Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 284: Ngươi Bị Khờ À?




Chương 284: Ngươi Bị Khờ À?

Bước ra bên ngoài động phủ, Mạc Thiên Sinh nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

Hương thơm của đám hoa rừng phà vào khiến lòng hắn càng thêm thư thái.

Hai tháng rồi, hắn chưa từng được ra ngoài hít thở khí trời mà phải đối diện với hàn phong từ huyễn trận Trác Phàm bày trí cho giống một chiến trường thực thụ.

“Nếu mà tu luyện thêm nửa năm nữa có khi ta sẽ quên bản thân mình mất.”

Mạc Thiên Sinh bất giác cảm thán. Hắn có thể cảm giác được bản thân nhiều hơn một tia lệ khí, bước đi dứt khoác lạnh lùng và cả tinh thần luôn trong trạng thái có thể động thủ bất cứ lúc nào.

Đây chỉ là thói quen tích luỹ trong thời gian luyện tập, Mạc Thiên Sinh có thể từ từ trung hoà nó sau nên không cần quá quan trọng.

Nghĩ nghĩ một hồi, Mạc Thiên Sinh hướng ánh mắt về phía phương xa.

Hai tháng luyện tập, Mạc Thiên Sinh cơ hồ không liên hệ với bên ngoài nên tình hình ở phía Dương Cơ Hàn thế nào hắn không biết được.

“Tam Tông Chi Hội chỉ còn một tháng nữa, hi vọng mọi người có thể trở về sớm.” Mạc Thiên Sinh lẩm bẩm.

Hiện tại, trong số các tân tú đệ tử chỉ còn Mạc Thiên Sinh chưa ra ngoài làm nhiệm vụ. Những người khác hầu hết đã tiếp nhận một hai cái. Có người trở về nhưng có người vẫn chưa. Nhưng mà bằng hữu của hắn hình như tất cả đều không có ai ở Hoàng Dược Cốc cả.

“Sau khi Tam Tông Chi Hội kết thúc ta cũng phải ra ngoài làm một ít nhiệm vụ mới được. Tiện thể tìm cách để giúp sư phụ khôi phục tu vi nữa.”

Nghĩ là thế nhưng Mạc Thiên Sinh hiểu được điều đó khó khăn đến nhường nào. Thương thế của Trác Phàm không phải một viên đan dược cấp mười hai là có thể trị khỏi.

Có điều Mạc Thiên Sinh đã tự nhủ với lòng mình, dù Trác Phàm không thể khôi phục được tu vi vốn có thì hắn cũng sẽ trở thành thanh kiếm của Trác Phàm.

Nương theo tu vi không ngừng thăng tiến, Mạc Thiên Sinh dần dần cảm nhận được sự huyền diệu của mỗi đại cảnh giới.

“Còn chưa lăng không phi hành đã có Ý Niệm Dò Xét. Khắp cả hạ vực này chẳng có mấy ai được bằng ta.”

Bây giờ Mạc Thiên Sinh đã có đủ vốn liếng để kiêu ngạo. Hắn nhanh chân bước đi muốn tiến về quảng trường dạo một vòng.



“Hống! Hống!”

Đúng lúc ấy, một âm thanh gầm rú phía xa vang lên.

Mạc Thiên Sinh quay đầu nhíu mày quan sát nơi phát ra tiếng kêu. Hắn nhận ra đó là âm thanh của Tiểu Giao Long.

Cũng được một thời gian Mạc Thiên Sinh chưa gặp Tiểu Giao Long. Vốn dĩ hắn nghĩ nó đã ra ngoài nhưng ai ngờ bây giờ lại xuất hiện ở gần đây.

“Nghe tiếng kêu thảm thiết như vậy không lẽ là xảy ra chuyện đó chứ?”

Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh lập tức thả ra Ý Niệm Dò xét.

Bên trong rừng trúc, lá cây rơi xuống phủ kín mặt đất, một con giao long hốt hoảng luồng lách qua từng gốc cây nhưng vì thể hình quá lớn khiến cho những cây tre ngã rạp sang hai bên.

Mà phía sau nó, một phụ nhân cầm trên tay cây sắt rỗng ruột to đùng đuổi theo sát sao.

Nói là phụ nhân nhưng cũng không hẳn là vậy. Bộ dáng đối phương chỉ chừng ngoài ba mươi, tóc tai tuy hơi bù xù nhưng gương mặt rõ ràng là một mỹ nhân được pha lẫn một chút thành thục, vóc người tinh chuẩn. Chỉ có điều bộ dáng lúc chạy có vẻ không được yểu điệu cho lắm.

Mà lại, đang di chuyển phụ nhân bỗng dưng nhíu mày nhìn ra xa.

Mạc Thiên Sinh kinh hãi thu hồi Ý Niệm Dò Xét. Ngay khi cảm nhận được đối phương, trong đầu Mạc Thiên Sinh bỗng dưng có cảm giác đau nhói không cách nào thừa nhận được.

“Sư phụ…” Mạc Thiên Sinh muốn gọi Trác Phàm nhưng không có ai đáp lại.

Tình hình cấp bách, hắn không thể nghĩ nhiều vội vàng thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ đi tới rừng trúc.

Lúc này đây, phụ nhân đuổi sát ở sau nói: “Tiểu Giao Long à. Đừng có chạy. Ta chỉ xin tý huyết của ngươi mà thôi. Ngoan nào ngoan nào.”

Mà đã không nói thì thôi, vừa lên tiếng Tiểu Giao Long phía trước càng thêm hoảng sợ, nước mắt nước mũi giàn dụa chảy lòng thòng xuống mặt đất.

Và rồi, phụ nhân kia giống như không chờ được nổi, hai tay bấm niệm pháp quyết. Ngay lập tức, rừng trúc nổi lên mây phun, đám cây cối xung quanh liên tục di chuyển, thậm chí lối đi đều bị biến đổi.

Tiểu Giao Long kinh hãi càng sâu. Nó cố luồng lách nhưng con đường phía trước dần bị thu hẹp. Mà lại, những cây trúc khắp nơi tưởng chừng yếu ớt nhưng lại cứng cáp đến không ngờ. Chúng nó mọc lên như những cái xiên cẩn thận không làm b·ị t·hương nhưng lại hạn chế chuyển động của Tiểu Giao Long.



“Gào! Gào!”

Tiểu Giao Long kêu thảm vài tiếng, nó quay đầu lại phát hiện bà ta đang tới gần cùng cây sắt trên tay không khỏi giãy dụa.

Nhưng mà làm sao có thể đâu?

Chỉ thấy phụ nhân vừa cười hắc hắc vừa bước từng bước đi tới: “Tiểu Giao Long ngoan. Chỉ đau một chút mà thôi.”

Cây sắt đưa lên cao, bà ta hung hăng đâm xuống một phát.

Đôi mắt Tiểu Giao Long trắng giả như thể đã không còn gì luyến tiếc.

“Dừng tay.”

Đúng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh từ phía xa ném Nham Tích Thương đi. Nó hoá thành xích tuyến ngăn cản động tác của đối phương.

Phụ nhân đang đâm xuống cảm thấy mất hứng, hừ lạnh một tiếng liền co tay búng mạnh. Chỉ thấy Nham Tích Thương chưa đến nơi đã bị kình khí đẩy ra rơi trên mặt đất.

Cùng lúc ấy, Mạc Thiên Sinh thi triển Khống Hạc Cầm Long thu hồi binh khí nhảy bổ vào giữa bà ta và Tiểu Giao Long. Hắn muốn ngăn đối phương làm hại Tiểu Giao Long nhưng đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi.

“Chỉ một cái búng tay có thể đánh văng Nham Tích Thương được ta toàn lực phóng thích? Ta không phải đối thủ của bà ấy.”

Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, Mạc Thiên Sinh lên tiếng: “Tiền bối. Xin người đừng manh động. Tiểu Giao Long dù sao cũng là linh thú hộ tông của Hoàng Dược Cốc, nếu người làm hai đến nó sẽ phải chịu sự phẫn nộ của tông chủ và các vị trưởng lão đó.”

“Tiểu tử này giỏi ăn nói nhỉ. Nghe thì như đang nhắc nhở ta nhưng thực chất là đe doạ có đúng không?”

Phụ nhân nở nụ cười quái dị nói.

Khoảnh khắc bị đối phương nhìn vào, Mạc Thiên Sinh cảm giác toàn bộ lông tơ đều đang dựng ngược lên. Và rồi, hắn thoáng khựng lại một nhịp giống như nhất thời mất đi ý thức. Khoảng thời gian ấy vô cùng nhanh chóng đến mức không để ý kĩ thì không thể phát hiện.



“Không tệ. Không tệ nha. Mới có Đoán Cốt bát trọng đã có Ý Niệm Dò Xét rồi. Tiểu tử, ngươi tên là gì?”

Trái tim Mạc Thiên Sinh đập mạnh lên. Chỉ một cái nhìn, đối phương liền phát hiện nội tình của mình rồi.

Hắn biết đứng trước một tồn tại như vậy thì chỉ cần một ý niệm của đối phương đã bị m·ất m·ạng rồi nên không dám qua loa. Hắn đưa tay tạo thế bao quyền, cúi đầu hành lễ.

“Vãn bối Mạc Thiên Sinh. Bái kiến tiền bối.”

“À. Thì ra ngươi là tên tân đệ tử đứng thứ nhất trong đợt tuyển chọn lần này. Thảo nào ngay cả Nhạc Bất Quân khi ấy cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

Bà ta gật gù ra vẻ hiểu hết.

Mà Mạc Thiên Sinh nghe được thì trong lòng trở nên an tâm hơn một chút.

“Vị tiền bối này biết cả sự việc bên trong, tu vi cao lại có thể tuỳ ý xuất hiện nên hẳn là một trưởng lão cao tầng nào đó.”

Nghĩ như vậy, Mạc Thiên Sinh càng thêm cung kính: “Tiền bối quá khen. Vãn bối chẳng qua là vận dụng thủ đoạn kèm theo may mắn một chút mà thôi.”

“May mắn cũng là một loại thực lực mà.”

Bà ta lẩm bẩm nhưng khi chú ý tới Tiểu Giao Long liền nói tiếp: “Ngươi bớt nói nhảm đi. Mau tránh ra một bên ta còn có việc phải làm.”

Mạc Thiên Sinh chần chờ: “Tiền bối. Ngài không phải là muốn lấy mạng nó đấy chứ?”

“Ai nói với ngươi ta muốn lấy mạng của nó?”

“Không phải vừa rồi ngài nói lấy huyết của Tiểu Giao Long sao?”

“Ngươi bị khờ à. Lấy huyết thì liên quan gì tới việc g·iết nó hả.”

Mạc Thiên Sinh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Có điều phát giác cái ống sắt to đùng kia không khỏi nghi ngờ: “Sẽ không sao đấy chứ?”

“Hơi đau một chút thôi, không c·hết được đâu.”

Mạc Thiên Sinh quay lại, phát hiện Tiểu Giao Long đang nhìn hắn với ánh mắt cầu xin.

“Ráng chịu một chút nhé. Ta cũng bất lực.”

“Hống. Gào!”