Chương 293: Chênh Lệch
“Nhạc sư huynh cố lên.”
“Hết sức mình nhé Nhạc sư huynh.”
Trên khán đài có không ít đệ tử hò hét cổ v·ũ k·hí thế cho Nhạc Bất Quân. Tuy nhiên, hầu hết nội dung đều là hết sức mình, không ai mong hắn sẽ chiến thắng cả.
Rất rõ ràng, khoảng cách chênh lệch giữa Thiên Huyền tứ trọng và điên phong vô cùng nhiều. Nhạc Bất Quân mặc dù có bí pháp đấy nhưng chẳng lẽ đệ tử của Thánh Hoả Sơn lại không có sao, huống hồ Lữ Mạnh Hùng còn đạt tới cảnh giới bán bộ Thần Chiếu.
Nhạc Bất Quân rõ ràng cảm nhận được ý niệm của đối phương dù chưa phóng thích nhưng đang thành hình. Một khi đột phá, luồng tinh thần lực sẽ bắt đầu thuế biến khiến thực lực tăng mạnh.
Có điều đây là chuyện ở tương lại, trước mắt đối phương vẫn chưa đột phá và Nhạc Bất Quân hoàn toàn có quyền hi vọng vào một trận đấu toàn lực buộc Lữ Mạnh Hùng phải mất chút da lông.
Bình phán là một vị trưởng lão của Thánh Hoả Sơn. Ông ta bước đến chính giữa Nhạc Bất Quân và Lữ Mạnh Hùng hai tay ra hiệu hai người vào vị trí.
Ngay khi cả hai gật đầu báo hiệu đã chuẩn bị xong, vị trưởng lão kia hô lớn: “Bắt đầu.”
Sau đó ông ta nhảy lùi lại, cùng lúc ấy trận pháp thủ hộ nổi lên, tầng kết giới tức thì bao bọc tránh cho chiêu thức lan đến khán đài.
“Nhạc Bất Quân thỉnh giáo.”
Lữ Mạnh Hùng nhẹ nhàng đưa tay phải ra trước: “Mời!”
Đôi mắt Nhạc Bất Quân nhíu lại, nguyên lực bắt đầu vận chuyển, toàn thân nháy mắt được bao bọc bởi một tầng lam khí. Ngay sau đó, tay phải của hắn lại nhiều hơn một thanh trường kiếm sáng loáng.
Nhạc Bất Quân múa kiếm một vòng sau đó khẽ khom người khiến toàn bộ trọng tâm nhanh chóng hạ thấp.
Lữ Mạnh Hùng gương mặt không hề thay đổi chỉ có đôi mắt trở nên nghiêm túc lên như thể chuẩn bị nghênh địch.
Mà thật sự chính là như vậy, chỉ thấy Nhạc Bất Quân di chuyển, toàn bộ lực lương phóng thích trong nháy mắt làm thân ảnh của hắn như một mũi tên khai cung.
Kiếm khí bao bọc xung quanh lưỡi kiếm, một tia hàn mang tức thì loé lên, Nhạc Bất Quân không chút do dự dùng toàn lực đâm ra một kích.
Thấy thế, Lữ Mạnh Hùng liền co tay lại, luồng nguyên lực màu đỏ thẫm nhanh chóng hội tụ trên đầu quyền.
“Ầm!”
Quyền phong mang theo khí thế ngập trời tựa như Thái Sơn áp xuống khiến gương mặt Nhạc Bất Quân nhăn lại, khoé miệng chầm chậm rỉ ra máu tươi.
“Chỉ bằng khí thế đã khiến ta b·ị t·hương?”
Nhạc Bất Quân bắt đầu cảm nhận được sự chênh lệch như trời với đất giữa song phương. Tuy nhiên, hắn không hề dừng lại, tốc độ dù chậm nhưng vẫn tiếp tục tiến tới phía trước.
Mà lại, lam quang trên thân thể phát ra càng dữ dội ngưng tụ thì ba đạo kiếm khí. Chúng xoay tròn nhanh chóng hợp cùng lưỡi kiếm phía trước tiếp tục phá vỡ khí thế xông lên.
Lữ Mạnh Hùng thấy cảnh này không khỏi nhíu mày, lực lượng xuất ra tăng thêm một ít. Quyền mang nở rộng đạt tới một thước, khi rời khỏi tay giống như vẫn thạch lao nhanh.
Nhạc Bất Quân cắn chặt răng, khoé miệng chảy máu tươi càng nhiều. Mà lại, kiếm khí phía trước giống như bị liệt quyền thiêu đốt trở nên ảm đạm vài phần. Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ còn chưa đến đích thì đã tiêu biến hoàn toàn.
Ở bên ngoài, tất cả các đệ tử đều đang kêu gào nhưng bên trong sân đấu lại chẳng nghe được gì. Vị bình phán từ lâu đã vận sẵn nguyên lực chỉ chời đợi Nhạc Bất Quân không chịu nổi liền xông ra cứu người.
“Thật là một đứa trẻ có quyết tâm.” Ông ta thầm nghĩ.
Phải kiên định thế nào mới có thể đứng vững trước khí thế của Lữ Mạnh Hùng cơ chứ? Phải biết đây chính là một trong những đệ tử sẽ tiến vào nội môn trở thành đệ tử hạch tâm của Thánh Hoả Sơn đấy.
Nhạc Bất Quân bây giờ vẫn đang chìm trong trận đấu. Mặc dù hắn bị khựng lại nhưng chiến ý trong mắt không hề thay đổi.
“Haaa.”
Hô lên một tiếng lấy khí thế, gương mặt Nhạc Bất Quân trở nên lăng lệ, gân xanh trên tráng nổi lên, toàn bộ cơ thể đều có dấu hiệu rách toạc.
“Hắn muốn làm gì? Đây chỉ là một trận đấu sao phải liều mạng như vậy?” Bình phán nắm chặt tay, toàn bộ thần thức thả ra bên ngoài. Chỉ cần Nhạc Bất Quân không xong ông sẽ thẳng tay can thiệp. Dù gì đây cũng là một trong những đệ tử ưu tú nhất của Hoàng Dược Cốc. Nếu làm không cẩn thận có thể khiến nhân tâm sinh ra rạn nứt.
Khí lưu ầm ầm, lấy Nhạc Bất Quân làm trung tâm liên tục tản mát ra bốn phương tám hướng. Và rồi, tất cả xoay tròn rồi ngưng tụ thành vô số kiếm khí.
Trong lúc nhất thời, cơn bão kiếm ở Nhạc Bất Quân và liệt quyền của Lữ Mạnh Hùng hình thành hai thái cực đối lập nhau.
Một bên kiếm khí sắc bén lại liên miên bất tận. Bên còn lại thì hội tụ một chỗ giống như nhất kích tất sát vô cùng mạnh mẽ.
Khí thế của Nhạc Bất Quân không ngừng tăng lên cho đến khi đạt tới Thiên Huyền cửu trọng. Hắn nôn ra một ngụm máu tươi nhưng khoé miệng chậm rãi cong lên.
Dưới chân hắn, một đồ án hình bát quái hiện ra cùng với hàng trăm đạo kiếm khí bay lên không trung.
Đến nước này, ngay cả Lữ Mạnh Hùng cũng đều phải động dụng. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ chiêu thức của đối phương.
Chỉ thấy trăm đạo kiếm khí bay lên cả chục trượng rồi hướng thẳng về phía Lữ Mạnh Hùng xoay tròn.
“Huyền Giai Võ Kỹ - Kiếm Vũ!”
Nhạc Bất Quân hướng tay chỉ vào Lữ Mạnh Hùng. Trăm đạo kiếm khí tựa như trăm đạo hùng binh bắt đầu lần lượt lao đến mục tiêu.
Lữ Mạnh Hùng thấy vậy, toàn thân ở rộ hồng mang. Nguyên bản cơ thể đã rất lớn giờ này lại càng bành trướng lộ ra cơ bắp kinh người. Cùng với đó, một quyền mang khác sinh ra, khí thế so với lúc trước càng mạnh gấp đôi.
Kiếm khí lao xuống như mưa bị liệt quyền cản lại rồi bị vỡ nát nhưng không phải hoàn toàn. Những kiếm khí phía sau xuyên qua cái trước tạo nên lỗ hổng bên trên liệt quyền của Lữ Mạnh Hùng rồi tiếp tục lao về phía hắn.
Ầm! Ầm!
Âm thanh như mưa đá rơi xuống sàn đấu, bụi mù che phủ Lữ Mạnh Hùng ở bên trong. Không ai nhìn rõ tình huống của hắn thế nào, chỉ có bình phán vẫn đứng yên một chỗ.
Nhạc Bất Quân lảo đảo lùi về sau một bước, thân thể vô lực chỉ miễn cưỡng đứng vững. Vừa rồi hắn cơ hồ dùng toàn bộ nguyên lực thi triển bí pháp đánh ra đại chiêu. Giờ đây hắn vô cùng yếu ớt đến mức một ngọn gió thổi qua cũng có thể làm ngã xuống.
Thế nhưng Nhạc Bất Quân vẫn cắn răng chịu đựng, ánh mắt dán chặt vào nơi kiếm khí đâm xuống kia.
Cho đến khi tầng bụi bằm dần tan đi, Lữ Mạnh Hùng vẫn đứng hiên ngang ở đó. Khoảnh khắc ấy, Nhạc Bất Quân cảm tưởng như hình ảnh đối phương trở nên vĩ ngạn. Một bức tường không thể vượt qua.
“Ngươi đánh rất hay.” Lữ Mạnh Hùng nhàn nhạt nói.
“Hay sao?” Nhạc Bất Quân cười một tiếng, thân thể thoát lực ngã về phía sau b·ất t·ỉnh nhưng khoé miệng vẫn đang cong lên không rõ là tự hào hay tự giễu.
Tự hào vì được kẻ mạnh khen ngợi. Tự giễu vì kẻ khen ngợi mình trúng phải đại chiêu mà không hề tổn hại gì.
Đúng thế, ngoại trừ y phục bị rách nhẹ vài chỗ ra, Lữ Mạnh Hùng hoàn toàn lành lặn như thể trăm đạo kiếm khí vừa rồi chẳng khác nào bông gòn đập vào thiết bản chẳng để lại dù chỉ một vết xước.
“Trận đấu này Lữ Mạnh Hùng thắng.” Bình phán cao giọng nói.
Ngay lập tức, kết giới mở ra có hai đệ tử chấp sự nhanh chân mang Nhạc Bất Quân đi chữa trị.
Lữ Mạnh Hùng cúi người trước bình phán và cả các trưởng lão có mặt ở khán đài chính Đông rồi đi xuống. Lúc ấy, hắn như có như không lướt mắt nhìn Mạc Thiên Sinh.