Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 268: Tự Luyện Giải Độc




Chương 268: Tự Luyện Giải Độc

Ngay khi vừa nuốt xuống cổ họng, Mạc Thiên Sinh lập tức lùi ra sau liên tục ho khan. Hắn bắt đầu vận nguyên lực muốn đem độc đanvừa mới ăn vào nôn ra.

Thế nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy. Đan dược vừa trôi xuống liền hoá thành dịch thuỷ tan biến vào trong cơ thể. Mạc Thiên Sinh biến sắc vội vàng đem nguyên lực bảo hộ kinh mạch cẩn thận dùng tinh thần lực dò xét khắp nơi trong thể nội.

Trác Phàm từ đầu đến cuối đều không làm gì khác mà chỉ im lặng quan sát.

Sau một hồi, Mạc Thiên Sinh nhíu mày ra vẻ cổ quái. Rõ ràng hắn đã nuốt độc dược nhưng không hề cảm nhận chút khác thường nào. Mang ý nghĩ đó, hắn nhìn Trác Phàm ý muốn hỏi.

Thấy thế, Trác Phàm bèn mở miệng giải đáp: “Thứ này gọi là Hoả Tức Đan, chắc là một loại độc đan dùng để khống chế và t·ra t·ấn.”

Nghe vậy sắc mặt của Mạc Thiên Sinh càng đen lại. Thứ dùng để t·ra t·ấn kẻ khác chắn chắn không hề dễ chịu chút nào.

Quả nhiên sau đó Trác Phàm bắt đầu giải thích cặn kẽ hơn: “Đại khái khi mới uống vào sẽ không có tác dụng gì, có điều mỗi tối ba ngày sau đó cơ thể đều sẽ cảm giác như bị hoả diễm thiêu đốt, đau đớn đến mức c·hết đi sống lại.”

“Sư… Sư phụ. Ngài đây là…”

Thấy Mạc Thiên Sinh xanh mặt lắp bắp, Trác Phàm cười khẽ: “Đương nhiên chính là nội trong thời gian ba ngày ngươi phải tự mình tìm ra cách luyện chế giải dược. Có thể nhờ người khác chỉ điểm nhưng tuyệt đối không được để lộ bản thân uống phải độc đan.”

“Ngài lấy ở đâu ra vậy?”

“Đương nhiên là đồ tốt của mấy tên Vạn Độc Môn rồi.”

Trác Phàm thản nhiên đáp. Hắn đã g·iết không ít tên trong đó có cả quản sự và chấp sự của Vạn Độc Môn. Mà phàm đã là kẻ độc ác am hiểu độc công thì chắc chắn sẽ không thiếu loại độc dùng để t·ra t·ấn như thế này.



“Bất quá, bởi vì lần đầu tiên nên ta sẽ cho ngươi biết bên thành phần của độc đan. Giải nó thế nào chính là phụ thuộc ở ngươi, đừng quên những gì mà ta dạy trước đây.”

Nói rồi, Trác Phàm ném qua một cái ngọc giản. Mạc Thiên Sinh chụp được liền dung nhập tinh thần lực vào. Quả nhiên bên trong chính là thành phần của đan dược.

“Bên trong gồm có hai mươi bảy gốc độc dược bao gồm chính loại nhất phẩm, chín loại nhị phẩm và chín loại tam phẩm. Mỗi loại đều có độc tính khác nhau được phối trộn với nồng độ khác nhau. Việc của ngươi chính là tìm ra hai mươi bảy loại dược liệu và phương pháp phối trộn để trung hoà độc tính.”

Bên cạnh tên dược liệu bên trong ngọc giản, Trác Phàm còn tiện thể giản giải một ít kiến thức về luyện đan. Mạc Thiên Sinh vô cùng chăm chú lắng nghe không dám để bỏ sót bất kì một câu một chữ nào.

“Luyện đan bắt đầu từ kiến thức thảo dược. Nay ngươi đã có năm năm kèm theo trước đó tìm hiểu. Tiếp theo sau chính là thi triển bản chân hoả. Ở cảnh giới Đoán Cốt, muốn tế ra bản chân hoả không phải là việc khó khăn. Còn về khống hoả ta càng không cần phải nói gì thêm nữa.”

“Bước tiếp theo chính là luyện hoá dược dịch. Nên nhớ đây là bước quan trọng nhất, nhiệt độ quá nhỏ thời gian luyện hoá càng lâu. Nhiệt độ quá lớn, linh dược liền hoá thành tro bụi, những bước trước đó đều hoá thành công cốc. Về phần kết đan yêu cầu tinh thần tập trung tuyệt đối, tinh chỉnh hoả diễm không có sai sót, đây là bước quyết định cho phẩm chất của đan dược.”

“Tất cả những thứ này ngươi đều đã nhìn thấy qua cho nên bây giờ bắt tay vào việc luôn đi.”

“Sư phụ, ta có một câu hỏi.”

“Nói đi.”

“Chính là nếu trong ba ngày ta không luyện ra giải dược thì sẽ như thế nào?”

“Cái này còn phải hỏi sao?”

Trác Phàm trợn mắt: “Tất nhiên chính là mỗi đêm bị t·ra t·ấn đến cực hạn rồi. Yên tâm đi, cùng lắm là thống khổ thôi, không đến mức m·ất m·ạng đâu.”



“So với m·ất m·ạng còn đáng sợ hơn đấy.”

“Gì cơ?”

“Không có gì ạ.”

Mạc Thiên Sinh lắc đầu liên tục sau đó ảo não bước ra ngoài.

Trác Phàm nhìn theo bóng dáng kia không khỏi bật cười. Sau đó, hắn hướng mắt nhìn ra phía xa xăm thì thào: “Cũng không biết hắn đã tìm được Vương Hoa hay chưa? Từ những gì ta giúp đỡ, chắc là mượn danh của ngươi một chút cũng không sao đâu đúng không?”

Hung hăn đá viên đá dưới chân một cái, Mạc Thiên Sinh hậm hực hừ lên một tiếng. Bây giờ hắn không chỉ vừa tu luyện Hoàng Long Chân Khí mà còn phải kiêm tu đan đạo.

“Đây chính là vẽ chuyện cho người bận rộn sao?”

Tất nhiên đây chỉ là câu cảm thán bình thường của Mạc Thiên Sinh mà thôi chứ không hề có ý trách móc Trác Phàm. Nếu không có sự nghiêm khắc của sư phụ thì hắn làm sao có thể đi được đến mức này đâu.

“Ngày mai mới phải gặp Ngũ trưởng lão, cũng không có tâm trạng tu luyện chi bằng thử phóng thích bản chân hoả xem sao.”

Nói rồi, Mạc Thiên Sinh đi tới động phủ bên cạnh ngồi xuống bắt đầu vận công.

Động phủ vốn dĩ rất rộng lớn, bởi vì chia làm hai nên bây giờ tương đối chật hẹp. Bất quá, đối với Mạc Thiên Sinh mà nói thì không thành vấn đề, dù sao bế quan chính là ngồi một chỗ thổ nạp, cảm nhận linh khí trời đất dung hoà, nào có cần không gian rộng lớn đâu. Thứ hắn cần chỉ là Tụ Linh Trận mà thôi. Mà tại động phủ và điểm tích luỹ đổi lấy thì Tụ Linh Trận càng không cần phải lo lắng.

Nguyên lực được vận hành xuôi theo kinh mạch chạm đến từng huyệt đạo trên cơ thể. Sau khi lưu thông một vòng tạo thành một đại chu thiên, Mạc Thiên Sinh cẩn thận đem toàn bộ hội tụ trên đôi tay. Đến khi song thủ mở ra, bên trên xuất hiện một đoàn hoả diễm màu vàng rực phập phồng không ổn định.



Mạc Thiên Sinh thấy thế không hề lo lắng, ngược lại còn tương đối vui mừng. Ngay từ lần thử đầu tiên liền tế ra bản chân hoả xem như là có chút thành tựu. Mà một khắc hơi thở có chút dồn dập, bản chân hoả lập tức tắt đi.

Mạc Thiên Sinh nhíu mày lập tức đem nguyên lực vận hành lần nữa. Bản Chân Hoả xuất hiện để cho nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên một ít, hơi nóng truyền ra khiến cho cánh tay của hắn lập tức bỏng rát lên rồi chợt tắt.

Sau vài lần thử nghiệm, cuối cùng Mạc Thiên Sinh bắt đầu có những thành công đầu tiên.

“Thứ nhất, Bản Chân Hoả có thể dễ dàng tế ra nhưng rất khó duy trì ổn định, cần tiêu tốn rất nhiều tinh thần lực, đây là lý do vì sao phần lớn đan tu ở Hoàng Dược Cốc đều không tình nguyện đột phá tu vi nhanh chóng mà ưu tiên ôn dưỡng tinh thần.”

“Thứ hai, mặc dù tự mình xuất ra Bản Chân Hoả nhưng vẫn bị sức nóng của nó thiêu đốt, ta phải đem một phần nguyên lực bảo hộ tại cánh tay.”

“Thứ ba, muốn cho nhiệt độ tăng lên đòi hỏi nguyên lực lẫn tinh thần lực tiêu hao càng lớn. Cho dù bản thân của ta đã dùng Địa Mạch Ngưng Thần Nhũ lẫn một số thiên tài địa bảo khác cũng khó lòng duy trì trong thời gian dài.”

Nghĩ đến đây, Mạc Thiên Sinh càng lúc càng thấy khâm phục những luyện đan sư.

“Thảo nào mà luyện đan sư lại được kính trọng nhiều đến như vậy.”

Cầm ngọc giản trên tay, Mạc Thiên Sinh như có điều suy nghĩ sau đó đứng dậy ra khỏi động phủ.

Có lẽ là lần đầu luyện đan nên Trác Phàm cho đề bài tương đối đơn giản. Thành phần độc tố đều có sẵn, dựa theo kiến thức của mình Mạc Thiên Sinh hoàn toàn có thể tìm ra hai mươi bảy loại linh dược để trung hoà độc tính. Cái khó ở đây chính là tam phẩm đan dược.

Kì thực, đối với tu giả đạt tới cảnh giới Đoán Cốt như Mạc Thiên Sinh muốn luyện hoá đan dược cấp ba không phải là không thể, cái khó ở đây chính là thời gian mà thôi.

Chính vì thế, Mạc Thiên Sinh quyết tâm nội trong ngày hôm nay nhất định phải bắt tay thử nghiệm trước.

Giờ khắc này, bầu trời đã dần dần chuyển tối, Mạc Thiên Sinh nhanh chân bước vào bên trong Tàng Bảo Các. Mà vừa thấy hắn đến, chưởng quầy lập tức đi ra nồng nhiệt đón tiếp.

Chưởng quầy là một trung niên ngoài bốn mươi, có cái bụng trương phệ. Hắn là đệ tử ngoại môn nhưng nhiều năm chưa đột phá, bất quá cống hiến cho tông môn tương đối tốt nên được nhận vào làm chưởng quầy của Vạn Bảo Các này.

“Mạc tiểu tử, lại đến nữa sao? Lần này ngươi định hối đoái cái gì, trận pháp hay là linh đan diệu dược? Chỉ cần có điểm tích luỹ mọi chuyện đều dễ ăn nói nha.”