Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 291: Đấu Hội Bắt Đầu




Chương 291: Đấu Hội Bắt Đầu

“Người thắng là Nhạc Bất Quân.”

“Người thắng là Nhạc Thừa Chí.”

“Người thắng là Hồ Lam Khanh.”

“Người thắng là Mạc Thiên Sinh…”

Tiếng hoan hô không ngừng vang vọng không chỉ ở đấu đài chữ Địa mà còn cả Huyền và Hoàng bởi vì có những trận đấu kéo dài rất lâu mới kết thúc, chính vì thế một mình sân chữ Địa là không đủ.

Đệ tử trong tông hiếm khi chứng kiến cảnh tượng đặc sắc như vậy, những trận đấu hấp dẫn nối đuôi nhau diễn ra.

Nhưng mà trong số đó, làm người khác trầm trồ nhất chính là trận đấu có mặt Mạc Thiên Sinh.

Ngay khi đi rời khỏi sàn đấu, hàng loạt âm thanh bàn tán không ngừng truyền vào tai của Mạc Thiên Sinh.

“Xem kìa. Mạc sư đệ dường như rất may mắn đấy. Mặc dù đối thủ của hắn đều là cao thủ Thiên Huyền nhưng mỗi khi đánh nhau đều bất ngờ xảy ra việc ngoài ý muốn.”

“Đúng thế. Trình sư huynh vừa rồi sắp đắc thủ bỗng nhiên nương tay khựng lại một nhịp rồi bị phản công.”

“Không chỉ Trình sư huynh thôi đâu. Còn mấy vị sư huynh trước đó nữa. Bọn họ đều sợ đả thương Mạc sư đệ nên cứ liên tục phóng thuỷ để cho đệ ấy có cơ hội chuyển bại thành thắng.”

“Nhưng mà ta không thể nào hiểu được. Nếu đã muốn buông tha thì việc gì cần phải đăng ký tranh dành danh ngạch cơ chứ?”

“Hỏi ta ta làm sao biết hỏi ai?”

Trước những lời nghị luận kia, Mạc Thiên Sinh vờ như không nghe không thấy, một đường tiến thẳng về nơi nghỉ ngơi. Phòng chờ chỉ có riêng hắn nghỉ ngơi tránh bị làm phiền lúc khôi phục.



Trên thực tế, Mạc Thiên Sinh chẳng tốn bao nhiêu sức cả. Tất cả những gì hắn làm khi lên võ đài chính là đứng một chỗ rồi chờ đối phương ra tay thì phản công.

Sở hữu Ý Niệm Dò Xét khiến các giác quan của Mạc Thiên Sinh trở nên nhạy bén vô cùng. Ngay cả những chuyển động như thiểm điện của cao thủ Thiên Huyền đều bị hắn nhìn thấy rõ trong đầu.

Chính vì vậy, đòn đánh của đối thủ hầu như đều bị Mạc Thiên Sinh né tránh, không thể rơi trúng đích. Mà mỗi khi phát hiện đối phương dần tiêu hao, Mạc Thiên Sinh lại len lén phóng thích Tinh Thần Trùng Kích của Tử Cực Ma Đồng để một chiêu giải quyết.

Có thể nói trải qua bảy ngày tác chiến, cơ thể của Mạc Thiên Sinh hầu như hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Mà trước những lời bàn tán kia, các đệ tử thách đấu hắn lựa chọn giữ gì thể diện nên chấp nhận nói bản thân đang nương tay.

Mạc Thiên Sinh không quá quan tâm nên cũng chẳng vạch trần.

Có vài ba đệ tử ngoại môn thành công c·ướp được danh ngạch. Ngoài ra, nội môn tương đối hoà bình, không một ai đi thách đấu đám người Vân Nham cả.

Ba ngày cuối cùng trước khi kết thúc thách đấu, số lượng người càng lúc càng thưa dần. Không phải họ không muốn thử, chẳng qua là dù có liều mạng dành được danh ngạch thì chưa chắc khôi phục kịp lúc. Vả lại, thực lực của những người thách đấu ai nấy cũng đều có bước đầu so sánh.

Chỉ riêng Mạc Thiên Sinh thì danh sách vẫn còn rất dài.

Mà để xảy ra chuyện như vậy đương nhiên không thiếu sự nhúng tay phía sau của Mục Bạch. Đám người thách đấu hầu như đều là tay chân của hắn.

“Mục sư đệ yên tâm. Chỉ một Mạc Thiên Sinh mà thôi. Ta nhất định đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ rồi ngoan ngoãn cút ra ngoài.”

“Ha ha. Ta đương nhiên tin tưởng thực lực của Cao sư huynh. Chỉ mong ngươi đánh hết sức, đừng có nương tay như những người khác.”

Khoé miệng Mục Bạch cong lên một đường cong lạnh lẽo. Người kia tên là Cao Thuấn, huynh đệ cột chèo của hắn.

Cao Thuấn không có gì nổi bật, chỉ là một thân man lực thường xuyên đi theo đuôi Mục Bạch trấn áp. Hắn năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng tu luyện mãi chỉ tới Thiên Huyền tứ trọng mà thôi. Mặc dù tu vi đã đủ nhưng tuổi tác hạn chế không cách nào tiến vào nội môn tu luyện vì thế hắn đã lựa chọn làm hộ vệ cho Mục Bạch.

Mà việc này, ai nấy đều biết, cho dù Mạc Thiên Sinh ít khi ra ngoài cũng rõ ràng ràng. Hắn còn chưa tìm hiểu thì miệng lưỡi thiên hạ đã truyền đến tai rồi.

“Xem ra Cao Thuấn này là con bài cuối cùng của Mục Bạch. Tu vi của hắn đã đạt tới Thiên Huyền trung kỳ, nếu như ta cố tình thua cũng xem như hoàn toàn hợp lý nhỉ?”



Mạc Thiên Sinh trầm ngâm bắt đầu cân nhắc. Hắn bước lên võ đài đối mặt với Cao Thuấn chờ đợi sẵn.

Phía bên dưới sân Địa tự, Nhạc Bất Quân nhìn lên liên tục ra hiệu cổ vũ. Còn có cả Nhạc Thừa Chí và Hồ Lam Khanh.

Ba người này dù lần trước bị thất bại trong tay nhóm Mạc Thiên Sinh nhưng không hề gây thù chuốc oán, ngược lại còn chủ động kết giao.

“Mạc sư đệ được chào đón quá nhỉ? Có điều không biết ngươi đã chuẩn bị tinh thần bị loại chưa?” Cao Thuấn nở nụ cười lạnh lẽo.

Thấy biểu cảm kia, Mạc Thiên Sinh nở nụ cười cay đắng nói: “Ta biết bản thân mình không phải đối thủ của Cao sư huynh nhưng ta sẽ không bỏ cuộc.”

Ngay sau đó, gương mặt hắn trở nên cương nghị, ánh mắt sắc bén thể hiện quyết tâm tử chiến.

Nhưng mà toàn bộ đều là đang diễn kịch mà thôi.

“Sau khi bắt đầu, ta sẽ giao đấu với hắn vài chiêu rồi cố tình nhận một chưởng đánh bay khỏi võ đài rồi an toàn rút lui. Quá tuyệt vời.”

Quản sự nhìn hai bên đều đã chuẩn bị xong liền giơ tay lên ra hiệu bắt đầu.

“Ha ha.”

Cao Thuấn cười lên đồng thời dùng chấn cước nhảy lên. Thần hình đồ sộ như một ngọn núi trên cao rơi xuống với khí thế khủng kh·iếp.

Mạc Thiên Sinh thấy vậy liền lùi ba bước, Kim Cang Thương cầm chắc trong tay giương ra đỡ lấy.

“Đầu tiên phải tỏ ra mình yếu thế sau đó bị đối phương một chưởng đánh bay ra ngoài là được.”



Nghĩ vậy, Mạc Thiên Sinh liền thu hồi bớt nguyên lực, việc còn lại chỉ cần đợi nắm đấm của Cao Thuấn đến nơi mà thôi.

Thế nhưng không.

Lúc mà Cao Thuấn rơi xuống, chẳng biết vì sao tròng mắt đã không còn tinh quang, cơ thể vô lực b·ất t·ỉnh trước mặt Mạc Thiên Sinh.

“Ơ?” Mạc Thiên Sinh ngơ ngác.

Không chỉ hắn mà toàn trường đều chung một biểu cảm.

Ngay sau đó, một giọng nói bỗng vang lên bên tai Mạc Thiên Sinh: “Tiểu đệ đệ à. Ta giúp ngươi thắng trận này để tham gia đấu hội đó nha. Nhớ là ngươi nợ ta một ân huệ đó.”

“Ai mượn vậy?”

Mạc Thiên Sinh thật sự muốn hét lên nhưng vì kiêng kỵ Mặc bà bà nên không dám.

“Quản sự à? Có chuyện gì vậy ạ?” Không biết là ai bỗng dưng hỏi.

Mạc Thiên Sinh cũng nói: “Quản sự, dường như Cao sư huynh đột nhiên b·ất t·ỉnh, trận đấu này ta nghĩ nên đợi hắn tỉnh lại rồi đấu tiếp.”

Vậy nhưng vị quản sự kia nghiêm túc lắc đầu: “Không cần. Ngươi thắng rồi.”

“Vì sao chứ?” Mạc Thiên Sinh nói.

“Đúng đó. Vì sao lại phán hắn thắng trong khi chưa đấu xong?” Mục Bạch cũng bất bình lên tiếng.

Đáp lại lời hắn, ánh mắt của quản sự trở nên lạnh hơn: “Vì sao ư? Tại vì chưa thi đấu mà hắn còn chưa kịp ra tay đã b·ất t·ỉnh, thử hội vào đấu hội còn như vậy thì Hoàng Dược Cốc còn mặt mũi nào nữa hả? Chưa kể đó…”

Đôi mắt quản sự khẽ híp lại: “Mục Bạch à. Những chuyện ngươi là đừng nghĩ là không ai biết. Nhưng mà cũng nên biết giới hạn đi, nếu không hậu quả phải tự mình mà gánh chịu.”

Mục Bạch co rụt tròng mắt. Hắn biết lời của quản sự là có ý gì. Chuyện Mạc Thiên Sinh liên tục đối phó với các đệ tử lệch cấp trùng hợp quá nhiều thì không còn là sự trùng hợp nữa rồi.

Nếu như quản sự muốn điều tra thì nhất định Mục Bạch không trốn thoát được. Vì thế hắn lập tức cúi đầu, cái gì cũng không nói nữa.

Quản sự lườm Mục Bạch sau đó to giọng nói: “Mười ngày đã qua. Những đệ tử có danh ngạch có thể ở lại tu luyện thất điều chỉnh trạng thái cơ thể. Sau ba ngày nữa lập tức khai mạc.”