Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 282: Kiểm Soát Nguyên Lực




Chương 282: Kiểm Soát Nguyên Lực

“Ý người là sao? Không phải nơi đó tu luyện đang rất tốt ư?”

Trác Phàm lắc đầu: “Đó là trước kia thôi. Bây giờ ngươi tu luyện ở đó không còn quá nhiều ý nghĩa nữa rồi.”

Thấy Mạc Thiên Sinh vẫn không hiểu, Trác Phàm bèn nói tiếp: “Hoàng Long Chân Khí đệ thất trọng là một bình chướng vô cùng khó khăn. Mà ngươi đã hấp thụ Long Tức đến mức bão hoà nên không thể dùng nó thành bàn đạp xuyên phá cảnh giới được nữa. Thời gian tiếp theo không cần cố gắng nâng cao cảnh giới mà hãy hoàn thiện kỹ năng của mình.”

“Sư phụ. Ý của người chính là thành thạo Quỷ Ảnh Thần Hành?”

Trác Phàm gật đầu rồi lắc đầu: “Đúng vậy. Nhưng không hoàn toàn.”

“Quỷ Ảnh Thần Hành chỉ là một trong số đó. Đừng quên mục đích ban đầu ta muốn ngươi uống Hứ Khí Đan rồi luyện đan là gì.”

Mạc Thiên Sinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Kiểm soát nguyên lực?”

“Không sai. Nó chính là cốt lõi. Một khi nguyên lực tiêu hao quá độ, cho dù là tu giả Thiên Huyền gặp phải Đoán Cốt cảnh cũng không phải là đối thủ. Mà lại, một tu giả Đoán Cốt biết kiểm soát nguyên lực một cách hợp lý vẫn có thể vượt cấp đánh bại cao thủ Thiên Huyền.”

Mạc Thiên Sinh gật gù. Hắn là người hiểu rõ điều ấy nhất. Chẳng phải sư phụ ở trước mặt hắn là người luôn làm điều như vậy hay sao.

Cho nên đối với lời của Trác Phàm vừa nói, Mạc Thiên Sinh không còn gì để phản bác lại cả.

Trong khi đó, Trác Phàm lại tiếp tục giản giải: “Vì thế, khoảng thời gian này hãy ở trong động phủ tu luyện bộ pháp. Đồng thời, học cách sử dụng Hoàng Long Chân Khí một cách chính xác.”

“Hoàng Long Chân Khí không phải chỉ cần thi triển là được rồi sao?”

“Ngu ngốc.”

Trác Phàm gõ đầu Mạc Thiên Sinh một cái: “Chỉ chỉ cần thi triển là xong thì sao có thể gọi là công pháp được hả? Phải biết dùng đầu óc. Là đầu óc có hiểu không.”

Mạc Thiên Sinh xoa xoa cái đầu cười hắc hắc. Hắn biết Trác Phàm sẽ giải thích.

“Sở dĩ ta muốn ngươi học cách kiểm soát nguyên lực trước là vì để thi triển Hoàng Long Chân Khí một cách hợp lý nhất.”



“Hoàng Long Chân Khí là công pháp thi triển cực kỳ hao tốn nguyên lực để đổi lấy lực lượng cường đại. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phóng thích toàn bộ nguyên lực đi ra. Một khi dùng xong, trong thời gian ngắn khó lòng khôi phục, khi ấy ngay cả một tu giả ở cảnh giới thấp hơn cũng có thể dễ dàng g·iết c·hết.”

“Cho nên. Từ bây giờ, ngươi sẽ phải học thực chiến.”

“Thực chiến á?”

Trác Phàm gật đầu.

“Nhưng với ai cơ? Tiểu Dạ?”

“Ngươi và Tiểu Dạ đều phải học thực chiến với ta.”

“Với sư phụ? Người lại muốn ngược ta và Tiểu Dạ nữa sao?” Mạc Thiên Sinh giật mình nhảy lùi ra sau, hai tay bắt chéo ra hiệu không đồng ý.

Thế nhưng mà…

“Phản kháng vô hiệu. Hôm nay cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai bắt đầu.”

Trác Phàm không đợi Mạc Thiên Sinh lên tiếng đã lập tức vào trong động phủ.

Ở bên ngoài chỉ còn Mạc Thiên Sinh khổ bức. Hắn ngả người nằm cạnh Tiểu Dạ đang bày ra vẻ mặt hả hê vì có người đồng cảnh ngộ.

“Thì ra mấy tháng này ngươi chịu khổ như vậy.”

“Gào!”

“Cái gì mà có người chịu khổ chung với ngươi? Đừng bi quan như thế chứ?”

“Gào!”



“Đương nhiên ta không cho rằng hai chúng ta có thể đánh thắng sư phụ rồi. Nhưng mà, ít nhất cũng phải để ngài ấy lộ ra một chút thân thủ mới được.”

“Gào! Gào!”

Đêm hôm đó, Mạc Thiên Sinh và cả Tiểu Dạ đều không ngủ. Tụ Linh Trận ở xung quanh liên tục lấp lánh hội linh linh khí trời đất dung nhập vào bên trong động phủ.

Cả hai đều đang tiến hành thổ nạp điều chỉnh trạng thái đến mức cao nhất vì trận luyện tập những ngày sau đó.

Sáng hôm sau, Trác Phàm ra ngoài từ rất sớm. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ đứng ở chờ phía trước cửa động.

Hôm nay Mạc Thiên Sinh mặc một bộ y phục khá rộng, đầu búi tóc cao như quả núi, trên tay cầm Nham Tích Thương được lau chùi bóng bẩy.

Phía bên kia, Tiểu Dạ đứng yên một chỗ, móng vuốt lộ ra cực kì sắc bén. Chân sau không chủ động cào trên mặt đất thành những đường rãnh dài và sâu để cả tấc.

Trác Phàm nhìn một người một thú chiến ý sôi sục, liền khẽ mỉm cười: “Xem ra các ngươi đều đã chuẩn bị tinh thần rồi.”

Mạc Thiên Sinh xoay vòng Nham Tích Thương rồi vung mạnh dưới mặt đất. Nhất thời ba động nổi lên khí lưu thổi than lá cây ở gần đó.

“Sư phụ à. Lần này đệ tử sẽ dùng toàn lực. Cho dù b·ị đ·ánh nhừ tử cũng phải khiến người thở dốc vài hơi.” Mạc Thiên Sinh nói.

“Gào! Gào!”

Tiểu Dạ ở bên cạnh nghe vậy liền gầm lên trợ uy. Ngay sau đó, bộ lông của nó bắt đầu phát ra từng luồng kim quang nổi bật chữ ‘Vương’ trên đầu.

“Nếu các ngươi đều đã chuẩn bị tốt thì đến đây đi.”

Ngay khi dứt lời, Trác Phàm lập tức vung tay. Nhất thời toàn bộ không gian bên trong động phủ lập tức chấn động.

Mạc Thiên Sinh biến sắc nhìn quanh thì phát hiện cảnh vật đang dần dần thay đổi. Nguyên bản cây cối xanh um bỗng dưng biến thành hoang mạc. Bầu trời cao trong liền hoá thành màn đêm đen nhánh, chỉ còn ánh trăng màu máu cùng hàn phong nổi cả da gà.

Huyễn Trận.

Lúc ấy, âm thanh của Trác Phàm vang lên bên tai: “Đã là thực chiến thì phải ở bên trong khung cảnh phù hợp mới được. Bây giờ thì hãy thể hiện toàn bộ thực lực của các ngươi đi. Bung ra tất cả những gì mình có để ta xem thời gian qua các ngươi đã đạt được thành tựu gì.”



Lời nói của Trác Phàm như kích thích chiến ý của Mạc Thiên Sinh và Tiểu Dạ lên đến trời. Chỉ thấy trong chốc lát, thân thể Mạc Thiên Sinh nổi lên ánh sáng hoàng kim, đồng tử hàm uẩn tử quang chói mắt.

Phía bên này, Tiểu Dạ bỗng chốc biến lớn thêm một chút, bốn móng vuốt dài ra tự như hàng chục lưỡi gươm đâm xuống mặt đất. Cái đuôi của nó vung vẩy tựa như trường tiên không ngừng đong đưa tạo nên những thanh âm chói tai.

“Tới đây!”

Trác Phàm hô lên một tiếng.

Mạc Thiên Sinh thi triển chấn cước, Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ tiếp cận sơ thành Quỷ Ảnh Thần Hành lập tức đem thân thể hoá thành thiểm điện xông tới. Từ xa nhìn lại giống như một đạo lưu quang màu vàng kim đang hựng hực b·ốc c·háy.

Bề mặt Nham Tích Thương xuất hiện những đường vân đỏ ngầu như bị nứt toác. Mà Hoàng Long Chân Khí thi triển khiến khí tức Mạc Thiên Sinh tăng đến Đoán Cốt Điên Phong.

“Thiên Cơ Phá!”

Một thương đâm thẳng tới trước tựa như mũi khoan xuyên phá bức tường cắn rắn. Động tác dứt khoác và ẩn chứa lực lượng cực mạnh.

Đứng trước một Mạc Thiên Sinh không còn yếu đuối như năm xưa, Trác Phàm không dám thả lỏng. Địa Tâm phát động, nguyên lực thuần tuý nhất nháy mắt chảy khắp cơ thể.

Trúc Cơ. Đoán Cốt!

“Bạo!”

Trác Phàm hét lớn một tiếng, đầu gối hơi chùn xuống đồng thời tung ra một quyền đơn giản.

Nhìn thì rất qua loa như trong cảm nhận của Mạc Thiên Sinh thì lại ẩn chứa uy lực vô cùng khủng bố. Chỉ cần nhìn cách hắn bị văng ngược trở về liền có thể hiểu.

“Vẫn còn yếu lắm.” Trác Phàm tung xong một quyền liền cười khẽ.

Thế nhưng rất nhanh nụ cười ấy liền cứng lại. Bởi lẽ giờ khắc này bên tai hắn vang lên âm thanh tựa như muỗi kêu vô cùng nhỏ bé.

Ngay lập tức, Trác Phàm thi triển Mê Tung Quỷ Ảnh Bộ thoát khỏi nơi vừa đứng. Đến khi nhìn lại thì mặt đất đã có mười cây kim vô cùng nhỏ đâm xuống rất khó phát hiện.

“Còn dùng cả ám khí?”