Chương 283: Đột Phá
“Sư phụ bảo hãy dùng tất cả những gì chúng ta có cơ mà?”
Giữa không trung, Mạc Thiên Sinh không quên nhắc lại lời Trác Phàm nói lúc nãy.
“Gào!”
Ngay sau đó, Tiểu Dạ từ bên trái xông tới như vũ bão. Thân thể đồ sộ tạo nên từng đợt chấn động trên mặt đất. Nó phi thân nhảy bổ vào, móng vuốt dài và nhọn tưởng chừng sắp đâm xuyên qua người Trác Phàm.
Thấy vậy, Trác Phàm lập tức tung người nhảy lên. Thân thể lộn vòng giữa không trung.
Nhưng lúc ấy, từ phía xa, thanh trường thương của Mạc Thiên Sinh bay tới như một mũi lao mang đến uy áp khiến cả người Trác Phàm đều bất giác nổi da gà.
Trên không trung, Trác Phàm vội vàng uốn cong người để cho mũi thương sượt qua dưới lưng trong gang tấc.
“Gần quá.” Trác Phàm thầm nghĩ.
Vậy nhưng khoé miệng của Mạc Thiên Sinh lại khẽ cong lên: “Còn chưa có kết thúc đâu.”
Trường thương trượt khỏi người của Trác Phàm đóng chặt xuống lòng đất. Cùng lúc đó, Tiểu Dạ phi thân hết đà có được bệ đỡ là Nham Tích Thương liền mượn nó làm bàn đạp nhảy bổ lên đuổi theo sát phía sau. Móng vuốt to lớn bị kim quang nhuộm vàng, một trảo đánh ra với khí thế như chẻ tre.
Có điều bấy nhiêu đó vẫy chưa đủ để làm khó được Trác Phàm. Nhìn Tiểu Dạ lam đến, hắn lập tức lấy hắc côn từ trong túi càn khôn ra chống đỡ.
Chỉ là lực lượng của Tiểu Dạ rất lớn, giữa không trung lại chẳng có điểm tựa nên trong lúc nhất thời Trác Phàm b·ị đ·ánh bay xuống trượt dài trên mặt đất vài thước.
“Hơ hơ. Đúng là xem thường mấy tiểu tử này…”
Còn chưa cảm thán xong, mười cây Dệt Vân Châm đã bay tới bị Trác Phàm dùng Hắc Côn quét đi.
Mà Mạc Thiên Sinh không hề để cho Trác Phàm có cơ hội hoàn thủ. Hắn nhanh chóng đi tới, dùng Khống Hạc Cầm Long thu hồi Nham Tích Thương ở phía xa.
Trong lúc đó, Tiểu Dạ sau khi đáp đất cũng lại lần nữa xông tới, một trước một sau phối hợp cùng Mạc Thiên Sinh vây công Trác Phàm.
“Giáp lá cà.”
Trác Phàm đứng thế trung bình tấn dùng Hắc Côn gạt phắt đòn đánh của Mạc Thiên Sinh, tay còn lại vươn ra đỡ lấy cự trảo của Tiểu Dạ. Động tác nhìn thì vô cùng nhẹ nhàng nhưng vừa đánh ra đã khiến hai đòn công kích kia bị chặn lại.
Mặt đất dưới chân của Trác Phàm hình thành một cái hố nhỏ trước uy lực từ một trảo của Tiểu Dạ.
“Hồi Mã Thương!”
Khi ấy, Mạc Thiên Sinh mượn lực Nham Tích Thương b·ị đ·ánh, tay trái dùng sức kéo lại, tay phải đưa ra đồng thời vặn xoắn thân thể để đảo hướng mũi thương lần nữa đâm vào trước ngực của Trác Phàm.
Chiêu thức này vô cùng hiểm hóc bởi vì khi ấy lưng hắn đã quay đi che giấu động tác. Nếu như Trác Phàm không vận dụng thần thức thì chắc chắn không cách nào phát giác ra.
Mà sự thật cũng chính là như vậy. Trác Phàm một tay đỡ lấy trảo của Tiểu Dạ, tay còn lại đã hết đà chưa thu hồi kịp. Phát hiện trường thương đâm tới giữa ngực, đôi mắt liền trở nên lạnh lùng.
Trác Phàm dùng sức đánh bật Tiểu Dạ ra, chân phải đá mạnh vào thân thương để mũi thương bay ngược lên trời. Khi ấy, Hắc Côn rời tay, hắn dùng thế như sấm sét tung chưởng khí đến trước ngực của Mạc Thiên Sinh.
“Ầm!”
Khí lưu hình thành lực lượng như cơn gió lốc xông thẳng tới Mạc Thiên Sinh không có lực hoàn thủ khi hai tay đang nắm lấy Nham Tích Thương trên cao.
Kết quả không cần phải nói. Mạc Thiên Sinh b·ị đ·ánh bay ngược về phía sau chục trượng. Hắn phun máu muốn tiếp tục lao tới nhưng khí huyết bấn loạn không thể nhanh chóng cử động được.
Nhân cơ hội đó, Trác Phàm tiếp cận Tiểu Dạ, một cước đá vào mông khiến nó gào lên. Thân thể bay đi rơi xuống ngay cạnh Mạc Thiên Sinh.
Đến lúc này, cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi trở lại nguyên trạng. Tiếng suối chảy róc rách, gió cây xạc xào cùng với bầu trời trong xanh.
Trác Phàm nhìn một người một thú khó khăn đứng dậy mà lên tiếng: “Đòn liên hoàn công kích vừa rồi không tệ chút nào. Có điều tổng hợp lại vẫn còn tương đối rời rạc.”
Trác Phàm ngồi xuống ở bãi cỏ gần đó nhắm mắt nói tiếp: “Tranh thủ khôi phục. Nửa giờ sau chúng ta lại tiếp tục.”
Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ nhìn nhau khẽ gật đầu. Bọn họ không nói hai lời liền bắt đầu thổ nạp.
Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã qua hai tháng, Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ vẫn ngày ngày bị Trác Phàm đ·ánh đ·ập… À không, là chỉ điểm luyện tập.
Có thể nói, đoạn thời gian này là thời kỳ đen tối nhất cho một người một thú. Khi thì b·ị đ·ánh đến thổ huyết, lúc thì nhất thời b·ị đ·ánh mất đi ý thức rồi bị đập cho tỉnh lại.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận một điều rằng cách tu luyện này đã để cho Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ xảy ra biến hoá.
Giờ khắc này, trong lúc thổ nạp, đại chu thiên được Mạc Thiên Sinh tuần hoàn rất nhanh, tốc độ so với trước đó phải gấp hai lần. Ngoài ra, nguyên lực tiêu hao trong quá trình thực chiến cũng thấp hơn rất nhiều. Chẳng những thế, nếu chiến đấu trong cường độ nhẹ hắn vẫn có thể vô thức hấp thu linh khí để khôi phục nguyên lực.
Phía bên này, Tiểu Dạ cuối cùng đã tiếp cận cấp năm. Chỉ cần một đoạn thời gian ngắn là sẽ bắt đầu thử đột phá.
“Đoàng!”
Âm thanh thanh thuý vang lên, khí tức của Mạc Thiên Sinh lại mạnh hơn một chút đạt tới Đoán Cốt bát trọng. Hắn từ trong minh tưởng mắt mắt, sâu trong đáy đồng thử hình thành một tia tử quang chiếu rọi.
Và rồi…
Những tiếng ong ong nối đuôi nhau phóng thích, ba động vô hình tản mát ra bốn phương tám hướng nhưng không có bất kỳ điều gì xảy ra.
Nhưng sau hết thảy, gương mặt Mạc Thiên Sinh lập tức kinh hỷ. Hắn đứng dậy kích động nhìn Trác Phàm: “Sư phụ. Ta… Tinh thần lực của đệ tử đột phá đến Thần Chiếu cảnh rồi.”
Vừa rồi chính là Ý Niệm Dò Xét, thần thông của tu giả cảnh giới Thần Chiếu. Mặc dù phạm vi dò xét vẫn còn hạn chế nhưng theo tinh thần lực dần dần tăng lên của mình, Mạc Thiên Sinh hoàn toàn có thể mở rộng nó ra.
Mà lại, sở dĩ hắn có thể thuận lợi đột phá là nhờ có hai tháng qua luôn được Trác Phàm kích thích không chỉ thân thể mà cả tinh thần. Phải biết mỗi lần giao chiến, Mạc Thiên Sinh cơ hồ phải sử dụng Tinh Thần Lực khống chế Tử Cực Ma Đồng đến cực hạn và cả thi triển Khống Hạc Cầm Long phóng ám khí. Ngoài ra còn có thêm Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ đã hấp thụ trước đó.
Tất cả mọi yếu tố trên bị Trác Phàm thúc đẩy, đem Mạc Thiên Sinh tu luyện đến cực hạn, nhờ thế nên trong thời gian ngắn mới đột phá dễ dàng như vậy.
“Thiên Sinh. Ta biết rằng ngươi rất vui mừng. Nhưng chuyện tinh thần lực đạt tới cảnh giới Thần Chiếu tạm thời đừng để lộ. Nhiều lúc phô trương quá, bị nhiều người chú ý sẽ không tốt lắm đâu.” Trác Phàm lên tiếng nhắc nhở.
“Vâng. Đệ tử biết rồi.”
Đối với chuyện này, Mạc Thiên Sinh không có bất kỳ dị nghị gì. Dù sao theo Trác Phàm đã lâu hắn cũng hiểu được ít nhiều. Không làm thì thôi, một khi làm thì phải khoa trương. Bây giờ chưa phải lúc để bản thân buông thả thực lực, nhưng vậy có thể sẽ gây nên chú ý không cần thiết.
Phải biết một khi phát hiện ra hắn có Ý Niệm Dò Xét, rất nhiều tông môn khác sẽ bắt đầu thăm dò, thậm chí một ít tông môn ma đạo sẽ không tiếc hết thảy vùi dập một thiên tài tu luyện như hắn.
“Thế thì tốt. Tiểu Dạ đang ở thời điểm đột phá mấu chốt nên tạm thời ở lại động phủ. Ta sẽ bày ra một ít tụ linh trận cấp cao hỗ trợ cho nó. Còn ngươi thì có thể ra ngoài tự mình tu luyện. Dù sao hiện tại tới bình cảnh rồi, đợi một thời gian nữa ta mang ngươi đi ra ngoài tìm tài nguyên thích hợp để đột phá.”
Mạc Thiên Sinh cung kính gật đầu, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Đúng rồi. Đệ tử có cái này có lẽ sư phụ sẽ cảm thấy hứng thú.”
Nói rồi Mạc Thiên Sinh lấy trong giới chỉ ra một đống lộn xộn. Nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra đấy là con rối tự hành mà Hồng Thiên Quang bỏ lại.