỗi một cách đều có thể khiến tu giả đại tăng thực lực.
Mà bên dưới võ đại, sau khi bị trúng một kích nhẹ của Mạc Thiên Sinh, gương mặt của Lữ Nhất Khánh lại càng vặn vẹo. Vừa nãy hắn còn bảo bản thân khác trước nhưng ngay lập tức đã bị vả mặt rồi.
Chính vì thế mà giờ đây Lữ Nhất Khánh đang thi triển bí kỹ. Chỉ thấy nguyên lực đỏ thẫm đang phóng thích càng thêm dày đặc. Chúng tạo thành một tầng xích vụ bao phủ quanh thân thể của hắn. Và rồi, tất cả bắt đầu ngưng tụ hình thành khôi giáp.
Khôi giáp này chỉ là bí kỹ hoàn toàn không phải tu giả Dung Hồn ngưng tự hồn giáp. Dù sao Lữ Nhất Khánh vẫn chưa có thần hồn mà còn ở tu vi Thiên Huyền mà thôi.
Tuy nhiên, không ai có thể coi thường bí kỹ này được. Mạc Thiên Sinh rõ ràng cảm giác được khí tức của đối phương đang tăng vọt lên thình linh đạt tới Thiên Huyền lục trọng.
“Ghê gớm như vậy sao?” Mạc Thiên Sinh thầm nghĩ. Có lẽ hắn quá coi thường người khác rồi. Bản thân có Hoàng Long Chân Khí thì đối phương đương nhiên cũng có bí kỹ tăng phúc cho bản thân rồi.
Khôi giáp của Lữ Nhất Khánh bề ngoài tựa như chiến giáp, trước ngực lõ hai lỗ nhìn như mắt hổ. Càng có hai cánh tay nguyên lực ngưng tụ hoá thành một đôi hổ trảo sắc bén.
“Mạc đại ca. Chúng ta bắt đầu lại thôi.”
Lữ Nhất Khánh hô lớn, chấn cước thi triển khiến mặt sân hình thành một vết chân rõ rệt. Trong nháy mắt hắn đã đến trước Mạc Thiên Sinh tung ra liên hoàn trảo.
Nhìn khí thế của đối phương như thế, Mạc Thiên Sinh không dám khinh thường. Hắn dùng Nham Tích Thương chống đỡ nhưng lực lượng của Lữ Nhất Khánh lúc này không thể khinh thường được. Vì vậy, hắn liên tục bị đẩy lùi về phía sau.
“Ầm! Ầm!”
Đòn công kích của Lữ Nhất Khánh không hề dừng lại, một trảo so với một trảo càng thêm mạnh mẽ.
Cánh tay của Mạc Thiên Sinh lúc này đã tê rần, hoả khí từ hổ trảo của đối phương mỗi lần v·a c·hạm đều sẽ khiến Nham Tích Thương nóng lên.
“Cứ tiếp tục thế này thì không ổn chút nào.”
Mạc Thiên Sinh nhìn ở dưới sân. Những vết chài bên dưới chính là dấu chân của hắn mỗi khi v·a c·hạm với Lữ Nhất Khánh.
Một thoáng ý niệm khẽ động, Mạc Thiên Sinh không đỡ nữa mà lựa chọn né tránh. Hắn nghiêng sang một bên lợi dụng Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ hoá thành hắc thiểm kéo dài khoảng cách.
Lữ Nhất Khánh bị bất ngờ trước bộ pháp của đối phương nên sững lại.
Trên khán đài, Hồng Quân kinh ngạc nói: “Hoàng Dược Cốc còn có bộ pháp ảo diệu như thế sao?”
Đại trưởng lão lắc đầu: “Sao có thể được chứ? Những thứ này đều là hắn tự học, không biết có ở đâu. Bất quá liên quan tới bị mật của mỗi người ta không tiện tra khảo, chỉ cần không có ý xấu với bổn Cốc là được.”