Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thánh Giới Chi Chiến

Chương 267: Học Luyện Đan?




Chương 267: Học Luyện Đan?

Bên trong đại điện, Ngũ Trưởng lão chầm chậm ngồi xuống sau khi phát biểu xong. Ông trầm mặc nhìn gương mặt của những người khác cũng đang bày ra biểu cảm tương tự.

Ngồi ở vị trí chủ vị vẫn như cũ là Đại trưởng lão thay mặt tông chủ Hoàng Dược Cốc. Mười ngón tay đan xen vào nhau nâng lên cái cằm đầy râu. Sau một hồi suy tư, ông ta nhìn Ngũ trưởng lão lên tiếng như thể xác nhận lại.

“Ngũ đệ, ngươi thật sự nghĩ Mạc Thiên Sinh chính là đệ tử của người đó sao? Phải biết quyết định này rất hệ trọng thậm chí ảnh hưởng đến thái độ của chúng ta sau này đối với hắn.”

Ngũ trưởng lão lắc đầu: “Quả thật ta không chắc chắn được nhưng có lẽ tám chín phần mười là như vậy. Chỉ có vị đó mới có thể khiến Mạc Thiên Sinh trong năm năm ngắn ngủi từ một người linh căn yếu ớt trở thành tu giả đuổi kịp đám đệ tử mà chúng ta cẩn thận bồi dưỡng mà thôi.”

“Nhưng không thể loại trừ trường hợp là do người của đám ma đạo kia cài vào.”

Một âm thanh nào đó xen vào như một hồi chuông cảnh tỉnh. Bất quá, Ngũ trưởng lão vẫn không chút thay đổi sắc mặt mà nói: “Chuyện này càng không thể nào. Các ngươi cũng biết trận pháp hộ tông của chúng ta có thể nhìn thấu nội hàm của bất kì ai. Nếu như Mạc Thiên Sinh chính là cao thủ Quy Nguyên thì may ra che giấu được chút ít nhưng đằng này hắn chỉ mới Đoán Cốt Ngũ Trọng mà thôi.”

“Lúc nãy ta đã thử dò xét qua, đứa nhỏ này quả thật không hề tồn tại thứ gì dơ bẩn, đan điền của nó toát lên một cổ khí thế tuy hung bạo nhưng được khống chế rất tốt, thậm chí còn không nhiễm bất kì tà khí gì. Mà lại, dao động linh hồn đều rất chân thực dù đối diện với ta tra khảo cũng chỉ có kinh hoảng đôi chút, thiết nghĩ cũng dễ hiểu vì lần đầu bị tra hỏi bí mật như vậy.”

Ngũ trưởng lão một hơi nói ra những gì mình nghĩ, đồng thời còn để Mạc Thiên Sinh thề độc có thiên đạo chúng giám nên chúng trưởng lão còn lại dần dần tin phục.

“Nếu Ngũ trưởng lão đã chắc chắn như vậy thì trước mắt cứ chuyên tâm bồi dưỡng Mạc Thiên Sinh. Đứa trẻ này dùng thực lực thấp hơn mấy tiểu cảnh giới vẫn có thể hạ gục Lữ Nhất Khánh dễ dàng chứng tỏ thiên phú không tồi. Nếu chúng ta đào tạo tốt thì có thể trở thành nòng cốt sau này.”

Mọi người đồng thời gật đầu. Tất nhiên họ biết điều kiện tiên quyết chính là tâm tính của Mạc Thiên Sinh có thật sự thanh thuần hay không nữa.



Ở một phương diện khác, Mạc Thiên Sinh cũng tương tư kể lại cuộc trò chuyện giữa hắn và Ngũ trưởng lão. Trác Phàm ở một bên trầm ngâm nghe kĩ sau đó gật đầu.

“Nếu đã có người chịu đồng ý hỗ trợ thì ngươi cứ hết mình tu luyện đi.”

“Nhưng mà sư phụ, ngươi không cảm thấy bên trong có trá sao? Ta chẳng qua là lồng thật vào giả, nếu chịu khó suy nghĩ một chút chắn chắn nhìn ra sai lầm chứ?”

“Không phải không nhìn ra sai lầm bên trong lời nói của ngươi mà bởi vì nhìn ra nên mới muốn trợ giúp ngươi tu luyện.”

Nghe Trác Phàm nói thế, Mạc Thiên Sinh lập tức trở nên mơ màng. Vì cớ gì sai lầm lại khiến người ta muốn giúp đỡ mình càng nhiều hơn đâu? Nếu là hắn trong lập trường của Ngũ trưởng lão thì đoán chừng đã đem bản thân đi trọng hình tra khảo chứ không phải dễ dàng thả về rồi.

Kì thực trong lúc nói chuyện, Mạc Thiên Sinh ẩn ẩn cảm giác bị trận pháp chiếu vào. Hiện tại tinh thần lực của hắn tương đối mẫn cảm nên đối với những thứ ảnh hưởng đến mình đều rất dễ phát giác. Những lúc nói dối, tâm thần đều khẽ động, vì thế nên hắn cố gắng đem giả và thật lồng vào nhau để cân bằng dao động linh hồn.

Đây là cách mà Trác Phàm chỉ dạy để tránh sau này Mạc Thiên Sinh bị hành hình bức cung. Mạc Thiên Sinh vốn không nghĩ tới sẽ có lúc bản thân còn áp dụng được.

Như nhìn ra suy nghĩ của Mạc Thiên Sinh, Trác Phàm chầm chậm đứng dậy: “Mấy ngày kế tiếp ngoan ngoãn tu luyện một chút. Ta đoán chừng đã đến lúc phải dạy ngươi thêm một vài thứ rồi.”

Đôi mắt của Mạc Thiên Sinh lập tức sáng lên. Hơn một năm qua, hắn ngoại trừ tu luyện võ kỹ và thân pháp ngày này qua ngày kia ra thì chẳng học được gì mới. Có thể nói căn bản của chúng đều được hắn nắm trong lòng bàn tay, việc còn lại chính là tăng tiến tu vi để khi thi triển ra uy lực càng lớn mà thôi.

Việc Trác Phàm chỉ dạy thêm là một thứ mà Mạc Thiên Sinh mong chờ đã lâu. Bất quá trừ phi sư phụ chủ động hắn sẽ không có tự mình yêu cầu. Cho nên bây giờ nghe được lời ấy, cơ thể Mạc Thiên Sinh bất giác run lên vì hưng phấn, còn một phần chính là sợ hãi.



Trác Phàm chỉ điểm quả thật có hiệu quả rất lớn, nhưng đi đôi với điều này cũng bào gồm nguy cơ, nếu không tự phá giải quyết thì có khi bước nửa bước vào Quỷ Môn Quan mới được sư phụ kéo trở về. Chỉ cần nhìn đến lần đầu tiên bị thả một mình trên núi bị linh thái t·ruy s·át là có thể thấy thủ đoạn của Trác Phàm tàn nhẫn đến mức nào.

Không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, Mạc Thiên Sinh có chút mong chờ xen lẫn ngập ngừng hỏi: “Sư phụ, ngài định dạy ta cái gì?”

Khoé miệng của Trác Phàm giương lên thành một đường vòng cung, nét cười hiện rõ trên mặt. Nhưng chẳng hiểu vì sao, khi biểu cảm ấy rơi vào trong mắt Mạc Thiên Sinh liền giống như phát ra một cỗ tà khí nguy hiểm và bản thân đang gào thét hắn phải mau chóng trốn đi.

“Đã vào Hoàng Dược Cốc rồi thì đương nhiên phải học một chút thủ pháp luyện đan rồi. Bất quá, ta phải chỉ điểm như thế nào đây.” Trác Phàm sờ cằm của mình nói.

Rồi đột nhiên, hắn búng tay một cái: “À có rồi.”

Ngay sau đó, Túi Càn Khôn bên hông của Trác Phàm lập tức sáng lên sau đó dưới mặt đất là một đống vật dụng. Hắn đi tới đưa tay đào đào bới bới một hồi rồi lấy ra một chiếc họp nhỏ.

Mạc Thiên Sinh tuy không biết bên trong là cái gì nhưng vừa nhìn là đã biết không phải thứ đồ tốt.

Thế nhưng Trác Phàm không hề để ý mà nói: “Thiên Sinh, ngươi nhìn xem dây là thứ gì?”

Vừa nói, Trác Phàm vừa mở chiếc hộp ra. Ngay khi cái nắp bật lên, một cổ nhiệt khí lập tức lan tràn xung quanh đến mức tê rát da mặt nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy gì.

Mạc Thiên Sinh nguyên bản lui ra sau liền từng bước đi tới. Bên trong là một viên đan hoàn màu vàng nhạt, bên trên có ba đường vân sẫm màu ẩn hiện.



“Tam Giai Hạ Phẩm Đan? Đan Độc?”

Mạc Thiên Sinh biết đan dược được chia làm mười hai giai, mỗi giai được chia làm bốn loại bao gồm hạ, trung, thượng và tuyệt. Ngoài ra còn có mức “siêu phẩm đan” nhưng loại này chỉ có luyện đan sư từ thất phẩm trở lên mới luyện chế ra được nên không hay được xếp vào. Muốn biết đan dược ở phẩm giai bao nhiêu liền có thể dựa vào đường vân và hào quang phát ra từ đó để phân biệt.

Bất quá, đây là chỉ một cách phổ thông vì đan dược và đan độc đều có chung cách phân biệt như thế. Muốn hiểu rõ còn phải dựa vào nhiều yếu tố khác nữa.

Mà Mạc Thiên Sinh này rõ ràng từ nhỏ đã dùng qua đan dược, cũng tiếp xúc không ít nên ngay lập tức nhận ra đây không phải đan dược mà là đan độc.

“Sư phụ, không phải ngài bảo chỉ dạy ta luyện đan dược sao? Vì cái gì mà đem đan độc bày ra?”

Trác Phàm cười khẽ: “Lần trước ngươi đã xem người khác thị phạm rồi không phải sao?”

“Lần trước mà ngài nói không phải là bốn năm trước ở dưới chân Hoàng Liên Sơn đó chứ?”

“Đương nhiên là lần đó rồi. Huống hồ tại Hoàng Dược Cốc này còn có rất nhiều đan tu khác để tham khảo nữa.”

“Nhưng ngài lấy thứ này ra để làm gì?”

“Tất nhiên là để kích thích ngươi có tinh thần ham học rồi.”

Ngay khi dứt lời, Trác Phàm đã lập tức động thủ. Hành động của hắn nhanh tới mức bản thân còn chưa kịp phản ứng thì trong miệng đã nhiều hơn một viên độc đan sau đó bị cánh tay hung hăn bịt lại.

“Ực!”