Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 290: Tranh Giành Danh Ngạch




Chương 290: Tranh Giành Danh Ngạch

Bây giờ đang là buổi trưa giờ Mùi, mặt trời dần ngã bóng về phía Tây, bức tường lớn cao hàng chục trượng tạo thành một cái bóng đen che hết phân nữa quảng trường chữ Địa bên dưới.

Có rất nhiều đệ tử ngồi bên trên khán đài. Một ít thì hào hứng mong chờ nhìn trận tỉ võ, một số khác thì muốn quan sát kẻ mà mình nhắm đến để tranh dành danh ngạch mạnh đến đâu. Ngoài ra, cũng có vài gương mặt của Thánh Hoả Sơn và Thiên Khôi Tông đến đây.

Sự xuất hiện của Hồng Thiên Quang và huynh đệ họ Lữ, trang phục bắt mắt khiến cho bọn họ không khỏi bị mọi người chú ý. Nhưng mà chú ý thì cũng chỉ là chú ý mà thôi, thứ hấp dẫn nhất đang diễn ra vẫn là từ bên dưới kia.

Sân đấu chữ Địa thông thường chỉ có đệ tử nội môn dùng luyện đan mà thôi nhưng ngày hôm nay lại được trưng dụng thành nơi tỉ võ. Vẫn còn mùi đan hương thoang thoảng trong gió, chỉ có những lò luyện đan đều đã được dời đi từ sớm.

Mạc Thiên Sinh không nhanh không chậm đi lên bậc thang đứng bên trên sân đấu. Đối diện hắn là đối thủ đã chờ đợi sẵn.

Người này là đệ tử đời thứ hai, khoé miệng giương lên nụ cười tự đắc. Nhưng mà hắn có quyền như vậy bởi lẽ từ ba động Mạc Thiên Sinh có thể cảm nhận được đối phương là cao thủ Thiên Huyền nhất trọng.

“Ngay người đầu tiên đã là cảnh giới Thiên Huyền rồi sao?”

Mỗi trận đấu cách nhau không quá hai canh giờ (bốn tiếng) tương đương một ngày phải đấu tối đa sáu trận. Nhìn vào số lượng người đăng ký thì Mạc Thiên Sinh ước chừng mình sẽ không sót trận nào.

“Sáu mươi trận trong mười ngày ư? Lục trưởng lão cũng thật biết chơi người.”

Trong lúc Mạc Thiên Sinh còn đang nghĩ thầm thì một vị quản sự đã bước đến. Tiếng hoan hô vang vọng cả quảng trường khiến lòng người sôi sục.

Mạc Thiên Sinh ngẩng đầu nhìn xung quanh. Sự huyên náo và nhiều người quan sát làm cho hắn cảm giác như có một áp lực vô hình đè lên thân thể.

“Giờ thì ta hiểu vì sao Thiến Thiến không dám luyện đan ở quảng trường này rồi. Cảm giác không thoải mái chút nào.”

Vừa nghĩ Mạc Thiên Sinh vừa đưa tay lên ngực trái của mình.



“Tiểu sư đệ à. Không cần căng thẳng như vậy đâu. Ta sẽ kết thúc trận đấu này nhanh thôi, dù sao thân là sư huynh nên ta nhất định nhẹ tay mà.”

Cùng với lời nói ấy, nam tử kia nhịn không được mà cười ha hả giống như chiến thắng đã nằm chắc trong tay.

Điệu cười kia tương đối thô lỗ làm cho quản sự có chút không thích ứng nên vội lên tiếng: “Trận mở màn, Mạc Thiên Sinh đấu với Phùng Khắc Hưng. Ta nhắc nhở trước, đây chỉ là tỉ đấu, không được phép ra tay quá nặng nếu không xử lý theo tông quy.”

“Vâng. Đệ tử đã rõ.” Phùng Khắc Hưng âm thanh đặc biệt lớn lấn át cả lời của Mạc Thiên Sinh.

“Bắt đầu đi.” Quản sự đưa tay ra hiệu đồng thời lui ra.

“Ha ha.”

Phùng Khắc Hưng cười lớn một tiếng, toàn thân phóng thích nguyên lực màu xanh lục, tu vi Thiên Huyền nhất trọng bành trướng. Sở hữu thần thông Lăng Không Phi Hành nên tốc độ chính là điểm lợi thế nhất của hắn.

Chỉ thấy Phùng Khắc Hưng bỗng nhiên lao tới như thiểm điện, khi còn cách Mạc Thiên Sinh mười thước lại đột ngột rẽ hướng.

Trong đôi mắt của những đệ tử còn chưa đạt tới Thiên Huyền, hình ảnh Phùng Khắc Hưng vô cùng vi diệu. Hắn chuyển động nhanh đến mức thân thể mờ đi.

“Sao nào tiểu sư đệ? Người có theo kịp thân ảnh của ta không? Đây chính là tốc độ một khi ngươi đạt tới Thiên Huyền cảnh đấy. Cho nên danh ngạch tham gia thi đấu, đệ vẫn nên nhường lại cho ta đi.”

Vừa dứt lời, Phùng Khắc Hưng đang di chuyển vòng quanh Mạc Thiên Sinh bỗng nhiên nhảy lên. Giữa không trung như hình thành một tầng bình chướng vì hắn làm bệ phóng. Toàn bộ thân thể thoắt cái thay đổi phương vị lao thẳng từ sau lưng Mạc Thiên Sinh.

“Kết thúc rồi.”

Mạc Thiên Sinh từ đầu đến cuối không hề di chuyển. Chỉ khi Phùng Khắc Hưng còn cách vài thước thì đột ngột dịch sang một bên. Động tác vô cùng nhanh chóng lại trong khoảng thời gian ngắn vì thế đối phương không kịp phản ứng cứ như thế mà vuột qua.



Nhưng mà còn chưa kết thúc, sau khi né tránh một chưởng của Phùng Khắc Hưng, Mạc Thiên Sinh chẳng biết từ lúc nào đã cắm Nham Tích Thương vào mặt sân.

Kết quả không cần nói cũng biết.

Phùng Khắc Hưng không kịp thay đổi quỹ đạo, cái đầu đâm thẳng vào trường thương.

“Binh!”

Cùng với âm thanh vang lên, Phùng Khắc Hưng đôi mắt trắng dã rơi xuống mặt đất b·ất t·ỉnh.

Toàn trường nhất thời im lặng chỉ còn nghe được tiếng thở. Trận đấu vừa mới bắt đầu chưa được mười tức nhưng kết quả đã có.

“Gì chứ? Phùng sư huynh vậy mà đâm đầu vô binh khí của Mạc Thiên Sinh đến b·ất t·ỉnh á? Trận đấu này không phải nực cười quá hay sao?”

Những tiếng nghi luận không ngừng vang lên nhưng cũng chẳng thay đổi được kết quả. Mạc Thiên Sinh thu hồi Nham Tích Thương vào chỉ giới, cung kính hành lễ với quản sự rồi đi xuống.

“Mạc Thiên Sinh thắng.”

Sau đó, hai tên chấp sự đệ tử vội vang đi lên nhấc Phùng Khắc Hưng ra khỏi đấu đài.

Phía xa xa, Mục Bạch nhìn thấy cảnh này hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tên vô dụng Phùng Khắc Hưng. Rõ ràng đã kêu hắn ra tay thật nặng thế mà lên đấu lại ba hoa chích choè rồi tự đâm đầu b·ất t·ỉnh. Mấy tên sau đừng có vô dụng như vậy được không?”

Kỳ thực trận đấu này đều được Mục Bạch âm thầm sắp xếp. Và tất nhiên đối thủ phía sau của Mạc Thiên Sinh sẽ ngày một mạnh hơn và đều là đệ tử đời thứ hai tu vi Thiên Huyền Cảnh.

Tuy nhiên, tất cả những việc này Mạc Thiên Sinh đều không biết và cũng không để tâm. Hắn đấu thì hắn cũng sẽ đấu thôi, còn việc bị loại thì chẳng quan trọng, Lục trưởng lão cũng đâu bắt bẻ gì.



Trên khán đài, Lữ Mạnh Hùng từ từ đứng dậy: “Đi thôi.”

“Đại huynh. Ngươi đừng có nôn nóng, Phùng Khắc Hưng kia rõ ràng ngu ngốc nên mới để thua lãng xẹt như vậy. Trận sau nhất định sẽ đặc sắc hơn mà.” Lữ Nhất Khánh vội vàng lên tiếng.

“Không cần nữa. Thực lực của hắn ta nắm được đại khái rồi.”

Lữ Nhất Khánh kinh ngạc nhìn đại huynh của mình: “Huynh nói vậy là sao? Mạc Thiên Sinh còn chưa có ra tay gì cơ mà?”

Đúng lúc ấy, Hồng Thiên Quang cũng xuất hiện ở gần đó nói: “Đại huynh của ngươi nói không sai đâu? Về thôi. Chúng ta sẽ gặp Mạc Thiên Sinh ở trong đấu hội sớm thôi.”

“Ngay cả ngươi cũng nói như vậy sao?”

Hồng Thiên Quang nhún vai: “Tin hay không thì tuỳ.”

Và rồi hắn bỏ đi.

Sau khi rời khỏi quảng trường, Lữ Nhất Khánh vẫn nhịn không được hỏi: “Đại huynh. Rốt cuộc vừa rồi huynh đã thấy gì vậy?”

Lữ Mạnh Hùng dừng lại, đôi mắt còn đang chìm trong hồi tưởng: “Mạc Thiên Sinh này không đơn giản. Vừa nãy hắn cố tình cắm binh khí ở đó rồi dùng thân thể che giấu nó giống như đoán biết được đối phương sẽ t·ấn c·ông từ phía sau vậy.”

“Là vậy sao?” Lữ Nhất Khánh vẫn còn mơ hồ.

“Đi thôi. Nhân nửa tháng này nhất định phải tu luyện càng nhiều càng tốt. Đệ tử của Thiên Khôi Tông không vừa, nay còn có cả Mạc Thiên Sinh khó lường nữa. Thật thú vị. Có điều thú vị chỉ quy về thú vị mà thôi, đối đầu với những thiêu kiêu hàng đầu như chúng ta là chuyện không thể nào.”

Phía bên kia, Hồng Thiên Quang sau khi về tới phòng nghỉ đồng dạng ngồi xuống thổ nạp. Hắn muốn chuẩn bị cho bản thân thật tốt trước thềm đại hội diễn ra.

Và dĩ nhiên không chỉ có Hồng Thiên Quang mà tất cả các thí sinh đều như vậy. Bọn họ dè chừng lẫn nhau nhưng có chung một đặc điểm.

Không ai xem trọng thực lực của đệ tử Hoàng Dược Cốc.