Chương 295: Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ
Mạc Thiên Sinh khẽ nhăn mặt. Đỡ liên hoàn trảo của Lữ Nhất Khánh khiến cánh tay trở nên tên rần đau đớn. Hắn cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay đang đỏ tấy, tưởng chừng chỉ đỡ vài đòn nữa thôi thì chúng sẽ lập tức nổi bỏng nước.
“Mạc đại ca. Ngươi không có thời gian nghỉ ngơi đâu.”
Cùng với âm thanh cảnh cáo, Lữ Nhất Khánh tiếp tục lao đến như một đầu thú dữ. Mỗi bước chân di chuyển đề để lại vết lửa cháy bên dưới sàn đầu.
Ánh mắt Mạc Thiên Sinh khẽ nheo lại nhưng rồi khoé miệng lập tức cong lên.
Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ.
Ngay khi Lữ Nhất Khánh vô trảo, thân thể Mạc Thiên Sinh lập tức nhoè đi.
“Cái gì?”
Lữ Nhất Khánh co rụt tròng mắt khi phát hiện Mạc Thiên Sinh trước mặt chỉ là ảo ảnh. Mà lại, khi chúng tan ra liền hoá thành hai đạo tàn ảnh đi về hai phía rồi lại phân thành bốn cái hình dáng y hệt Mạc Thiên Sinh.
“Phân thân? Sao có thể chứ?” Lữ Nhất Khánh bất giác la lên. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một người có chiêu thức quỷ dị như vậy.
Bốn Mạc Thiên Sinh đều có ý tức tựa như bốn bản thể thật sự nhưng Lữ Nhất Khánh chắc chắn trong đó chỉ có một cái là thật. Vấn đề ở đây chính là hắn không thể phân biệt được.
Đương nhiên điều này không trách Lữ Nhất Khánh được. Trước sự thúc ép tu luyện của Trác Phàm, Mạc Thiên Sinh sao có thể không đem Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ luyện tới đại thành cho được.
Một màn quỷ dị này khiến cho toàn trường sôi trào. Ngay cả Mục Bạch vốn dĩ chán ghét Mạc Thiên Sinh cũng phải há hốc mồm. Chỉ bằng sự thể hiện ngày hôm nay thôi, Mạc Thiên Sinh nhất định sẽ được Hoàng Dược Cốc trọng tâm bồi dưỡng. Sau này hắn muốn làm khó thì càng không có cơ hội.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ duy nhất của Mục Bạch chính là mong cho Mạc Thiên Sinh đừng để bụng những gì hắn đã làm.
Bên dưới võ đài, Mạc Thiên Sinh hoàn toàn không hay biết suy nghĩ của mỗi người bên ngoài. Thứ hắn nhìn thấy chỉ là ánh mắt ngỡ ngàng của toàn trường cùng với biểu cảm đặc sắc của Lữ Nhất Khánh.
Bốn cái phân thân đồng thời lên tiếng, âm thanh trùng điệp lên nhau: “Như vậy chúng ta chiến lần nữa thôi.”
Ngay lập tức, Mạc Thiên Sinh lao lên. Bốn cái ảo ảnh phân biệt trước sau xông tới, Nham Tích Thương quẹt ngang, bổ xuống đủ mọi loại công kích.
Lữ Nhất Khánh bị doạ cho sợ hãi vội vàng đem hổ trảo chống đỡ. Cái đầu tiên quét ngang chạm phải cánh tay hắn liền nhoè đi thành khói đen. Cùng lúc đó, hắn cảm nhận được nguy cơ trên đầu nên vội vàng chuyển hướng đem song thủ đưa lên.
Vậy nhưng cũng không phải.
Đòn bổ xuống kia tương tự là động tác giả của phân thân.
“Chính diện.”
Tâm thần Lữ Nhất Khánh kịch liệt gào thét. Có điều cánh tay vừa mới đưa lên làm sao có thể hạ xuống ngay được. Vì thế, hắn quyết định nhảy về phía sau cố gắng kéo dài khoảng cách để đòn đánh của đối phương hết đà.
Nhưng khoảnh khắc ấy, Lữ Nhất Khánh rõ ràng nhìn thấy khoé miệng của Mạc Thiên Sinh ngay trước mặt khẽ cong lên.
“Phía sau…”
Lúc mà ảo ảnh phía trước nhoè đi thì Lữ Nhất Khánh đã không còn phản ứng kịp khi mà Mạc Thiên Sinh chờ đợi sẵn, Nham Tích Thương vẽ một đường vòng cung.
Cơ thể Lữ Nhất Khánh bị tác động, thân thể vốn dĩ đang thoái lui liền vặn vẹo như cây cung ròi bay ngược theo hướng ngược lại.
Bịch!
Lữ Nhất Khánh nện xuống nền đất rồi bay lên như một quả bóng đang lăn cho tới hơn mười trượng mới dừng lại.
Nhìn cảnh tưởng trước mắt, bất kì ai cũng bất giác đứng hình.
“Ta không nhìn lầm chứ? Mạc sư đệ vậy mà dùng tu vi Đoán Cốt đánh văng Lữ Nhất Khánh tu vi Thiên Huyền cảnh?”
Nói Lữ Nhất Khánh khinh địch thì không đúng. Bởi lẽ vừa mới bắt đầu hắn ta cơ hồ đã sử dụng toàn lực. Điều ấy cho dù những người có mắt nhìn một chút đều cảm nhận được rõ ràng.
Cho nên lý do duy nhất lúc này chỉ có thể là thực lực của Mạc Thiên Sinh cao hơn mà thôi.
Nhưng mà liệu ai sẽ tin vào điều đó. Rõ ràng tu vi của Mạc Thiên Sinh kém hơn Lữ Nhất Khánh rất nhiều.
Trên khán đài, một vị trưởng lão của Thánh Hoả Sơn vuốt chòm râu lên tiếng: “Thật là hiếm có. Mạc Thiên Sinh này chỉ dựa vào bộ pháp kỳ lạ của mình dẫn dụ Lữ nhi vào tròng. Vốn dĩ công kích của hắn không có uy lực như vậy nhưng do đánh vào chỗ hiểm cộng thêm tốc độ di chuyển ngược lại với đòn đánh làm lực lượng của nó tăng lên.”
“Không tệ. Chỉ nhìn vào cách hắn chiến đấu cũng đủ thấy đệ tử này có rất nhiều kinh nghiệm.”
Lỗ tay của các trưởng lão Hoàng Dược Cốc khẽ vểnh lên khi nghe được lời nghị luận ấy, khoé miệng càng là không giấu được một vòng cung tự hào.
Lần đầu tiên trong bấy lâu nay bọn họ nghe được lời khen chân thật như vậy chứ không phải xã giao kiểu ‘đệ tử của Hoàng Dược Cốc đã làm rất tốt’.
“Không biết quý cốc tìm đâu ra một đệ tử xuất sắc như vậy? Chỉ là tuổi của hắn dường như hơi lớn thì phải, hiện tại đã ngoài hai lăm nhỉ?”
Một trưởng lão trong số đó nhịn không được hỏi.
Câu nói này cũng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mọi người.
Hai lăm tuổi chỉ mới Đoán cốt tầng tám, tốc độ tu luyện như vậy thật sự có chút chậm chạp rồi.
Tuy nhiên, Đại trưởng lão không hề để tâm mà chỉ cười trừ qua loa. Ông sẽ không nói cho bọn họ biết Mạc Thiên Sinh chỉ bắt đầu tu luyện vài năm gần đây đâu.
Mà cùng lúc đó, Lữ Nhất Khánh đã đứng dậy. Khôi giáp không chỉ làm tăng chiến lực mà còn khiến cho phòng thủ tăng lên. Tuy nhiên, khác hẳn với lúc đầy thoải mái, bây giờ tình trạng của hắn có chút không ổn.
Bí kỹ vốn dĩ là một loại thủ pháp khiến thực lực tăng mạnh dựa trên trao đổi đồng giá. Hiển nhiên, khi sử dụng nó, Lữ Nhất Khánh đang dùng nguyên lực của mình để đánh đổi.
Phốc!
Lữ Nhất Khánh phun ra một ngum máu tươi sau cơn chấn động vừa rồi, gương mặt trắng bệch, ruột gan đều đang nhộn nhạo cả lên. Hắn đã bị nội thương.
Chưa hết, khôi giáp từ nguyên lực ngưng tụ đang bắt đầu ảm đạm và có dấu hiệu tán đi.
Mạc Thiên Sinh từ đầu đến cuối chưa hề bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào trên đó. Hắn biết thời cơ của mình đã tới.
“Xem ra ngươi không thể duy trì lâu được nữa rồi.”
Lữ Nhất Khánh chột dạ: “Nhiêu đó cũng đủ để ta đánh bại ngươi rồi.”
Hắn gầm lên giận dữ, thân thể lần nữa phóng lên.
Mạc Thiên Sinh cười khẽ lùi lại, Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ như cũ thi triển thành bốn đạo hắc thiểm.
Tuy nhiên, Lữ Nhất Khánh không hề bối rối. Hắn giẫm mạnh xuống nền lợi dụng phản chấn rẽ hướng tới một phân thân vừa mới hiện ra.
“Nếu không biết được đâu là bản thể thì ta đánh hết tất cả là được.”
Lữ Nhất Khánh gầm lên, hổ trảo đánh ra một đòn cực mạnh tại nên phong cương.
“Thời gian của ta không còn nhiều. Nhất định trong thời gian ngắn phải hạ gục hắn bằng được.”
Ngay khi xác định đó không phải là bản thể, Lữ Nhất Khánh lần nữa chuyển hướng sang một cái khác. Hắn toàn lực dùng cánh tay xuyên qua thân thể của ảo ảnh này rồi tiếp tục đến một cái khác.
Cứ như thế, ba cái ảo ảnh đều bị Lữ Nhất Khánh sinh sinh xé đi.
Và rồi ánh mắt của hắn hung hăng nhìn về cái cuối cùng: “Vậy ra đây là bản thể sao?”
Nguyên lực ầm ầm bộc phát, Lữ Nhất Khánh trong mắt đỏ ngầu lao tới. Chiến thắng đã gần ngay trước mắt nên hắn cơ hồ không hề để ý cách đó không xa bóng đen đang từ từ hình thành.
“Soạt!”
Hổ trảo xuyên qua ngực của Mạc Thiên Sinh nhưng kì lạ là không hề có máu chảy ra.
“Sao có thể?”
Lữ Nhất Khánh co rụt tròng mắt. Hắn rõ ràng đã phá huỷ ba cái ảo ảnh nên cái cuối cùng này chắc chắn là bản thể mới đúng.
Đúng lúc đó, từ đằng sau Lữ Nhất Khánh vang lên âm thanh của Mạc Thiên Sinh: “Ai bảo ngươi ta chỉ có bốn đạo phân ảnh?”
Cùng với sự xuất hiện của bản thể, Mạc Thiên Sinh khẽ hạ thấp người, trường thương đưa ra sau lưng, tay còn lại đánh ra một chưởng.
Nhìn thì như nhẹ nhàng nhưng thực chất lại vô cùng mạnh mẽ. Nguyên lực thời khắc ấy phóng thích ra ngoài, kình khí bộc phát hoá thành lực đẩy thổi Lữ Nhất Khánh bay khỏi sân đấu.
Toàn trường im lặng trong chốc lát và rồi không biết là ai lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Tiếp theo đó, giống như một chuỗi hiệu ứng khiến toàn bộ quảng trường vỡ oà.
“Ta vừa mới chứng kiến cái gì vậy? Đệ tử Hoàng Dược Cốc chúng ta lần đầu tiên thắng đệ tử của Thánh Hoả Sơn trong một trận tỉ đấu. Đã vậy còn vượt cấp chiến thắng?”
“Oa. Lợi hại quá. Mạc sư đệ từ nay sẽ là thần tượng của ta.”
Bình phán xuất hiện trên khán đài nhìn qua Mạc Thiên Sinh, trong mắt nồng đậm tán thưởng. Ông khẽ gật đầu khi được Mạc Thiên Sinh nhất bái và rồi dõng dạc tuyên bố.
“Trận đấu kết thúc. Mạc Thiên Sinh dành chiến thắng.”