Chương 288: Các Tông Đều Đến
“Đây là Hoàng Dược Cốc mà ta biết sao?”
Mạc Thiên Sinh đứng như trời trồng khi nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng trước mắt. Con đường đất xanh ươm lát gạch tựa như vết chân, hai bên hoa thảo mọc đầy.
Cây Tùng cổ thụ hôm nay được trang hoàng bằng những dải lụa đầy màu sắc, mỗi một ô cửa bên trên đều đã sửa sang mới toanh. Tiếng chim muôn rộn ràng cùng hương hoa thoang thoảng hoà quyện với làn gió làm cho khí xuân nơi đây càng thêm rộn ràng.
Đúng thế, Tam Tông Chi Hội được tổ chức vào đầu xuân, khi mà lớp băng trên đỉnh núi tan đi để lại những chồi non trên cánh cây rụng lá. Hoa mai nở đầy sơn, rơi xuống dòng sông chảy xiếc trôi xuyên qua hạp cốc.
Cánh cổng không biết lúc này đã xây hai cây cột bằng ngọc thạch bên trên chạm trổ hoa văn bắt mắt. Ở trên cùng treo ba chữ Hoàng Dược Cốc mạ hoàng kim.
Càng có mây mù quanh năm bao phủ bị xua tan khiến lối vào Hoàng Dược Cốc hiện ra rõ rệt. Đó là một con đường thẳng tắp xuyên qua đầm lầy và cánh rừng rậm rạp.
Mạc Thiên Sinh nhìn thấy không khỏi bàng hoàng. Hắn nhớ rõ ràng chúng không hề thẳng thóm như vậy trước đây.
Đi qua cổng chính, lệnh bài thân phận của Mạc Thiên Sinh sáng lên. Cùng với đó, tại thạch bàn ở trung tâm bỗng dưng sáng lên tên của hắn và cả cấp bậc.
“Mạc Thiên Sinh. Đệ nhất tân đệ tử Hoàng Dược Cốc.”
Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm tên mình rồi quan sát thêm bên trên.
“Vân Nham, đệ nhất nội môn Hoàng Dược Cốc. Kinh Kha, Mộc Hiểu Khanh…”
Mạc Thiên Sinh nhận ra ba cái tên này. Bọn họ là những người hắn đã gặp khi lần đầu tiến vào Long Hồn Luyện Khí Tháp. Bên dưới bọn họ còn có bảy người khác nữa.
“Nghe nói đấu hội lần này Hoàng Dược Cốc có hai mươi đại diện gồm đệ tử đời thứ ba và thứ hai mười người còn đệ tử nội môn mười người. Những tông môn khác số lượng sẽ giảm đi một nửa.”
Nghĩ vậy Mạc Thiên Sinh lại nhìn về phía tân sinh.
Nhạc Bất Quân, Nhạc Thừa Chí, Hồ Lam Khanh.
“Không có tên của nhóm Chu Nhã Băng và Dương Cơ Hàn. Không lẽ bọn họ còn chưa trở về?”
Một tia lo lắng hiện ra trên gương mặt của Mạc Thiên Sinh. Hắn không tiếp tục dừng lại ở thạch bàn mà đi vào chấp sự đường.
Bảng nhiệm vụ vẫn phủ kín giấy tờ với cấp độ không giống nhau. Mạc Thiên Sinh không chú ý mà đến bảng bên cạnh. Đây là nơi ghi lại thông tin những ngày gần đây có liên quan đến sự việc trong tông.
“Tình hình yêu lang thú ở Diêm Quốc đang được kiểm soát dưới sự chỉ huy của Ngũ trưởng lão và các vị chấp sự. Tuy nhiên, vẫn còn tàn đảng nên cần phải tiêu diệt triệt để. Dự kiến hai tháng sau sẽ hoàn toàn dẹp yên thú triều. Tình hình sẽ liên tục được cập nhật sau mỗi tuần.”
“Gấp rút trùng tu quảng trường chữ Thiên phục vụ Tam Tông Chi Hội đến gần.”
“Bởi vì tình trạng Yêu Lang Thú diễn ra cận kề Tam Tông Chi Hội, những đệ tử không có mặt ở Hoàng Dược Cốc trong thời gian này sau khi trở về có thể lựa chọn thách đấu các sư huynh đệ để tranh giành suất tham gia bí cảnh sắp đến.”
Quá nhiều tin tức, Mạc Thiên Sinh nhìn đến hoa cả mắt. Tuy nhiên, làm hắn an tâm không ít chính là việc thú triều đã được giải quyết.
Vì vậy, Mạc Thiên Sinh tuỳ tiện nhìn một ít nhiệm vụ dán trên bảng rồi rời đi. Hắn dạo qua quảng trường một vòng không khỏi cảm thán.
Bức tường bao phủ màu sơn mới, bốn phía sân chữ Thiên chẳng biết từ lúc nào nhiều hơn bốn cái khán đài to lớn cao chót vót. Đặc biệt là ở phía chính Đông đặt ba dãy ghế ngồi hình bậc thang, xung quanh trang trí đồ vật xa xỉ. Những nơi khác tuy cũng xa hoa nhưng so sánh vẫn kém xa.
Đúng lúc ấy, trên bầu trời vang vọng âm thanh của Đại trưởng lão: “Toàn bộ đệ tử trong cốc chú ý, bất kể đang làm gì đều chủ động ngưng lại và tập hợp trước đình viện trung tâm. Đệ tử Chấp Pháp Đường, Quản Sự và Chấp Sự phụ trách đảo bảo trật tự.”
Ngay lập tức, khắp bốn phương người người ùa ra như ong vỡ tổ.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ bãi đất trống phía trước đình viện trung tập hoá thành biển người. Ngoại môn y phục màu xanh, chấp pháp trắng viền đỏ, còn như nội môn cũng là màu xanh nhưng có hoa văn tạo nên vẻ cao quý hơn.
Tất cả đều đồng loạt hướng mặt ra cổng lớn, Mạc Thiên Sinh cũng ở trong số đó. Hắn ở bên trong động phủ hai tháng nay chưa từng ra ngoài nên cập nhật thông tin khá chậm, quần áo chỉ như thường phục mà thôi.
“Ca ca. Mang cái này đi.”
Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên. Mạc Thiên Sinh cúi đầu nhìn nơi phát ra âm thanh. Đó là một thiếu nữ chưa tới trăng rằm, mái tóc được cuộn lại dùng trâm cài tóc cố định, một thân váy tím mỏng nhiều lớp bồng bền như mây, gương mặt sáng sủa khả ái.
“Thanh Thu?” Mạc Thiên Sinh kinh ngạc nhận ra cô bé ngày nào giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Mặc dù dáng người mảnh khảnh gầy gò không thay đổi nhưng theo thời gian đã nhiều hơn một tia thành thục và cả mị hoặc nữa.
“Ca ca.” Thanh Thu ôm chầm lấy Mạc Thiên Sinh một bộ nức nở như lâu ngày gặp lại thân nhân.
“Muội rất nhớ ca ca. Lúc đưa ta về đây, Lạc tỷ tỷ còn nói với ta ca ca đ·ã c·hết.” Lời của Thanh Thu mang theo rất nhiều sầu muộn xen lẫn vui mừng.
“Thời gian qua muội sống thế nào?” Mạc Thiên Sinh nhận lấy y phục mà Thanh Thu đưa cho mang vào vừa hỏi.
“Mọi người đối xử với muội rất tốt. Ở đây không phải lo đói nữa. Có điều thất trưởng lão rất nghiêm khắc, muội phải tu luyện rồi tu luyện. Còn học rất nhiều kiến thức thảo dược mãi đến bây giờ có hội lớn mới được ra ngoài.” Thanh Thu hồn nhiên phồng má nói.
Mạc Thiên Sinh cười. Quả nhiên đúng như mong đợi. Thời gian qua Thanh Thu đã được Hoàng Dược Cốc cưu mang.
“Làm sao muội tìm thấy ta trong số những ngươi ở đây?”
Thanh Thu chỉ vào bộ y phục của Mạc Thiên Sinh nói: “Mọi người đều rất đẹp, chỉ có ca ca không nổi bật, ta nhìn là nhận ra ngay. Nhưng không sao, khi xưa y phục của ca ca rách rưới, bây giờ lành lặn hơn rồi.”
“Thanh Thu. Còn không trở về.”
Âm thanh nghiêm khắc của một nữ nhân vang lên khiến Thanh Thu co đầu lại.
“Gặp sau nha ca ca. Muội sẽ ở trên khán đài ủng hộ huynh.”
“Được.” Mạc Thiên Sinh mỉm cười gật đầu.
“Ù ù ù…”
Tiếng tù và vang vọng khắp núi rừng xông thẳng vào não bộ của tất cả mọi người ở đây. Cùng với đó, bích chướng của trận pháp thủ hộ dần dần mờ đi rồi biến mất để lộ xa xa hai chiến phi chu đang trôi nổi tới.
Ban đầu chỉ là hai cái chấm đen nho nhỏ vậy mà rất nhanh liền trở nên hùng vĩ lạ thường.
Chiếc thuyền bên trái được làm bằng gỗ, hai bên chạm trổ hoa văn như một ngọn lửa đang hừng hực. Phía trên, hàng chục chiến kỳ đỏ vàng phần phật trước gió.
Nơi cao nhất thì giống như một đình viện thu nhỏ, có khắc một chữ Hoả. Vài người bước ra từ bên trong, có trẻ, có già nhưng ai nấy đều toát ra khí thế khiến người khác cảm giác nghẹt thở kết hợp với bộ đồ màu đỏ tựa như núi lửa chực chờ phun trào.
Chiếc thuyền còn lại ở bên phải thì không như vậy. Toàn bộ đều bày trí giản dị, phía trước điểm hai chấm đen như đôi mắt, phía sau tóp lại kéo dài ra thành cái đuôi. Mà nhìn tổng thể lại sẽ tạo cho người ta cảm giác đang nhìn một con cá chép chứ không phải phi chu.
Bên trên đồng dạng có vài người mặc lục y đứng sẵn. Trái ngược với phi chu bên kia, khí tức những người này ngưng mà không tán tạo cho người ta cảm giác thâm sâu khó dò.