Chương 292: Bốc Thăm
Đại hội cuối cùng đã đến thời điểm khai mạc.
Ngay từ sáng sớm, hầu như tất cả các đệ tử trong Hoàng Dược Cốc đều đã tập trung ở quảng trường chữ Thiên. Bởi vì một ít ra ngoài làm nhiệm vụ chưa trở về nên các hàng ghế vẫn còn trống. Tuy vậy, sự sôi động và nhiệt khí bên trong chưa từng giảm xuống.
Giờ Mão vừa điểm, mặt trời lấp ló qua những dãy núi, ánh nắng xuyên thấu chiếu rọi vào bên trong Hoàng Dược Cốc.
Cùng với sự hoan hô vang dội của tất cả mọi người, các thanh viên tham dự Tam Tông Chi Hội lần lượt bước lên võ đài.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Tiếng cơ quan rung động kịch liệt, võ đài chữ Thiên dần dần cao lên cho tới khi đạt mười trượng mới dừng lại. Tại bốc góc quảng trường, đồ án của trận pháp phát động, tụ linh trận, thủ hộ trận, kết giới trận đều cùng lúc vận chuyển bởi các quản sự.
Mà ở phía đài cao, một người trung niên từ từ bước ra, gương mặt già nua với mái tóc bạc theo năm tháng.
Có lẽ tân đệ tử và những thí sinh từ hai tông khác không nhận ra nhưng một khắc lão giả kia xuất hiện liền khiến cho toàn trường vẫn sôi trào.
“Là Cốc chủ. Ngày ấy xuất quan rồi.”
Đúng vậy, người kia chính là Cốc chủ Hoàng Dược Cốc bấy lâu nay vẫn luôn bế quan trị thương.
Ông ta khẽ đưa tay lên cao, toàn trường lập tức chìm vào im lặng. Và ròi giọng hiền hoà của ông vang vọng khắp quả quảng trường.
“Các đệ tử của thân mến. Các con đều là tương lai của Hoàng Dược Cốc sau này, là những đệ tử khiến cho ta cảm thấy kiêu ngạo. Vì thế, ngày hôm nay hãy hết mình thể hiện. Hoàng Dược Cốc là nơi luyện đan sư ra đời nhưng không thể vì thế mà bảo thực lực của chúng ta bị chững lại. Và hôm nay chính là cơ hội để các con khẳng định bản thân mình.”
Giọng nói hùng hồn kia như một liều thuốc tiếp thêm tinh thần của các đệ tử Hoàng Dược Cốc đang chuẩn bị tham gia thi đấu. Cuối cùng, Cốc chủ kết thúc bằng câu nói.
“Dù kết quả thế nào, các con đều rất xứng đáng. Mà lại, đừng nên cảm thấy tự hào vì là đệ tử của Hoàng Dược Cốc mà hãy khiến Hoàng Dược Cốc tự hào vì có đệ tử là các con.”
Tất cả các đệ tử Hoàng Dược Cốc khi nghe đến lời này đều đồng loạt đứng lên nhất bái.
Lời nói của Cốc chủ tuy rằng gián tiếp hạ một phần khí thế nhưng đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng cho các đệ tử. Có thể đúc kết toàn bộ bài phát biểu của ông ta ngắn gọn trong một câu.
Thắng thua không quan trọng. Quan trọng là các ngươi đã thể hiện hết mình.
Ngay sau đó, Cốc chủ đột ngột biến mất chỉ còn lại một đoàn người đi ra.
Dẫn đầu là Đại trưởng lão Hoàng Dược Cốc, phía sau còn có Tông chủ Thiên Khôi Tông và các trưởng lão đi theo.
Vốn dĩ Đại trưởng lão định đi sau vị Tông chủ thương tông nhưng vì đây là Hoàng Dược Cốc nên để đảm bảo thể diện mới lựa chọn đi đầu. Hồng Quân hiển nhiên là người rất có lễ nghi vì thế không có bất kỳ ý kiến gì.
Ngoại trừ Đại trưởng lão tiến về phía trước, những người khác tại khán đài hướng chính Đông đều lần lượt đả toạ. Ở vị trí này có thể nhìn xuống toàn bộ khung cảnh bên dưới, một nơi đắc địa mà ai cũng muốn lên ngồi.
Tông chủ Thiên Khôi Tông dẫn theo bốn vị trưởng lão ngồi tại trung tâm. Các trưởng lão Hoàng Dược Cốc và năm vị trưởng lão Thánh Hoả Sơn đều chia ra hai bên trái phải.
Đại trưởng lão hít một hơi sâu, gương mặt hiền hoà chậm rãi giãn ra.
“Cốc chủ hiện tại vừa mới xuất quan vẫn còn nhiều việc cần phải giải quyết, vì thế Tam Tông Chi Hội hôm nay do đích thân ta chủ trì.”
Nói là nói vậy thôi nhưng thực tế hình ảnh vị Cốc chủ kia cũng là huyễn trận đánh lừa thị giác mà thôi. Từ đầu tới cuối, Cốc chủ Hoàng Dược Cốc chưa từng xuất hiện.
Những đệ tử bên dưới đều là tu giả Thần Chiếu trở xuống nên không cách nào nhận ra điểm này.
Một quản sự đi tới bưng hai cái thùng gỗ bên trên khắc đầy phù văn. Cho dù tu giả dùng thần thức muốn dò xét bên trong cũng không nhìn ra điều gì.
“Dây là thùng đựng danh tự của các đệ tử nội và ngoại môn. Tiếp theo sau, Tông chủ Thiên Khôi Tông sẽ đích thân lấy ra các lệnh bài.”
Cùng lúc đó, một tấm màn năng lượng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Bên trên rõ ràng xuất hiện rất nhiều ô vuông trống rỗng.
Đại trưởng lão lại nói tiếp: “Tên của các thí sinh sẽ được lấy ra hoàn toàn ngẫu nhiên và khắc lên trên tấm bảng này. Hai người gần nhất sẽ lần lượt là đối thủ của nhau. Và tất nhiên, đệ tử trong cùng một tông vẫn có tỉ lệ gặp nhau.”
Đây là điều lệ được quyết định từ xa xưa do để tâm đến danh dự của Hoàng Dược Cốc. Thử nghĩ mà xem nếu như các đệ tử cùng tông không gặp nhau thì chắc chắn mười thí sinh của Hoàng Dược Cốc phải đối đầu với mỗi tông năm người còn lại. Vậy thì sau vòng một sẽ được mấy đệ tử Hoàng Dược Cốc tiến vào trong.
Không cần trả lời cũng biết được.
Đại trưởng lão sau khi phát biểu xong liền khom người ra hiệu mời Hồng Quân tiến ra. Chỉ thấy ông ta khẽ nhấc tay, hai thùng gỗ lần lượt bay lên không trung. Tiếp theo sau, những cái thẻ bài lấy ra đều được cẩn thận dung nhập vào bên trên bảng danh.
Mạc Thiên Sinh ngẩng đầu quan sát. Nhìn thấy tên của mình, hắn bất chợt quay đầu nhìn sang đổi thủ sắp tới.
Chỉ thấy Lữ Nhất Khánh cũng đang nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy chiến ý tựa hồ gấp rút không chờ được nữa rồi.
Sau lần thua chóng vánh kia, Lữ Nhất Khánh đã trở về Thánh Hoả Sơn và chuyên tâm tu luyện. Hắn không còn qua loa mà cực kỳ nghiêm túc cộng với thiên phú vốn có khiến cho tu vi tăng vọt. Điều này làm cho các trưởng lão rất mong chờ thành tích của hắn ở Tam Tông Chi Hội này.
Một nơi khác, Hồng Thiên Quang tỏ ra tương đối thờ ơ. Đối thủ của hắn là một đệ tử Hoàng Dược Cốc tu vi Thiên Huyền sơ kỳ mà thôi.
“Mạc sư đệ, ngươi gặp ai?” Nhạc Bất Quân quay sang hỏi.
“Lữ Nhất Khánh. Còn huynh?”
“Đại huynh của Lữ Nhất Khánh.”
“Lữ Mạnh Hùng? Còn ngay trận đầu tiên á?”
Nhạc Bất Quân cười khổ gật đầu. Hắn hiện tại chỉ mới Thiên Huyền tứ trọng mà Lữ Nhất Khánh chỉ còn một bước là đôt phá đến Thần Chiếu rồi. Chênh lệch như vậy thật sự quá lớn.
“Nhưng mà ta vẫn chiến được.” Nhạc Bất Quân nắm chặt nắm đấm, chiến ý bắt đầu phun trào.
“Đại huynh, ngươi nhìn kìa.” Nhạc Thừa Chí chỉ vào cái tên sẽ là đối thủ của Vân Nham.
“Đại đệ tử Thiên Khôi Tông, Hoàng Nam.” Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm.
“Không phải chứ? Sao có thể xui xẻo đến vậy?” Nhạc Bất Quân thở dài. Vốn dĩ hắn nghĩ mình đã đủ đen đủi rồi nào đâu Vân Nham sư huynh ra đường lại quên bước chân phải.
“Ta cũng xui không kém.” Nhạc Thừa Chí nhăn mặt cảm giác như nước mắt sắp chảy ra.
“Ngươi gặp ai?”
“Hồng Thiên Quang…”
Đệ tử của các tông đều phân biệt ngoài ba khán đài Tây, Nam, Bắc nên chỉ quan sát nhau từ xa mà chẳng nói chuyện gì.
Sau khi Hồng Quân trở về ghế ngồi, Đại trưởng lão lần nữa đứng lên: “Như vậy các cặp đối thủ đều đã rõ ràng. Tiếp theo sẽ là trận đầu tiên giữa Nhạc Bất Quân và Lữ Mạnh Hùng. Hai đệ tử nhanh chóng tiến lên võ đài.”
Vừa dứt lời, một tia thiểm quang đỏ rực tức tốc từ khán đài phía Nam bay ra hệt như vẫn thạch. Lữ Mạnh Hùng thân thể to lớn nhưng thân pháp vô cùng nhẹ nhàng tiếp đất, đôi tay từ đầu chí cuối khoanh ở trước ngực.
Phía bên này, Nhạc Bất Quân đồng dạng lăng không phi xuống. Đứng đối diện với Lữ Mạnh Hùng, hắn mơ hồ cảm nhận được một tia áp bách vô hình.
“Người này thật sự quá mạnh. Liệu ta có một tia cơ hội nào giành chiến thắng hay không đây?” Nhạc Bất Quân thầm nghĩ.