Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 289: Gặp Lại




Chương 289: Gặp Lại

“Ầm! Ầm!”

Tiếng động oanh thiên vang lên ngay khi hai chiếc phi chu chạm đất. Tổng cộng ba mươi con người từ bên trên nhảy xuống. À không, chính xác là họ đạp không đi xuống.

Toàn bộ đều là tu giả Thiên Huyền trở lên.

Đó là những nhận định ban đầu của tất cả mọi người đang xếp hàng phía trước đình viện. Điều ấy cũng có nghĩa là mỗi một đệ tử đến đây tham dự Tam Tông Chi Hội ít nhất đều là cao thủ Thiên huyền.

Trong lúc nhất thời, một vài ánh mắt như có như không nhìn về phía Mạc Thiên Sinh vừa mới thay xong y phục. Một số thất vọng, một số lo lắng, một số thì lại hả hê trong đó có Mục Bạch.

Lần đại hội này hắn không có tham dự mà cũng chẳng ý định tham dự. Ngay từ đầu hắn đã quan niệm rằng so tài với những thiên kiêu khác chỉ tổ chuốc nhục nhã mà thôi.

Nhưng đối với Mạc Thiên Sinh hay những người còn lại nằm trong thập cường thì khác. Bọn họ bắt buộc phải tham gia trừ phi ai đó không có tại Hoàng Dược Cốc như đám người Dương Cơ Hàn mà thôi. Đến lúc đó mới tuyển chọn những cái tên phía sau.

Cho nên khi nhìn thấy Mạc Thiên Sinh chỉ mới đạt tới Đoán Cốt cảnh bát trọng, Mục Bạch vô cùng vui vẻ. Lần trước b·ị đ·ánh còn bị phạt khiến hắn ta vô cùng có ác cảm với Mạc Thiên Sinh. Tuy nhiên Bát trưởng lão đã cảnh cáo hắn không được động tới đối phương nên mới im hơi lặng tiếng đến bây giờ.

Mà hiện tại nghĩ đến Mạc Thiên Sinh sắp sửa bị h·ành h·ạ, viễn cảnh ấy khiến trong lòng hắn vô cùng thoải mái.

Mạc Thiên Sinh dường như cũng đã phát giác dáng vẻ cười cợt của đối phương tuy nhiên hắn không đặt vào mắt chút nào.

“Cũng không biết ta hiện tại có thể đối đầu với tu giả Thiên Huyền tầng mấy.”



Hai tháng qua hắn chỉ đấu với mỗi Trác Phàm thực lực biến thái nên không biết chính xác bản thân khi đối đầu với người khác sẽ phát huy thực lực thế nào.

Nhìn phía đối diện, Mạc Thiên Sinh nhận ra Lữ Nhất Khánh đi tới.

“Không ngờ hắn đã đột phá đến Thiên Huyền rồi.”

Bên cạnh Lữ Nhất Khánh còn có một nam nhân cao to, gương mặt có mấy phần tương tự. Mạc Thiên Sinh đoán đấy chính là đại huynh của Lữ Nhất Khánh tên là Lữ Mạnh Hùng.

Lữ Nhất Khánh tương tự chú ý đến Mạc Thiên Sinh đứng ở đầu hàng trong số đám tân đệ tử liền nhỏ giọng nói với đại huynh của mình.

Chỉ thấy Lữ Mạnh Hùng dần hội tụ tầm mắt về phía Mạc Thiên Sinh nhưng rồi không có biểu cảm gì khác.

Phía bên kia, Hồng Thiên Quang đi ở phía sau một nam tử trung niên thi thoảng nhoi đầu ra nhìn ngó xung quanh rồi vẫy tay với Mạc Thiên Sinh. Có điều, khi nhìn thấy Mạc Thiên Sinh chỉ mới có Đoán Cốt tầng tám, gương mặt vui vẻ kia lại lộ ra vài phần thất vọng.

“Chào mừng các vị đến Hoàng Dược Cốc. Thật vinh hạnh cho tại hạ khi Tông chủ Thiên Khôi Tông tự mình xa giá. Xin chào các vị trưởng lão.”

Đại trưởng lão Hoàng Dược Cốc và những người khác đồng thời đi tới chào hỏi, khi đối diện với Hồng Quân, tông chủ Thiên Khôi Tông liền trở nên rất cung kính.

Hồng Quân là một nam tử trung niên ngoài tứ tuần, dáng người cao gầy và gương mặt hiền hoà. Mà lại, ai cũng hiểu lý do vì sao lần này đích thân ông ta vi hành đến đây.

Tông chủ Thiên Khôi Tông bước đến lễ độ đáp lời: “Khuyển tử ra ngoài, người làm phụ thân không thể không lo lắng. Các vị không cần phải cầu kì, cứ tự nhiên là được.”



“Vậy thì chúng ta cũng không khách sáo nữa. Xin mời các vị.”

Sau khi rẽ ra làm hai đường, Hồng Quân đi trước xuyên qua chính điện, ánh mắt của ông đảo qua xung quanh mỉm cười hiền hoà.

Đám đệ tử Hoàng Dược Cốc ai nấy đều cúi đầu. Mặc dù vị tông chủ Thiên Khôi Tông không hề tản ra khí tức nhưng một thân tu vi uẩn hàm làm cho tu giả khi nhìn vào đều như có như không cảm giác đau nhức.

Sau khi khách mời tiến vào trong, đại trưởng lão cùng những ngươi khác đi ở cuối cùng. Chỉ có Lục trưởng lão dừng lại lên tiếng: “Nửa tháng sau Tam Tông Chi Hội sẽ chính thức bắt đầu. Trong thời gian này, sân chữ Địa và chữ Huyền sẽ tự do mở. Tất cả các đệ tử đều có quyền khiêu chiến những người có tên trong thạch bàn tại chính điện. Bất kỳ ai chiến thắng đều có quyền thay thế người kia tham dự đấu hội.”

Trước những ánh mắt sáng lên của đám đệ tử, Lục trưởng lão thâm thuý nói: “ Tuy nhiên, mỗi ngày một tử có tên trong thạch bàn chỉ đấu ba trận cách nhau không dưới hai canh giờ. Sau khi cách thời gian khai hội ba ngày sẽ không được khiêu chiến. Cho nên cách ngươi đừng nghĩ chờ đợi làm ngư ông đắc lợi. Chấp Sự Đường sẽ phụ trách ghi danh thứ tự đăng ký khiêu chiến.”

Khoé miệng Lục trưởng lão cong lên, thoáng nhìn Mạc Thiên Sinh rồi thân ảnh chợt biến mất.

Tại khoảnh khắc ấy, Mạc Thiên Sinh rõ ràng cảm nhận được rất nhiều ánh mắt cũng đang đổ dồn về phía hắn mang theo chiến ý. Phải biết đệ tử đời thứ ba và thứ hai có tu vi cao hơn hắn rất nhiều, cho nên muốn giành giật danh ngạch tham dự thì phải bắt đầu từ người cấp thấp nhất là hắn.

“Dù gì ta cũng không muốn tham dự. Hay là để thua vậy, dù gì tu luyện vẫn phải được ưu tiên hơn.” Mạc Thiên Sinh thầm nghĩ.

Nhưng mà đúng lúc ấy trong đầu hắn lại vang lên âm thanh của Lục trưởng lão: “Tiểu tử. Ta biết ngươi muốn thoái thác nhưng đừng hòng. Ngươi mà cố tình để thua thì sau này đừng nghĩ vào Long Phần Luyện Khí Tháp tu luyện.”

“Thật luôn sao?” Mạc Thiên Sinh nhăn mặt.

Tình trạng hiện giờ của Mạc Thiên Sinh giống như cây cao bị hạn chế bởi mái che. Một khi mái che bị gỡ bỏ, nó sẽ cần rất nhiều dưỡng chất để tiếp tục phát triển. Tương tự Hoàng Long Chân Khí bị kẹt lại ở đệ lục trọng điên phong, một khi thành công đột phá hắn sẽ lại tiếp tục tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp hấp thu Long Tức tu luyện.



Phía xa xa, Lục trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Mạc Thiên Sinh, gương mặt bất giác nở ra một nụ cười khoái trá. Ông không cho rằng Mạc Thiên Sinh sẽ đạt kết quả cao trong Tam Tông Chi Hội nhưng ít nhất phải vượt qua những đệ tử đời thứ hai và thứ ba khác trong Hoàng Dược Cốc.

“Đệ tử đời thứ hai và thứ ba tu vi đều từ Thiên Huyền sơ kỳ trở xuống. Nửa năm trước Mạc Thiên Sinh đã đủ sức đối phó với tu giả Đoán Cốt điên phong. Bây giờ hắn tu luyện trong Long Hồn Luyện Khí Tháp nên chắc là dư sức đối phó rồi.”

Ngay hôm đó, tất cả đệ tử có tên trong danh sách tham dự đấu hội đều không trở về động phủ. Số lượng người thách đấu bọn họ đã xếp thành một hàng dài kín danh sách. Và Mạc Thiên Sinh là chính là cái tên được khiêu chiến nhiều nhất.

“Đại huynh. Nghe nói hôm nay Mạc Thiên Sinh có ba trận đấu đấy.” Lữ Nhất Khánh hai tay lôi kéo Lữ Mạnh Hùng nhanh chân đi vào quảng trường.

“Một tu giả Đoán Cốt cảnh bát trọng mà thôi, đệ có cần phải để tâm đến vậy không?”

Lữ Mạnh Hùng là đệ tử đời thứ hai của Thánh Hoả Sơn, tu vi hiện tại đạt ngưỡng Thiên Huyền đỉnh phong. Nguyên bản hắn có thể đột phá nhưng vì sợ trở thành đệ tử nội môn mất đi danh ngạch tham dự Tam Tông Chi Hội nên mới áp chế tu vi đến bây giờ.

Mà lại, trong số năm đệ tử ngoại môn của Thánh Hoả Sơn đến đây, ngoại trừ Lữ Nhất Khánh ra, có một người tu vi Thiên Huyền tầng năm, đệ tử đời thứ ba. Hai người còn lại tu vi ngang ngửa Lữ Mạnh Hùng đều là đời thứ hai. Đội hình như vậy đặt ở Hoàng Dược Cốc đã có thể tiến vào nội môn làm đệ tử hạch tâm rồi.

“Ta biết đại huynh không coi trọng Mạc Thiên Sinh. Nhưng mà huynh phải chứng kiến hắn tỉ đấu thì mới biết được ta thua không phải do kiêu ngạo đâu.”

Khi trở về, nghe tin đệ đệ bị Mạc Thiên Sinh dùng một chiêu hạ gục, Lữ Mạnh Hùng đã liên tục chỉ trích tính tình thường ngày của Lữ Nhất Khánh, còn cho rằng đệ đệ của mình vì khinh địch nên mới để thua.

Chính vì thế mà nhân cơ hội này Lữ Nhất Khánh với để đại huynh của mình nhìn rõ thực lực của Mạc Thiên Sinh không phải như biểu hiện bên ngoài.

Đi tới đây, ngoại trừ hai huynh đệ họ Lữ ra còn có một người khác cũng quen biết với Mạc Thiên Sinh.

Hồng Thiên Quang tuỳ ý ngồi xuống ở một cái ghế trên khán đài nhìn xuống sân chữ Địa hay chính xác hơn là Mạc Thiên Sinh đang đứng bên dưới.

“Gần nửa năm trôi qua mà chỉ mới tăng có hai tiểu cảnh giới. Tốc độ tu luyện như vậy là bình thường nhưng khoảng cách giữa hai chúng ta lại bị kéo giãn ra rồi. Xem ra một trận đấu mà lần trước hứa hẹn Mạc đại ca ngươi không làm được rồi.”

Hồng Thiên Quang thất vọng lắc đầu nhưng không có rời đi. Hắn chỉ đang phán đoán thực lực của Mạc Thiên Sinh mà thôi, muốn hiểu rõ chỉ có quan sát trận đấu sắp tới.