Chương 281: Quá Chậm!
Ngũ trưởng lão nhìn theo Mạc Thiên Sinh rời đi, trong mắt lộ vẻ tán thưởng. Nhưng rồi gương mặt ông chợt toát ra vẻ lạnh lùng rồi biến mất.
Không lâu sau đó, Ngũ trưởng lão xuất hiện bên trong chấp sự đường. Bát trưởng lão giống như đã cảm nhận được khí tức của ông nên ngay lập tức đi ra.
“Ngũ ca. Ngươi không trông coi Long Hồn Luyện Khí Tháp mà đến đây là gì?”
Ngũ trưởng lão đi tới bên bản nhiệm vụ sau đó cầm lên một lệnh bài: “Nghe nói Diêm Quốc xuất hiện Yêu Lang Thú. Rất nhiều đệ tử được cử đi nhưng vẫn chưa giải quyết được thậm chí một ít đã t·ử n·ạn. Ta muốn đến đó chi viện.”
Nghe thấy lời này, Bát trưởng lão đang mỉm cười bỗng dưng cứng lại. Ông nhìn Ngũ trưởng lão sau đó lắc đầu: “Không được.”
“Sao lại không được?”
“Thương thế của huynh vẫn chưa khôi phục. Nếu đi ngay lúc này thì sẽ càng nặng hơn thôi.”
Ngũ trưởng lão cười: “Thương thế của ta có thể khôi phục được sao?”
Bát trưởng lão im lặng.
Ngũ trưởng lão nói tiếp: “Bây giờ đan điền của ta chỉ như một chiếc bì vỡ đáy. Càng để lâu thì Tiên Thiên Chân Khí sẽ càng cạn kiệt. Nếu bây giờ không ra sức thì đợi đến khi trở thành phế nhân thì ta có thể làm được gì?”
“Chuyện này…”
“Ngươi cũng đừng khuyên ta. Chuyện này ta cũng không phải đèn cạn dầu.”
Vừa dứt lời, một luồng uy áp nhất thời phóng thích. Tà áo của Ngũ trưởng lão như có một tầng phong bạo thổi bay lên, khí tức của tu vi lan tràn khiến mọi người bên ngoài lập tức chú ý.
Bát trưởng lão đưa ra trước hình thành bức tường ngăn cản khí áp xông tới, trong lòng không ngừng thở dài.
Ngũ trưởng lão phơi bày tu vi quả thật mạnh hơn ông nhưng đó chẳng có gì ngoài một cái vỏ rỗng. Rõ ràng cảm nhận rất cường đại nhưng thực chất đang phô trương thanh thế mà thôi.
Nhưng mà Ngũ trưởng lão đã quyết định như vậy, cho dù là Bát trưởng lão là Đường chủ của chấp sự đường đi chăng nữa cũng không thể phản đối.
“Chuyện này đệ sẽ cân nhắc sau khi báo cáo với Đại trưởng lão.”
Cách duy nhất bây giờ là báo cho cao tầng để cản Ngũ trưởng lão lại.
Có điều sao Ngũ trưởng lão lại không biết điều này. Đôi mắt ông long sòng sọc nhìn Bát trưởng lão: “Bát đệ. Ngươi có biết bây giờ chần chờ một khắc thôi thì ngoài kia sẽ có bao nhiêu người ngã xuống không? Chỉ vì an toàn của một mình ta mà để các đệ tử bỏ mạng. Liệu có đáng không?”
Bốn chữ cuối cùng khiến cho cả người Bát trưởng lão nhói lên.
“Đương nhiên là không đáng. Nhưng mà ngươi chính là sư huynh của ta. Chẳng lẽ lo lắng an cho uy của sư huynh mình là sai ư?”
Bát trưởng lão rất muốn trả lời như vậy.
Tình cảm là thứ cảm xúc luôn lấn át lý trí nhưng mấy ai có thể giữ vững tinh thần để xử lý chính xác được. Bát trưởng lão cũng là con người, cũng có cảm xúc nên đương nhiên cũng muốn lo lắng cho sư huynh của mình rồi.
Ngũ trưởng lão như nhìn ra nỗi lòng của Bát trưởng lão nên thở dài một hơi, giọng điệu có phần hoà hoãn hơn trước: “Đừng lo lắng. Yêu Lang Thú dù gì cũng chỉ cấp ba, cấp bốn mà thôi, ta đi nhanh rồi đưa những đứa trẻ về.”
Bát trưởng lão trầm mặc một hồi rồi trả lời: “Được. Bất quá ta phải cử thêm đệ tử nội môn đi cùng.”
“Không được. Bọn trẻ đang bế quan chuẩn bị cho Tam Tông Chi Hội, không được xao nhãn.”
“Vậy thì chấp sự.”
Nhìn ánh mắt kiên quyết phải đưa người đi cùng mới an tâm của Bát trưởng lão, Ngũ trưởng lão thở một hơi dài miễn cưỡng gật đầu: “Chấp sự thì chấp sự đi.”
Phải đến lúc ấy, gương mặt của Bát trưởng lão mới giãn ra trông thấy.
Chấp sự ở Hoàng Dược Cốc đều có tu vi Thần Chiếu. Nếu cử thêm ba bốn người đi cùng thì Ngũ trưởng lão nhất định sẽ an toàn. Ít nhất dựa theo những thông tin từ tiền tuyến đưa về thì là như vậy.
Yêu Lang Thú cấp ba tương đương với Đoán Cốt cảnh, cấp bốn tương đương Thiên Huyền Cảnh. Có một Hoá Hư và ba bốn Thần Chiếu sẽ có lực chấn nh·iếp rất lớn.
Ở phương diện khác, Mạc Thiên Sinh trở về động phủ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc bất an.
“Cảm giác như ta sắp sửa mất đi cái gì đó vậy.”
Nhưng suy nghĩ ấy rất nhanh liền biến mất khi Mạc Thiên Sinh nhìn thấy Tiểu Dạ đang nằm chổng vó ở gần đó.
“Tiểu tử nhà ngươi ăn no rửng mỡ không chịu tu luyện có đúng không. Xem ra thời gian qua ta khổ cực còn nhà ngươi được nước ăn chơi.”
“Gào!”
Tiểu Dạ nghe thấy lời nói của Mạc Thiên Sinh liền ngồi phắt dậy cau có gào lên.
Kỳ thực nó cũng mệt mỏi lắm chứ. Cứ thử mang Huyền Trọng Giáp leo lên leo xuống dốc núi vài chục lần từ sáng đến tối rồi bị tẩn cho đến bình minh xem có sung sướng gì không.
Đương nhiên tất cả những chuyện này Mạc Thiên Sinh không hề biết nên tiếp tục chọc ghẹo vài câu.
Vốn nghĩ Tiểu Dạ sẽ tức giận xông lên nào ngờ nó lại nằm xuống bày ra dáng vẻ nhân sinh không còn gì luyến tiếc mặc kệ Mạc Thiên Sinh cứ luyên thuyên không ngừng.
“Trở về rồi sao?”
Trác Phàm từ trong động phủ đi ra lên tiếng.
“Mặc dù còn chậm chạp, chưa đạt tới tiêu chuẩn mà sư phụ đề ra nhưng con đã thành công rồi.”
“Tiêu chuẩn của ta đề ra?” Trác Phàm nhíu mày.
“Đúng vậy ạ. Lúc nãy con nghe Ngũ trưởng lão nói rồi. Tốc độ luyện đan của con còn rất hạn chế, vì vậy mà tới tận hai tháng mới thành công. Đó là tiêu chuẩn của người bình thường, còn sư phụ hiển nhiên mong chờ nhiều hơn nữa rồi. Không phải sao?” Mạc Thiên Sinh nói với vẻ mặt hổ thẹn.
Mà Trác Phàm sai khi nghe được không khỏi cảm thán vị Ngũ trưởng lão kia quả là đủ hung ác. Hai tháng đã luyện ra Bổ Khí Đan còn bảo là miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn. Phải biết khi xưa hắn có bí pháp luyện đan nhưng cũng mất rất nhiều thời gian mới luyện chế đan dược cấp ba thành công.
Có điều để Mạc Thiên Sinh không kiêu ngạo thì như vậy cũng tốt.
Trác Phàm nhìn đệ tử của mình một hồi, trong mắt như có như không hiện lên một tia thâm thuý: “Hai tháng qua thu hoạch của ngươi cũng chỉ là luyện chế thành công Bổ Khí Đan thôi đấy chứ?”
Nghe vậy, Mạc Thiên Sinh lập tức mỉm cười, ưỡn ngực nói: “Quả nhiên không thể nào che giấu pháp nhãn của sư phụ.”
Nói rồi, gương mặt Mạc Thiên Sinh lập tức trở nên ngưng trọng, toàn thân hoàng quang nổi lên. Thời khắc ấy, quanh quẩn khắp không trung vang vọng từng tiếng long ngâm chói tai, toàn bộ lấy hắn làm trung tâm hình thành khí lưu lan rộng ra trăm trượng.
Trác Phàm đưa một tay chắn bão cát bay vào mặt, đồng thời nhìn khí thế của Mạc Thiên Sinh phát ra khẽ gật đầu: “Hoàng Long Chân Khí đệ Lục trọng đỉnh phong. Đoán Cốt Cảnh tầng thứ bảy. Nếu như toàn lực vận hành, e rằng đủ để đánh với cao thủ Thiên Huyền sơ kỳ một trận. Xem ra hai tháng này ngươi rất chăm chỉ tu luyện.”
Mạc Thiên Sinh thu hồi khí tức gượng cười: “Nhưng mà vẫn chưa đạt được yêu cầu mà sư phụ đưa ra ban đầu.”
Theo lời của Trác Phàm, nội trong ba tháng Mạc Thiên Sinh phải trùng kích thành công tầng thứ bảy của Hoàng Long Chân Khí, sơ thành Quỷ Ảnh Thần Hành. Đó là còn chưa kể phải đạt tới Thiên Huyền Cảnh.
Tuy nhiên, ngay từ đầu Mạc Thiên Sinh đã chắc chắn bản thân không thể nào đột phá trong thời gian ngắn như vậy vì thế chuyện Thiên Huyền Cảnh thì bỏ đi.
Chỉ là Mạc Thiên Sinh không biết. Tiến bộ của hắn lúc này đối với Trác Phàm chính là một sự kinh hỉ vượt quá mong đợi.
Ban đầu Trác Phàm vốn dĩ nói ra điều kiện cao là để Mạc Thiên Sinh phấn đấu. Kỳ thực hắn mong đệ tử của mình đạt tới Đoán Cốt tầng sáu và đột phá đệ lục trọng Hoàng Long Chân Khí là đủ rồi.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàng Long Chân Khí tầng thứ sáu điên phong. Đoán Cốt Cảnh đệ thất trọng.
Nhưng mà Trác Phàm sẽ không lựa chọn nói ra. Hắn ho khan vài tiếng để bản thân bày ra vẻ mặt nghiêm khắc hơn.
“Ngươi cũng biết bản thân tu luyện quá chậm sao? Thật uổng công viên đan dược cấp mười một mà ta đưa cho.”
“Sư phụ. Đệ tử biết lỗi rồi mà.”
Nhìn Mạc Thiên Sinh như vậy, đáy lòng của Trác Phàm thoáng thả lỏng. Hắn nói: “Thời gian tiếp theo không cần đến Long Hồn Luyện Khí Tháp tu luyện nữa.”